Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Quyển 2 - Chương 2




“Cô....mới đến sao? Tôi chưa từng gặp cô trước đây.” Quản lý chớp mắt nghi hoặc. Một giai nhân như thế này xuất hiện, ông ta sao đến giờ mới nhìn thấy. Thật lãng phí.

Thế nhưng người kia lại không để tâm đến quản lý, chỉ lườm ông ta một cái sắc bén vì bạt tai bất ngờ kia. May mắn là chỉ trúng mặt nạ không tổn hại đến gương mặt của cô. Cô nhìn xuống chân đang bị tiểu Bánh Bao ôm chặt nhíu mày:

“Tùy tiện nhận người khác làm Mama. Mama của nhóc sẽ buồn lắm đấy.” Nói rồi gạt tay Nghiêm Luật ra có ý muốn bỏ đi nhưng Nghiêm Luật lại như đỉa đói quấn lấy chân người đó.

“Mama sẽ không buồn vì Mama là Mama của Luật. Ngày nào Papa và Luật cũng xem ảnh Mama, Luật sẽ không bao giờ nhận nhầm Mama.” Nghiêm Luật dõng dạc nói.

Bị Nghiêm Luật làm phiền, người kia nhăn mặt khó chịu tiện tay lần nữa bấm vào huyệt vai Nghiêm Luật khiến cậu bé lập tức buông tay rồi bước vội đi không quên ném lại một câu trước khi cậu bé kịp đuổi theo.

“Cảm phiền, ta vẫn chưa muốn làm mẹ.” 

Đợi cho đến khi Nghiêm Luật hết cảm thấy tê liệt, đám cảnh vệ mới kinh hãi lay người cậu bé:

“Thiếu chủ làm sao vậy? Cậu đau ở đâu?”

“Mama.....Mama....” Người kia biến mất sau lớp cửa kính thì tứ chi Nghiêm Luật mới trở nên bình ổn. Cậu bé vội vã chạy vào phía trong gào lên:

“Papa! Papa!!!”

“Thiếu chủ xin hãy yên lặng, bên trong còn chưa....”

Đúng lúc này cửa phòng họp mở toang. Toàn bộ cảnh vệ và Nghiêm Luật dứt lời im bặt cúi đầu hành lễ. Từ bên trong chậm rãi xuất hiện một bóng đen cao lớn với bả vai dài rộng. Khoác trên mình bộ ple đen mượt, mái tóc cắt ngắn gọn gàng phủ trên gương mặt sương giá với độ tuổi chỉ mới ngoài ba lăm, sự chết chóc nguy hiểm len lỏi qua từng hơi thở. Bên tay trái hắn cầm một cây gậy được trạm khắc rồng ngậm ngọc như phụ cho chân trái đi đứng không tự nhiên của hắn. Nếu là người khác thì cảnh tượng có cây gậy đi kèm một con người sẽ biểu tượng cho sự chống đỡ trên xương cốt già yếu, thế nhưng đối với một người như Nghiêm Trạch, người ta lại nhìn thấy cây gậy đó có bao nhiêu nguy hiểm, cảm tưởng nếu gây họa thì cây gậy đó sẽ là hung khí đưa tiễn một mạng người. Sự xuất hiện của Nghiêm Trạch khiến không khí trở nên ngột ngạt. Bước chân bình ổn kèm theo tiếp lộp cộp của cây gậy đó lại khiến nhịp tim người qua đường như chững lại không dám thở mạnh. 

Đằng sau hắn, bóng dáng uy nghi như hai trụ cột vững mạnh là Hắc Báo, Hắc Miêu càng như hai mãnh sư uy hiếp dọa người. Khiến cho người ta không dám ngẩng cao đầu.

“Luật! Ta đã dạy con ở chỗ đông người không được tùy tiện la lối chưa?” Nghiêm Trạch cất giọng lạnh băng, đôi mắt chim ưng phóng tia cảnh cáo về phía Nghiêm Luật. Người có thể khiến một Nghiêm Luật ngỗ nghịch chịu ngoan ngoãn ngồi yên cúi đầu nhận sai cũng chỉ có Nghiêm Trạch.

“Thưa Papa đã dạy rồi ạ.” 

Thấy Nghiêm Luật ngoan ngoãn. Nghiêm Trạch mới thôi lạnh lùng, mở vòng tay ra trầm trầm cất giọng: “Được rồi, lại đây nói xem con gọi ta có việc gì?”

Nghiêm Trạch vừa dứt lời, Nghiêm Luật đã vội vã chạy tới vòng tay hắn mừng rỡ ôm lấy chân reo lên: “Papa. Luật tìm thấy Mama rồi. Luật tìm thấy Mama rồi!”

Lời Nghiêm Luật vừa dứt chúng nhân lập tức biến sắc ngưng trọng, riêng Nghiêm Trạch phản ứng càng kịch liệt. Bao năm qua người hắn tìm kiếm chỉ có một, người khiến toàn bộ máu trong người chảy ngược cũng chỉ có một.

“Ở đâu?” Giọng Nghiêm Trạch có chút mất bình tĩnh.

“Ở đằng kia! Lúc nãy con chơi ở đóa sen đó. Mama liền tới bảo con không được chơi ở đó nữa. Papa, là Mama thật đó. Không phải Papa nói Ma Cao là nơi Papa và Mama gặp nhau nên lần nào cũng cho con theo đó sao. Mama về thật rồi.”

Chúng nhân và Nghiêm Trạch lập tức quay đầu nhìn về phía đóa sen vàng vẫn uy nghi đứng đó nhưng lại không có một bóng người. 

