Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Quyển 1 - Chương 87: Sự bình tĩnh




Đầu não như bị một tạ búa giáng xuống. Cảm giác trên bầu trời kia đen kịt không còn sắc nắng, mọi thứ xung quanh cô dường như sụp đổ, run rẩy khiến cô không thể di chuyển, cả cơ thể cứng ngắc như đá ngơ ngác nhìn người đàn ông cô đã yêu sâu sắc kia đôi tay cầm chiếc bật lửa siết chặt lại, bất giác đôi môi bật ra câu nói mà chính cô cũng không rõ mình đã nói:

“Nếu lúc đó tôi không chạy đi, bây giờ tôi cũng chẳng thể ở đây có phải không?”

“Phải.”

Giọng đáp của Nghiêm Trạch lạnh lẽo vạn phần, tựa như muốn một lần đâm nhát dao thật sâu về phía cô. Hắn đã từng nghĩ đến điều này rất nhiều lần, nếu không phải Lex cứu cô thoát ra khỏi đó bằng cách trở mặt nhận hết tội lỗi về mình thì ngày hôm nay hắn không thể gặp được cô. Cứ nghĩ đến bàn tay hắn suýt chút nữa đã giết chết cô, hắn lại trở thành kẻ nhút nhát hết lần này đến lần khác dấu diếm cô. Từ lúc biết cô là Bối Tĩnh, hắn đột nhiên trở thành kẻ tội đồ.

Tư Mạn ngơ ngác nhìn Nghiêm Trạch há hốc mồm không nói nên lời. Giây phút hắn nhận bản thân là kẻ sát hại gia đình cô một cách bình thản đó, toàn bộ tế bào trên cơ thể đều co rút mạnh mẽ. Cảm xúc yêu đương gì đó trong cơ thể chỉ trong nháy mắt liền biến thành oán hận. Cô nhìn hắn như nhìn một con quỷ khát máu đội lốt hình người đang cầm lưỡi hái gặt lấy từng linh hồn của Bối gia, giết chết đi tình yêu của cô trong tim. Sâu tận đáy lòng có thứ gì đó khiến cô muốn nghẹt thở.

Cảnh vệ đằng sau lợi dụng lúc này đoạt lấy chiếc bật lửa trong tay cô rồi kéo vội bình ga ra ngoài, lúc này chúng nhân mới có thể an toàn thở hắt ra khiến cho Nghiêm Trạch bình tâm.

“Ha....ha ha...ha ha...” Tư Mạn đột nhiên bật cười, cười như một kẻ điên. Cô vừa cười vừa ngửa đầu lên trời để mặc sức cho cổ họng phát ra tiếng như oán thán trách móc ông trời. Cả bầu không khí ngưng động lại bởi nụ cười đó. Tiếng cười của cô cay đắng vang vọng cả căn phòng rộng lớn khiến chúng nhân thấy lòng lạnh đi. 

Nghiêm Trạch siết chặt tay nhìn cô chạnh lòng, hắn đã khiến cô đau đớn đến mức này, đến mức cô điên cuồng mà cười chứ không phải khóc.

Bỗng chốc nụ cười của cô bị bẻ ngược xuống, khuôn miệng kia cắn chặt lấy nhau, giọt nước mắt mặn chát trượt xuống cằm rồi vỡ tan trong không khí. Cô gục đầu xuống, đôi chân chậm rãi khụy xuống nền nhà, cả cơ thể nặng nhọc hạ xuống bên bậc cửa. 

Hoảng hốt, Nghiêm Trạch vội vã tiến gần đến muốn đỡ lấy cô nhưng cô liền đưa tay ra như một lá chắn không nhìn hắn mà nói:

“Đừng đến đây, đừng đụng vào tôi.”

Thế nhưng Nghiêm Trạch vẫn tiếp tục bước tới vươn tay ra muốn chạm lấy cô. Cô vẫn cự tuyệt không nhìn vào mắt hắn gạt đi:

“Làm ơn! Tôi xin anh đừng đụng vào tôi.”

Khuôn mặt Nghiêm Trạch sa sầm, từng đốt gân trên thái dương hiện lên nối nhau in hằn trên gương mặt sắt đá kia. Bàn tay hắn nắm không khí khựng lại giữa không trung như nắm lấy chút tàn dư cuối cùng còn xót lại trong tim của cô. Trầm mặc một chút rồi chậm rãi thu tay về, sắc mặt càng tăng thêm phần tối tăm. Hắn đút tay vào túi cất giọng:

“Đó là cái giá mà Bối gia phải trả cho Nghiêm gia. Em may mắn sống xót, anh đi đến bước đường này là số mệnh cho hai gia tộc kết thúc ân oán năm đó. Bây giờ trong bụng em là kết quả của hai chúng ta. Sự thật này chẳng qua là để em nhìn lại vạch xuất phát. Em nhìn nhận như thế nào anh đều có thể hiểu. Nhưng em đừng quên những điều anh đã dành cho em không bất cứ ai có thể nhận được ngoài em. Em có thể chán ghét bất cứ ai, hận bất cứ ai nhưng tuyệt đối không được là anh. Đây là lệnh.”

