Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Quyển 1 - Chương 77: Bữa tiệc duy nhất




Nghiêm Trạch tiếp nhận lời cảm tạ của Tư Mạn ôm eo cô rảo bước, đến một cửa hiệu ảnh, Tư Mạn mới nhớ ra trong Nghiêm phủ không hề có một bức ảnh gia đình nào được treo lên ngoài ba cái hình tranh ảnh Nghiêm Trạch lượm đâu đó về có giác bạc tỷ kia. Cô mới đánh liều nói:

“Chụp cùng em một bức ảnh sẽ không sao chứ?”

Chẳng sao cả, tuy rằng Nghiêm Trạch không thích chụp ảnh nhưng phương tiện lưu giữ khoảnh khác này có thể dùng đúng lúc, cô đang vui hà cớ gì không thuận tình. 

Thấy Nghiêm Trạch gật đầu, Tư Mạn liền vui vẻ kéo hắn vào bên trong đẩy hắn ngồi xuống ghế, cô ngồi bên cạnh ôm lấy tay hắn vẫy vẫy với thợ chụp ảnh đang mặt lấm tấm mồ hôi không dám ngẩng cao đầu nhìn Nghiêm Trạch kia nói:

“Chụp thật đẹp vào cho cháu đấy nhé.”

“Vâng....Thỉnh hai vị cười....” Thợ chụp ảnh tội nghiệp ngắm mãi trong ống kính không thấy Nghiêm Trạch chịu lộ răng, khóe môi ngay ngắn nằm trên khuôn mặt tuấn tú nhưng sắc lạnh trong đôi mắt dọa người kia không tài nào hòa nhập được. Hoàn toàn là trái ngược với khuôn mặt tươi tắn vui vẻ của cô gái ngồi bên cạnh.

Tách!

“Được chưa?” 

Nghe giọng khó chịu của Nghiêm Trạch, xương sống thợ chụp ảnh lạnh cóng, run run nói: “Ngài....bị nhắm...mắt rồi...” Nói rồi liền nghe thấy sát khí lành lạnh đập vào mặt. Phía sau giọng Hắc Báo càng lạnh hơn: “Phế vật, có thế mà cũng không chụp được.”

Là do mẫu chứ đâu phải do tôi, các người ép người quá đáng.

“Cười lên một cái nào, để bánh bao sau này nhìn vào còn biết con đang ngồi ở vị trí nào chứ.”

Nghe giọng nói dỗ dành ngọt ngào của Tư Mạn, sắc mặt Nghiêm Trạch mới hòa hoãn lại nhưng vẫn không thể cười, khuôn mặt lạnh như xác chết kia tám phần là muốn đem ảnh đi dọa người.

Tư Mạn hết cách đành chờ cho thợ chụp chuẩn bị chụp ảnh liền hôn chụt lên môi hắn rồi lập tức ngồi ngay ngắn.

Tách!

“Hoàn hảo.” Thợ chụp phấn khích quên mất cả sợ hãi khiến cho Hắc Báo cũng tò mò ông ấy đã chụp được khoảnh khắc gì chăng?

“Sang lớn và đóng khung sau đó chuyển về địa chỉ này giúp cháu nhé. Cảm ơn chú.” Tư Mạn nhìn qua kiểu ảnh vừa được lưu trên máy, cười tươi dặn dò.

“Vâng vâng, nhất định, tiểu thư đây lên ảnh đẹp quá.” Thợ chụp ảnh nhìn Nghiêm Trạch đang đứng bên ngoài đợi cô, liền nhỏ giọng nói: “Tôi có thể lấy bức ảnh này đặt làm ảnh mẫu được không, sự hoàn hảo của nó tôi quả thật rất tâm đắc nhưng lại không dám mở lời, chỉ sợ ngài ấy....”

“Cháu cũng sợ anh ấy lắm nhưng đây chỉ là một bức ảnh, anh ấy sẽ không làm khó chú.”

“Cảm ơn, cảm ơn tiểu thư.” 

Đợi cho hai người đi khuất, thợ chụp ảnh lần nữa ngắm nghía bức ảnh kia. Ông nhìn ra được người đàn ông có vẻ ngoài bạo chúa kia có một trái tim dịu dàng dành cho cô gái, khoảnh khắc mỉm cười hiếm hoi đó được lưu giữ trong bức ảnh, người đàn ông dùng đôi mắt âu yếm và nụ cười đó nhìn về phía cô gái. Thời điểm hạnh phúc ánh lên đôi mắt cô gái xinh đẹp đang cười rộ lên, đầu hơi ngả lên vai người đàn ông đó là nghệ thuật chân chính khó có thể có được lần hai.

Dạo chơi một ngày đến lúc mặt trời lặn, Tư Mạn mới chịu cho Nghiêm Trạch về phủ nghỉ ngơi. Chỉ là vừa về đến cổng, đã thấy cảnh vệ ai nấy đều mặc lễ phục tươm tất, bên trong tòa thành uy nghi phát ra tiếng nhạc du dương, ánh quang từ những ngọn đèn tỏa sáng giữa trời đêm lạnh ngắt. Thoáng nhìn qua đã thấy ở hậu hoa viên, bên cạnh hồ nước làm gương soi trời là những chiếc bàn gỗ, đặt gọn gàng theo lối được bày biện những món ăn đặc sắc và cầu kỳ, chỉ cần liếc sơ cũng biết do chính tay đầu bếp chính của Nghiêm gia chuẩn bị.

