Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Quyển 1 - Chương 56-3: Qua ải (3)




“Cũng chỉ là một kẻ lừa đảo, chủ thượng, cứ giao cô ta cho FBI, Nghiêm gia cũng không phải vướng rắc rối.” Kyle bực dọc lên tiếng.

Hắc Báo, Hắc Miêu nghe xong liền ợ lên mùi dấm chua. Ngài nghị sĩ ơi là ngài nghị sĩ, ngài một đời thông minh, sao lại mù mắt không hiểu tình hình mà nói câu đó. Đương sự là hai vị kia không hiểu ra chân ý của hai người đã đành, sao ngài có thể vô tư chia uyên rẽ thúy như vậy?

Tư Mạn liếc xéo Kyle, lập tức đưa hắn vào danh sách cần phải tiêu diệt. Cô căm phẫn đan tay vào bàn tay lạnh của Nghiêm Trạch, dưới tròng mắt rưng rưng vài dòng nước lấp lánh, bộ mặt cực kỳ đáng thương tóm lấy vạt áo hắn. Nước mắt lưng tròng:

“Anh...sẽ không làm vậy chứ? Bây giờ ngoài Nghiêm gia ra, tôi không còn chốn dung thân. Anh có thể vì tình nghĩa hằng đêm của chúng ta mà cứu tôi một mạng được không. FBI bắt được tôi, chắc chắn tù mọt gông.”

Nghiêm Trạch nhìn dáng vẻ như mèo con này, ánh mắt sắc lạnh như bị một hòn đá làm cho xao động, nhịn không được mà cúi đầu hút lấy giọt nước mắt mè nheo của cô chuẩn bị rơi xuống. Liếm nhẹ, mặc kệ chúng nhân đang hóa thạch xung quanh.

Hắn nâng cằm cô, hơi thở nóng hổi phả lên mặt cô đáp:

“Bối Tư Mạn em cả đời này chỉ có thể nằm trong tay tôi, phục tùng tôi. Em muốn chạy còn không chạy được, kẻ khác muốn cướp em đi tôi lại phó thác, em nghĩ tôi là cái gì? Tôi không cần em cầu xin, chỉ cần là đồ của tôi, kẻ khác một ngón tay cũng không được động tới. Nếu tôi để em bị kẻ khác bắt đi, tự tay tôi sẽ giết chết em. Đồ của tôi không thể có được, tôi sẽ tự tay phá hủy nó. Giữ cho em một đời trong sạch vì tôi.”

Tư Mạn nghe xong, toàn thể tay chân đều như chuột rút, cơ mặt thoáng co giật. Người này ý muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ đến mức độc đoán. Cô có muốn chạy cũng chạy đằng trời.

“Cái này....anh có phải nên nghĩ lại một chút không. Tôi mới chỉ hai mươi ba, còn chưa đóng góp gì cho văn minh nhân loại, tuy rằng tôi theo chủ nghĩa độc thân, nhưng sau này vẫn muốn có người cùng tôi già đi. Người phương đông theo chủ nghĩa trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Một ngày kia anh cũng coi như đại diện họ nhà gái mà gả tôi đi. Vậy chẳng phải tôi sẽ....”

Tư Mạn còn chưa nói xong, cổ lập tức bị siết lại chặn đứng hơi thở của cô. Cả khuôn mặt Nghiêm Trạch mới đó còn bao nhiêu nhu mì, bây giờ là đằng đằng sát khí, tựa hồ muốn bóp chết cô. Hắn gầm giọng:

“Em nói cái gì??? Dám có ý định gả chồng? Em muốn chết có phải không???”

“Ặc...Tôi...ư...” Tư Mạn mặt đỏ lên thở không ra hơi, chới với cầu cứu. Nghiêm Trạch điên rồi, ánh mắt hỗn loạn của hắn....là lần đầu cô nhìn thấy.

“Chủ thượng!!! Bối Tư Mạn không thể chịu được lực của ngài, cô ấy chết mất!” Hắc Miêu biết được Nghiêm Trạch giận thật rồi, vội vàng chụp lấy cánh tay hắn, ngăn chặn.

Nghiêm Trạch nghe vậy liền nới lỏng lực tay, buông cổ Tư Mạn ra, ánh mắt chết chóc nhìn cô, bàn tay nắm chặt thành quyền, chỉ cần nghĩ đến cảnh cô gả đi cho một gã đàn ông khác, hắn lập tức muốn giết người.

“Vứt ngay cái ý định đó ra khỏi đầu cho tôi. Bằng không em cứ tùy ý ở biệt giam cả đời này đi.”

Giọng nói tràn ngập nộ khí cũng không thể khiến Tư Mạn tỉnh ngộ.

“Khụ...khụ..” Tư Mạn thoát khỏi vòng tay của quỷ, mất một hồi hổn hển mới dám ngẩng đầu nhìn hắn. Người này...muốn cô làm người tình trên giường của hắn cả đời sao? Bộ không muốn lấy vợ sao?

“Cô bớt lời đi. Chết sớm cũng do cái miệng hại cái thân.” Hắc Miêu nhỏ giọng nhắc nhở.

Tư Mạn bĩu môi. Cô nói sai cái gì chứ. Đây chỉ là chuyện sớm muộn. Một cô gái như cô không thể cả đời lưu lạc đến khi chết đi cũng không có người khóc than. Cô còn phải tìm đấng lang quân của mình chứ.

