Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Quyển 1 - Chương 23: Hành động bất ngờ




Tư Mạn đã mơ một giấc mơ rất dài. Đó là một giấc mơ mà cô không bao giờ dám nghĩ tới. Những ngày tháng khi cô chỉ là một đứa trẻ ngây ngô đó, cứ như một giấc mộng phù du dù rằng cô đã tự mình trải qua.

Vòng tay cha mẹ ngày đó thật ấm áp, còn có nụ cười của những người thân trong gia đình tựa hồ còn trong tầm tay. Hình ảnh kia trong tâm khảm cô bây giờ như một tầng mây, càng lúc càng bay thật xa, thật cao, rồi tan trong hư vô.

Lúc cô hạnh phúc nhất, mọi thứ hóa thành không khí như thể chưa từng tồn tại. Cô còn nhớ rất rõ mùi thơm từ những món ăn của mẹ, những đóa hoa mà bố trồng, chiếc xe gỗ mà anh hai tự tay làm. Tất cả đã tiêu tan, nằm thật sâu trong tim cô rồi khóa chặt không cách nào giúp cô vơi đi cảm giác mất mát.

Ngay tại thời khắc cô cảm giác rơi vào tận cùng của một hố đen vô tận, một bàn tay lạnh lẽo nào đó chìa ra, tận lực níu lấy cô không cho cô cơ hội rơi xuống. Bàn tay đó thật to lớn, nhưng cũng thật vững chãi. Cứ liên tục kéo cô, rồi đan chặt tay cô. Cả cơ thể vô lực của cô bỗng trở nên ấm áp.

Như tìm được một điểm tựa, cô an tâm dựa vào nơi ấm áp kia.

Chỉ một chút thôi.

“Tư Mạn!”

Tiếng gọi trầm thấp cất lên trong vô định, khiến Tư Mạn gần như thoát khỏi cơn mộng. Chỉ là lúc này cô thấy rất tốt, rất thoải mái. Cơ bản là không muốn tỉnh.

“Bối Tư Mạn!” Tiếng gọi lần nữa vang lên.

“Đừng có gọi....nữa” Tư Mạn yếu ớt thều thào.

“Mau tỉnh dậy cho tôi!!!”

Tiếng gọi kia tràn đầy nộ khí vang bên tai cô như muốn xuyên thủng màng nhĩ, khiến cô không tài nào có thể tiếp tục yên ổn.

“Mẹ kiếp! Ồn chết đi được!” Tư Mạn bực tức hét lên, hai mắt đồng thời mở lớn, trừng mắt tìm kiếm tên khốn kiếp nào giám phá hỏng giấc ngủ của cô.

“Hừ, đã chịu tỉnh.” Vừa mở mắt, đập ngay vào mặt Tư Mạn là vẻ tức giận của Hắc Miêu và ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Hắc Báo đang chằm chằm nhìn cô. Hắc Miêu còn không khách khí bồi thêm một câu: “Còn không mau xuống!”

Xuống gì?

Tư Mạn đang còn ngơ ngác không hiểu mô tê gì, thì lúc này một bàn tay to lớn áp lấy má cô, kéo gương mặt của cô lên trên, vừa vặn đập ngay vào vẻ mặt lạnh lẽo như quỷ vương, thâm sâu mà tàn độc của Nghiêm Trạch đang cách mặt cô chưa đầy một gang tay:

“Vừa mới tỉnh dậy đã to mồm. Xem ra em còn rất khỏe.”

Hở???

Tư Mạn mở tròn xoe mắt nhận diện tình hình.

Làm cách nào mà cô và hắn lại gần gũi đến mức này.

Lại đưa mắt đảo một vòng, thiếu chút nữa cô nhồi máu cơ tim mà chết.

Thế quái nào cô lại mặc đồ bệnh nhân, nửa nằm nửa ngồi trên đùi Nghiêm Trạch, đầu tựa vào ngực hắn, tay không khách sáo ôm lấy cổ hắn. Đương sự còn lại là Nghiêm Trạch một tay cầm tài liệu gì đó, một tay ôm chặt lấy eo cô ngồi trên giường.

Cái cảnh tượng này sao mà....Khó coi quá đi!!!

“Chủ....chủ thượng, chuyện.....chuyện này....” Tư Mạn không biết lúc cô bất tỉnh đã xảy ra tình huống gì. Ngộ nhỡ cô tự mình leo lên người Nghiêm Trạch, làm ra hành vi bất kính gì gì đó, cô dù có trăm cái miệng cũng không rửa hết tội.

“Tối hôm qua cô vừa ngủ vừa khóc, vừa la hét. Còn quấn lấy chủ thượng như trăn Châu Mỹ, không chịu buông tay, khiến cho ngài cả đêm không ngủ. Bối Tư Mạn, cô quá lắm rồi!” Một câu này của Hắc Miêu như một đống đạn nã thẳng vào mặt Tư Mạn, khiến cô như chết ngạt trong thuốc súng.