Mi tâm Nghiêm Trạch vừa nhíu lại, Tư Mạn liền phân bua:

“Ngày mai Báo, Miêu lên đường đi huấn luyện, em ngại họ vất vả lâu nay nên chuẩn bị một chút.”

Hắc Báo đi bên cạnh giật bắn khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Nghiêm Trạch liền mở miệng giải trình: “Thuộc hạ không biết chuyện này.”

Vẫn là Nghiêm Trạch không thích náo nhiệt, hai người kia chỉ đi hai tháng, đó là nhiệm vụ bắt buộc phải trải qua, đối đãi như vậy Nghiêm gia trước giờ không có tiền lệ.

“Ý em là anh đãi ngộ với họ không tốt?”

Nghe Nghiêm Trạch nói, Tư Mạn liền lắc đầu phân tích: “Em tuyệt đối không có ý đó, nếu đãi ngộ không tốt họ sao có thể đi cùng anh đến bây giờ. Em chỉ là muốn tạo không khí thoải mái một chút. Báo và Miêu đều là những người thân cận nhất của em, họ đi rồi em không vui. Miêu nói nếu em không vui có thể sẽ ảnh hưởng đến nhân cách đứa trẻ, cho nên em mới tìm cách tự làm mình thoải mái, có thể dùng bữa tiệc này an tâm tiễn họ đi.”

Lấy đứa trẻ ra làm bia đỡ đạn, Nghiêm Trạch có sắt đá đến đâu cũng không nỡ làm cô và đứa bé không vui. Miễn cưỡng gật đầu cho cô muốn làm gì thì làm, vốn dĩ Nghiêm phủ luôn tĩnh lặng, cũng nên cho gia nhân vui vẻ một ngày.

Nhận được sự đồng ý của Nghiêm Trạch, chúng nhân mặt liền tươi như nông dân được mùa lúa, vui vẻ bắt đầu khai tiệc. Những khuôn mặt xưa nay không cảm xúc bây giờ có thể hòa hoãn giãn ra một nụ cười, cũng có thể cầm trên tay ly rượu vang đỏ, cụng nhau tán thưởng cho một đời làm việc chăm chỉ. Lại có thể kính tận tay Nghiêm Trạch vô số lời tạ ơn khoản đãi và những điều mà Nghiêm gia đã làm. Có thể xếp thành hàng dài chờ để được kính rượu hắn và đưa những lời chúc tụng đến Tư Mạn. Lúc này Nghiêm Trạch mới nhìn ra, tính cách tùy tiện của Tư Mạn không hẳn là không tốt, việc cô bày tiệc ngày hôm nay có thể xem như giúp hắn hiểu rõ thuộc hạ của mình còn có bộ mặt này. Không tồi.

Nghiêm Trạch ngồi trên ghế lớn một tay ôm Tư Mạn một tay nhận rượu kính giữa khoảng không gian ấm cúng đến lạ thường của Nghiêm gia, chúng nhân vui vẻ sau bao năm giữ bản mặt lạnh tanh như vậy, cũng coi như được thỏa mãn. Hắc Báo Hắc Miêu tuy rằng sắp đi đày nhưng sắc mặt cũng bảy phần rạng rỡ, coi như hai người bảo vệ Tư Mạn không uổng công, có thể khiến Nghiêm Trạch một ngày chịu xả hơi như vậy cũng đáng.

Chỉ là đang trong lúc vui vẻ, bên ngoài cảnh vệ gác cổng lại lật đật chạy vào vội vã báo cáo gì đó cho Hắc Miêu. Sắc mặt Hắc Miêu liền trầm xuống đi về phía Nghiêm Trạch và Tư Mạn đang cùng nhau thưởng trăng kia.

“Ngài có khách.”

“Ai?” 

Sớm không đến muộn không đến lại đến lúc tâm tình của hắn đang tốt như vậy, Nghiêm Trạch không ưng thuận nhưng ôm chặt lấy Tư Mạn trong lòng xoa bụng cô không buông.

“Bối Tư Mạn, Hắc Báo nói có quà cho cô trước khi đi, cô qua bên đó nhận đi.”

Dường như muốn đuổi khéo, có vẻ không muốn Tư Mạn nghe chuyện, cô cũng biết Hắc Báo mặt lạnh sẽ không có chuyện quà cáp gì cho cô, nhưng lại giả vờ vui vẻ, gỡ tay Nghiêm Trạch ra khỏi người cô đi về phía Hắc Báo.