Các vị khán giả xung quanh đa phần là thâm tình nặng ý với Nghiêm Trạch, qua một màn này hận thù càng gia tăng, coi Tư Mạn không khác gì ác phụ trong phim truyền hình cần phải chết thật bi thảm. 

Vừa lúc này điện thoại của Kyle vang lên thông báo, ánh mắt hắn lập tức sáng rực, nham hiểm phóng tia mắt về phía Tư Mạn:

“FBI đang ở bên ngoài. Đã bao vây tứ phía công xưởng rồi.”

Ánh mắt Tư Mạn lập tức nhìn về Nghiêm Trạch cầu cứu: “Tôi sẽ ngay lập tức dẹp bỏ suy nghĩ. Anh tuyệt đối không thể thấy chết mà không cứu.”

Nghiêm Trạch không đáp lời mà hừ lạnh cao ngạo bước ra ngoài. Tư Mạn trốn sau lưng hắn, vội vã chạy theo không dám đi quá xa hắn, có bờ vai rộng lớn kia chắn, cô mới thấy an toàn.

Hắc Báo vỗ đầu khó nghĩ: “Sao cô ta có thể nghĩ đến chuyện gả đi, mà không nghĩ đến sẽ gả cho chủ thượng được nhỉ? Đầu cô ta rốt cuộc làm bằng cái gì vậy???”

Hắc Miêu theo chân Nghiêm Trạch ngoái đầu đáp: “Là bởi vì cô ta không hề có ý định vĩnh viễn ở lại Nghiêm gia. Vẫn luôn muốn trốn chạy khỏi chúng ta. Càng không bao giờ nghĩ đến chuyện có tên trong gia phả Nghiêm gia.”

Hắc Báo vội vàng trợn mắt: “Vạn lần không thể, cô ta mà bỏ trốn, chủ thượng phải làm thế nào?”

“Tôi cũng chính là đau đầu vì chuyện này.” Hắc Miêu ra vẻ khổ sở: “Nhưng anh yên tâm. Nước phù sa không chảy ra ruộng ngày. Sớm muộn cô ta cũng phải quy thuận. Vả lại suy nghĩ của Bối Tư Mạn như thế nào, cơ bản không qua mắt được chủ thượng, tôi nghĩ ngài ấy sớm đã có kế sách.”

----

Bước ra bên ngoài, cái lạnh của Bắc Cực như tát vào mặt Tư Mạn khiến cho cô tỉnh như sáo, thò lò đằng sau lưng Nghiêm Trạch lại chẳng nhìn thấy nhiều xe cộ bao vây tội phạm như trong phim, càng chẳng thấy có gì đáng uy hiếp. Chỉ nhìn thấy một chiếc xe thùng màu đen lớn, có gắn phù hiệu của FBI và ba viên đặc vụ bao gồm James Khải Huân và hai người khác không có gì đặc sắc để miêu tả.

Thấy tình hình này, Tư Mạn lại cậy chó gần chuồng, oai phong lẫm lẫm bước ra, đứng bên cạnh Nghiêm Trạch nghênh mặt đối phó.

Đằng sau là Hắc Báo, Hắc Miêu, Kate và Kyle cùng đoàn người Nghiêm gia đứng thành hàng dài với y phục đen giữa nền tuyết trắng, đặc biệt có phong cách dọa người, khiến cho hai viên đặc vụ đi cùng James rụt rè lo sợ, lại nhìn thấy khí thế của Nghiêm Trạch càng không dám ngẩng đầu, chỉ biết núp đằng sau lưng James.

James Khải Huân từ xa đã nhìn thấy Tư Mạn,ý cười ngập trong đáy mắt:

“Ephemera! Vài tháng không gặp cứ ngỡ đã vài năm. Cô hiện tại vẫn toàn thây ngoài dự liệu của tôi rồi.”

Vừa ngắt câu đã cảm thấy hơi lạnh như âm tào địa phủ chọc vào gáy, James vội đưa mắt sang thân hình cao lớn sừng sững như một bức tường, u ám như ma quỷ bên cạnh Tư Mạn, liền nở nụ cười thật sâu: “Thì ra là Nghiêm chủ thượng, hân hạnh, hân hạnh.”

Nghiêm Trạch mở hờ mắt lạnh, âm trầm đáp: “Ngọn gió nào đưa các người tới đây, làm loạn chuyện làm ăn của Nghiêm gia?”

James Khải Huân vẫn giữ nụ cười nửa có nửa không kia, khoát tay đáp: “Nào đâu, nào đâu. Chúng tôi làm gì có lá gan làm loạn địa bàn của Nghiêm gia. Hôm nay đến đây cũng chỉ là vì công vụ. Hi vọng nhận được sự phối hợp của Nghiêm chủ thượng, ngoài ra chẳng mong muốn gì hơn.”

“Công vụ?” Hắn hờ hững nói: “Nghiêm gia không có chỗ nào cần các người thực hiện công vụ.”

“Có đó, có đó.” Ánh mắt James lập tức trở nên nham hiểm: “Công vụ của chúng tôi chính là người phụ nữ bên cạnh ngài. Cô ta là tội phạm đặc biệt đang bị truy nã. Chúng tôi đến đây chính là để áp giải về. Có lẽ ngài vẫn chưa biết, cô ta chính là Ephemera, đã từng lấy thông tin của Nghiêm gia mang đi bán.”

Nghiêm Trạch vẫn bình chân như vại không hề xao động, chỉ vươn tay ôm lấy Tư Mạn vào lòng lạnh lùng đáp: “Từ khi nào người đàn bà của tôi lại trở thành Ephemera?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.