“Con chắc chắn?” Nghiêm Trạch muốn một đứa trẻ năm tuổi phải hoàn toàn chắc chắn về lời mà mình nói ra. Nghiêm Luật gật đầu lia lịa nói:

“Luật chắc chắn. Mỗi lần Mama đụng vào người con, cảm giác chân tay đề tê hết không làm gì được cả, vì thế con mới không đuổi theo được Mama. Papa từng nói Mama rất giỏi chế ngự người khác. Con mới chắc chắn đó là Mama.”

Nghe Nghiêm Luật khôn khéo nói. Đương nhiên Nghiêm Trạch, Hắc Báo, Hắc Miêu đều sẽ nghĩ đến ngón bài tủ của Tư Mạn từng dở ra mỗi khi động thủ:

Điểm Huyệt.

Bàn tay Nghiêm Trạch siết chặt lại hô lớn:

“Tản ra, lục tung nơi này lên cho ta. Nhìn thấy phu nhân lập tức đưa về đây!”

“Vâng!” Người Nghiêm gia đương nhiên biết mặt mũi của Tư Mạn như thế nào, bức ảnh lớn được treo ở khách phòng đó ai lại không nhìn thấy, chưa kể Tư Mạn đối với người ở Nghiêm gia thân thuộc như thế nào.

Hắc Miêu vội vã bắt lấy cảnh vệ của Nghiêm Luật tra hỏi: “Có thật là thiếu chủ đã nhìn thấy Bối tiểu thư?”

“Chúng tôi không rõ, nếu nói là người lúc nãy trói tay thiếu chủ thì tôi chỉ biết đó là một nhân viên đeo mặt nạ, đến lúc chúng tôi nhận được thông báo rồi quay lại thì người đó đã đi rồi.”

Nghe câu trả lời của cảnh vệ, sắc mặt Nghiêm Trạch càng tối sầm: “Nghiêm Luật sẽ không bao giờ nhận nhầm Tư Mạn. Nó rất thông minh.” 

Như chắc chắn rằng người mà Nghiêm Luật gặp là Tư Mạn. Nghiêm Trạch càng khẩn trương dẫn theo Nghiêm Luật hạ lệnh: “Phong tỏa tòa nhà. Không để bất cứ ai ra khỏi đây. Hắc Báo! Lấy CCTV của tòa nhà này đến đây!”

Hắc Báo vâng một tiền liền chạy đi, trong thâm tâm vô cùng rối loạn. Nếu thật sự đó là Bối Tư Mạn....Cô ấy vẫn còn sống thì sao đây?

Lúc Hắc Báo quay lại cẩn thận mở từng đoạn ghi hình trên sảnh tòa nhà. Thời khắc Hắc Báo tìm đến cảnh người kia trói Nghiêm Luật bằng một cái ôm cũng chính là nhìn thấy khoảnh khắc mặt nạ rơi xuống, lộ ra gương mặt quá đỗi quen thuộc, đến mức gương mặt đó năm năm trước đã gây ám ảnh mỗi đêm cho người của Nghiêm gia.

“Thật sự là Bối Tư Mạn.” Hắc Miêu kinh hãi nói, trong đôi mắt không dấu nổi vui mừng: “Cô ấy còn sống! Quả thật còn sống.”

Hắc Báo, Hắc Miêu liếc nhìn Nghiêm Trạch, trong đôi con ngươi thanh u đó như bị một hòn đá làm lay động, mi tâm nhíu chặt và biểu cảm hỗn độn khó nói thành lời nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm, từng hành động của người đó trên CCTV.

Hơn năm năm. Hắn đã chờ đợi ngày này hơn năm năm rồi.

Hình hài đó, gương mặt đó, vóc dáng đó, khí chất đó chỉ có một người duy nhất mà thôi. Nghiêm Trạch tuyệt đối không nhìn lầm.

“Kỳ lạ thật. Bối Tư Mạn thật sự còn sống vậy cô ấy đã ở đâu suốt năm năm. Tại sao chúng ta lục tung hang cùng ngõ hẹp cũng không tìm ra?” Hắc Báo bình tĩnh hơn nhíu mi nghi vấn: “Vả lại nhìn trong CCTV này....Bối Tư Mạn rõ ràng không nhận thiếu chủ.”

Lúc này mới để ý biểu cảm của người kia trên CCTV đối với Nghiêm Luật. Lạnh lùng xa cách, không giống người mẹ lần đầu gặp con.

“Phải rồi. Bối Tư Mạn là người trọng tình, lại là lần đầu gặp con trai sau ngần ấy năm, sao lại có biểu hiện như người dưng vậy được?” Hắc Miêu quan sát thật kỹ rồi quay đầu dò hỏi Nghiêm Luật: “Lúc đó thiếu chủ có nói gì đến Chủ thượng hay Nghiêm gia không?”

Không chờ phản ứng của Nghiêm Trạch. Nghiêm Luật liền đáp: “Không có, đệ tử không nói nhưng mấy người xung quanh ai cũng nhắc nhở Luật là con của Papa....” Bỗng dưng mặt Nghiêm Luật méo xệch xuống, đôi má phúng phính đỏ ửng lên nức nở: “Có phải....vì Luật ồn ào....Mama ghét Luật rồi phải không? Mama....không muốn về với Luật....nữa....Hức.”

Lời Nghiêm Luật càng khẳng định rằng người kia biết thân phận thiếu chủ của Nghiêm Luật nhưng lại không mảy may phản ứng. Điều này khiến đôi mắt chim ưng lần nữa biến đổi. Bàn tay lớn siết chặt lấy gậy đầu rồng. Hàn khí quanh thân bỗng tăng mạnh cất giọng lạnh lẽo:

“Dù có là lý do gì. Ta cũng sẽ không để mẹ con chạy thoát thêm một lần nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.