“Lex đến rồi.”Đợi Tư Mạn đi khuất, Hắc Miêu mới nói. Sự xuất hiện của vị khách không mời này làm cho bầu không khí xung quanh trở nên ngưng trọng như ngày thường, chúng nhân tắt ngúm đi nụ cười đặt rượu và tiệc xuống chờ lệnh của Nghiêm Trạch. Sắc mặt của Nghiêm Trạch hơi tối, ánh mắt lướt đến bóng Tư Mạn đang đứng cách đó không xa trò chuyện cùng Hắc Báo hạ lệnh:

“Tiếp tục đi, đừng để cô ấy mất vui.”

Chúng nhân nghe vậy biết rằng Nghiêm Trạch muốn dấu cô trong lòng bàn tay, để cô vui vẻ tận hưởng mọi thứ không bị bất cứ điều gì đụng chạm đến. Hắn đi đến bên cô đặt một nụ hôn lên trán:

“Đi cả ngày mệt rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vâng, em chờ anh.”

Nhìn Hắc Miêu cùng Nghiêm Trạch đi ra ngoài, cảnh vệ xung quanh nhất nhất đi theo, bầu không khí có vẻ ngưng trọng. Tư Mạn liền chặn bước Hắc Báo đang tính toán rời đi lại:

“Lex đến có phải không?”

Hắc Báo không có vẻ gì ngạc nhiên, suốt mấy ngày nay họ đã dự liệu sớm muộn gì Lex cũng sẽ tìm đến, đã từng nghe nói Lex đã tìm kiếm em gái suốt năm năm nay, bây giờ cô lại nằm trong tay kẻ địch hắn không có lý nào lại không đến. Tư Mạn cũng đã nhận ra sắc mặt của chúng nhân khi ra ngoài rồi.

“Cô muốn ra ngoài gặp hắn?”

“Không hề.” Tư Mạn phủ nhận: “Nếu tôi muốn gặp thì đã gặp từ lâu, đâu cần chạy trốn suốt từng ấy năm. Chỉ là tôi muốn hỏi anh một điều.”

Hắc Báo không rời đi nữa, ngồi xuống ghế chờ Tư Mạn đặt câu hỏi.

“Tại sao hai người lại muốn đưa tôi rời khỏi Nghiêm Trạch?”

Là câu hỏi cô đã suy nghĩ từ lúc nghe Nghiêm Trạch trừng phạt hai người Báo, Miêu. Lý do họ bị trừng phạt chính là vì che dấu chuyện cô mang thai và ý muốn đưa cô đi khỏi Nghiêm gia, nhưng cô không hiểu, tại sao họ lại muốn làm vậy?

“Lượng thông tin cô có về Nghiêm gia lúc làm Ephemera chắc không ít, cô cũng nên biết về nguyên tắc nối dõi của lão gia chứ?” Hắc Báo biết sẽ có ngày Tư Mạn hỏi tới nên không hề băn khoăn mà nói.

“Tôi biết Nghiêm Giác Siêu không chấp nhận phụ nữ mang thai dòng dõi Nghiêm gia mà không có sự chấp thuận của ông ta. Chỉ là Nghiêm Trạch bằng lòng để tôi ở bên, anh ấy thừa sức bảo hộ tôi, chỉ cần anh ấy muốn có thứ gì ngăn cản được? Hai người sợ cái gì chứ?”

Sắc mặt Hắc Báo trầm xuống, hắn không thể nói cho cô biết nguyên do Nghiêm Giác Siêu sẽ thật sự bất chấp Nghiêm Trạch mà đuổi cùng diệt tận cô nếu biết cô là Bối Tĩnh. Cho nên bắt buộc phải xoay theo hướng khác:

“Nghiêm phu nhân ngày xưa lão gia còn không bảo vệ được, để bà ấy chết nơi lạnh lẽo vậy thì chủ thượng cũng sẽ có lúc sơ hở không bảo vệ được cô, chúng tôi là vì thiếu chủ trong bụng cô mà ra sức bảo hộ, đưa cô thoát khỏi đây cũng là cách duy nhất.”

Tư Mạn có chút không hài lòng. Tuy rằng cô không thể tra ra được cái chết của mẹ Nghiêm Trạch nhưng cũng không nghĩ đến chuyện Nghiêm Giác Siêu để bà ấy chết nơi lạnh lẽo, có phải đó là lý do Nghiêm Trạch luôn đối đầu với Nghiêm Giác Siêu mặc dù là cha con không?

“Được, tôi không hỏi vấn đề này nữa, có thể nói cho tôi biết một chuyện nữa không?” Là một người sẽ trở thành chủ mẫu của Nghiêm phủ, Tư Mạn luôn tò mò về một người: “Cách đây hai năm, tôi đã tìm ra thông tin Nghiêm Chính là con ngoài dá thú của Nghiêm Giác Siêu, ông ta đã để Nghiêm Chính sống trong Nghiêm phủ từng ấy năm, cho anh ta mang họ Nghiêm nhưng chưa từng thừa nhận anh ta là con trai. Đến khi tôi bị đổ cho tội giết Nghiêm Chính rồi về đây, anh ta cũng như thể chưa từng tồn tại trong Nghiêm phủ này, mỗi lần tôi mở miệng hỏi đến, người ở trong phủ này đều lập tức bị câm. Tạo sao vậy? Tôi không thể biết một chút thông tin về người khiến tôi bị oan sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.