Sự áp đặt của Nghiêm Trạch đặt trực tiếp lên Tư Mạn khiến cho chúng nhân không thể nào hiểu được sao Nghiêm Trạch cứ phải ngay lúc này nói ra những câu nói như vậy? Thật quá sức tàn nhẫn.

“Đến lúc này lời anh nói vẫn còn hay ho như vậy được sao?”

Giọng nói điềm tĩnh của cô vượt quá tưởng tượng của chúng nhân có mặt ở đó. Trực tiếp đối diện với sự thật tàn nhẫn này cô vẫn có thể bình tĩnh được đến như thế này, quả thật cô là một người phụ nữ mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài.

Tư Mạn ngồi bệt xuống nền nhà, đầu tựa vào bức tường bên cạnh. Đôi mắt rũ hàng mi đen ướt át kia vẫn không nhìn Nghiêm Trạch mà nhìn xuống nền nhà lạnh lẽo, giọng cô đã trở nên khàn đục cất lên thanh âm đầy đớn đau. Đối diện với sự thật từ người mà cô tưởng rằng cả đời này sẽ toàn tâm toàn ý ở bên là nỗi đau không thể dùng lời để diễn tả.

“Đây là tình yêu của anh? Thay vì tôi cầm lấy lưỡi dao để anh cầm lấy chuôi dao vì sợ anh bị thương. Anh lại để mình an toàn mà cầm lấy chuôi dao đâm thẳng về phía tôi rồi dày vò tôi? Đáng ra khi biết tôi là Bối Tĩnh anh nên giết luôn tôi đi chứ, chẳng phải như vậy anh mới có thể diệt cỏ tận gốc cũng coi như cho tôi an toàn không mê muội vì anh. Không để tôi mang đứa con này, không để tôi đau như thế này.”

Tư Mạn chậm rãi đưa lưng đặt xuống giữa sàn nhà, nằm nghiêng quay đầu về phía bức tường, để bàn tay nhỏ nhắn kê lên đầu như hệt nằm trên giường ngủ. Không ai có thể nhìn thấy sắc mặt cô bây giờ, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng cô độc của cô đưa về chúng nhân. Dáng người với bụng lớn nằm giữa sàn nhà bị dẫm lên hàng ngàn vết chân kia không hề biết cái gì là bẩn, cái gì không phải là chỗ nên nằm. Cô chỉ an yên nằm đó, yên tĩnh không khác gì một bức tượng khiến cho lòng người chua xót cho cô.

Đau đớn thay!

Hắc Miêu, Hắc Báo siết chặt tay trên vịn cửa đau lòng không biết phải làm gì. Lần đầu tiên nhìn thấy cô đau đến mức này, đứng không vững, ngồi không nổi chỉ biết nằm ngay ra giữa con đường mà người ta đi qua đi lại. Họ cùng lắm chỉ là người ngoài, dù cho có thương cảm đến mức nào cũng chẳng thể san sẻ nỗi đau này cho cô.

Còn Nghiêm Trạch, không ai có thể cảm nhận được trái tim hắn đau đớn như thế nào. Cô quay lưng với hắn, khóc trong đau đớn, uất hận nằm đó. Thà rằng cô nổi điên lên mà lao tới đánh hắn thậm chí dùng súng bắn hắn hắn cũng sẽ để yên mặc cho cô phát tiết. Thế nhưng cô cái gì cũng không làm. Thứ duy nhất khiến tinh thần hắn đớn đau mạnh mẽ chính là sự tĩnh lặng vô tình của cô. Nỗi đau chất chứa đến mức cô như muốn tan biến khỏi cõi đời này khiến cho hắn lần đầu biết đến hai chữ ‘hối hận’. 

“Em về phòng nghỉ ngơi đi.” Giọng hắn cất lên trầm trầm. Ánh mắt sâu hoắm không thể hiện chút cảm xúc nào khác ngoài lạnh lẽo.