Cô kinh hãi nhìn qua Hắc Báo. Hắc Báo không nói một lời, chỉ nheo mắt như cảnh cáo cô.

Thôi đúng rồi, cái vẻ mặt đó càng chứng tỏ Hắc Miêu cơ bản nói không sai một chữ.

Bàn tay đang ôm cổ Nghiêm Trạch thoáng run rẩy, cô lập tức buông lỏng tay, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Tính toán đầu tiên trong đầu là thoát ly khỏi tình hình nay, chỉ là tay vừa cử động, bả vai lập tức truyền đến cơn đau nhức ê buốt khiến cô bật lên một tiếng rên,ôm lấy vai gục đầu.

Tập tài liệu trong tay Nghiêm Trạch liền rơi xuống, hắn không nói một lời, liền đưa tay Tư Mạn vừa buông thõng kia vòng lên cô hắn, ôm cô nằm dựa vào lồng ngực kia rồi nằm xuống, để cô nằm xấp trên người hắn. Bàn tay to lớn mạnh mẽ như gọng kìm giữ lấy vai cô, tay còn lại nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Một loạt hành vi này nằm ngoài dự liệu của Tư Mạn, có nằm mơ cô cũng chẳng thể ngờ Nghiêm Trạch lại tự nguyện để cô nằm trên người hắn. Nhưng quả thật, nhờ hắn sửa lại dáng nằm, bả vai cô đã bớt đau nhức đi rất nhiều.

“Tôi....” Tư Mạn cọ cọ mặt vào lồng ngực rắn chắc kia, đến mức mùi chất liệu từ áo sơ mi của hắn có thể đi thẳng vào mũi cô. Cô vừa ngẩng đầu lên nhìn hắn, chưa kịp nói qua câu thứ hai đã bị hắn chặn họng.

“Ngủ tiếp đi.” Nói rồi liền ấn đầu cô nằm xuống, tay kia lại cầm tập tài liệu lên đọc, không màng quan tâm hai vị đại nhân đang đỏ mắt bên kia. Bàn tay thoải mái xoa đầu Tư Mạn.

Tư Mạn cứng họng không nói nên lời, cô không biết lý do gì mà trải qua một phát súng, cô lại được ân chuẩn nằm trên người thái tuế như thế này. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nằm trên giường thực sự không thoải mái, nhưng nằm trên thân thể to lớn ấm áp này lại vô cùng thoải mái. Cho nên cô nhất quyết tận hưởng, không dám nhiều lời.

Vùi mặt vào cổ hắn, hít hà mùi hương nam tính có một không hai kia, nhúc nhích vài cái tìm tư thế ngủ thoải mái mà đánh một giấc.

Chỉ là cô không tài nào vào được giấc vì lý do...

“Chủ....thượng, tôi có thể ăn không?” Tư Mạn ngẩng đầu nhìn Nghiêm Trạch đang chăm chú đọc tài liệu, chẳng biết cô đã bất tỉnh bao lâu, chỉ biết rằng hiện tại cô đói đến vàng mắt rồi.

Nghiêm Trạch ngưng đọc, nhìn về phía Hắc Miêu: “Dọn lên.”

Hắc Miêu vâng một tiếng, chỉ chưa đầy năm phút, một bàn ăn với đầy đủ các chất dinh dưỡng cần thiết được bày lên. Làn khói bốc nghi ngút, mùi hương của thức ăn như muốn xé toạt dạ dày Tư Mạn. Quên cả bả vai bị thương, Tư Mạn như hổ vồ trèo xuống khỏi người Nghiêm Trạch mà chạy tới bàn ăn ngồi xuống.

Nhưng cô còn chưa kịp an tọa, liền bị hai cặp mắt xanh lét của một báo một Miêu dọa cho kinh hồn bạt vía:

“Ai cho phép cô ngồi đó.” Hắc Báo quát.

Lúc này Tư Mạn mới để ý, thì ra ghế cô ngồi là ghế thượng của Nghiêm Trạch, người bình thường không có lá gan đụng đến chứ đừng nói ngồi vào. Vậy mà cô dám đặt mông ngồi xuống.

Bất giác cổ rụt xuống, thái dương vã mồ hôi hột, gáy cũng dựng đứng. Tư Mạn len lén quay đầu nhìn về phía Nghiêm Trạch.

Chết tiệt, Nghiêm Trạch rất tàn bạo, lần trước vì cô tiết kiệm chữ ‘vâng’ mà ăn đạn, bây giờ cô đắc tội bất kính như thế này, hắn không phải sẽ giết cô luôn chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.