Bóng lưng Tư Mạn vẫn yên tĩnh không hề động đậy. Ai cũng lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh nếu nằm đó nhưng không ai dám tiến gần đến động vào cô. Chỉ bất lực đứng đó gặm nhấm nỗi đau đớn của cô trong vô thức, thầm oán trách oan nghiệt gieo rắc giữa hai người. Họ đã cô độc từng ấy năm, cớ sao lại xảy ra cớ sự như thế chia cắt đi tình yêu vốn dĩ khiến cho thủ phủ này có sức sống bây giờ đã nguội lạnh cả rồi.

“Đi đi.” Tư Mạn đột nhiên cất giọng, cô trân trân nhìn vào bức tường lạnh lẽo trước mặt chậm rãi nói: “Tôi không muốn nhìn thấy anh. Chỉ cần nghe thấy anh thở, thấy bóng của anh thôi đã khiến tôi muốn phát điên. Tôi muốn giết chết anh nhưng không nhẫn tâm ra tay, tôi muốn tôi chết đi nhưng không đành lòng để đứa con vô tội này phải chịu tội vì anh. Một chút nhẫn nhịn cuối cùng này của tôi vì đứa con này. Cho nên làm ơn đi đi trước khi tôi không giữ được bình tĩnh nữa. ”

Một câu nói như đâm xuyên qua tim hắn một nhát dao. Cả khuôn mặt Nghiêm Trạch sa sầm nghiêm trọng, nếu là bình thường hắn chắc chắn sẽ tiến đến trói chặt cô mà cường nộ quát tháo sao cô dám gạt hắn ra. Nhưng bây giờ hắn còn có khả năng làm như vậy sao? Còn sức khỏe của cô với đứa con thì phải làm sao? Kẻ tội đồ như hắn còn có thể cường nộ bằng cách nào ngay lúc này đây?

Sam đứng bên bậc cửa từ lúc nãy, nén một tiếng thở dài nhìn cô mà thương tâm. Sống đã hơn nửa đời người mới có thể nhìn thấy ngày bi thương như thế này, ông lại bình tĩnh hơn tất cả mà bước tới nói với Nghiêm Trạch:

“Bối tiểu thư hãy để tôi chăm sóc, Chủ thượng ngài đi nghỉ trước đi.” Cố ý để Nghiêm Trạch lánh đi. Vốn dĩ Sam và Tư Mạn có chút giao tình coi như ông còn có khả năng khuyên nhủ cô, bây giờ Nghiêm Trạch mở miệng nói thêm một câu lại không khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Khiến người phụ nữ đang mang thai lớn này sẽ lầm vào tình trạng gì.

Sự nhẫn nhịn của Nghiêm Trạch chỉ có thể dành cho một mình cô. Vì không nhẫn tâm nhìn cô nằm đó mà hắn nghiến răng gạt đi thái độ cường bạo vốn có mà giao cô lại cho Sam xử lý. 

“Anh ở thư phòng, em muốn tìm anh trút giận có thể đến bất cứ lúc nào. Cho dù em muốn đánh anh bao nhiêu, chỉ cần không làm tổn hại đến bản thân em, em muốn gì anh đều cho phép.”

Lời nói có ý nhường nhịn kia vừa dứt, bóng hắn cũng dần khuất sau cánh cửa. Hắc Miêu liếc đám cảnh vệ một cái thật sắc liền kéo đám người biết hết tất cả kia ra ngoài hỏi cung, để xem kẻ nào dám ngông cuồng dưới mí mắt Nghiêm Trạch đem chuyện này trực tiếp nói với cô.

Chốc lát, bên trong căn phòng chỉ còn lại Tư Mạn nằm ở giữa nền nhà. Đằng sau là Sam và những bà vú già được chuẩn bị chăm sóc cô thậm thụt nửa ngày không ai dám bước đến động vào cô. Cứ như thể cô là bình sứ mỏng, chỉ một cái chạm cũng sẽ vỡ tan.

“Nhiệt độ thấp không tốt cho đứa bé. Cho dù cô không nghĩ đến bản thân mình cũng nên nghĩ cho đứa nhỏ, cô ở đây nó sẽ mệt.” Sam phủ lên thân cô một tấm chăn mỏng nhỏ giọng khuyên nhủ.

Biết được bước chân Nghiêm Trạch đã thoát ly khỏi căn phòng, Tư Mạn mới chậm rãi ngồi dậy. Bà vú vội vã đến đỡ lấy cô, giúp cô đứng hẳn dậy. Bình thường việc đỡ cô như thế này đều là một tay Nghiêm Trạch làm. Lúc này những bà vũ trực tiếp đỡ cô mới nhận ra cô không hề nhẹ như họ vẫn tưởng, phải mất đến ba người mới có thể đỡ cô. Vậy mà Nghiêm Trạch một mình nhẹ như không mỗi ngày đều đỡ cô đi dạo mà không hề một lời than vãn. Người đàn ông này....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.