Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Quyển 1 - Chương 18: Người phụ nữ duy nhất




Nằm trên một bến cảng tự nhiên lớn thuộc duyên hải Đại Tây Dương. New York, thành phố không bao giờ ngủ không hổ danh là thành phố có tầm ảnh hưởng toàn cầu, với mật độ dân số đông đảo và sự lớn mạnh trong mọi lĩnh vực, dường như mọi sự nhộn nhịp tràn đầy sức sống nơi đây đều khiến con người trở nên nhiệt huyết.

Trên đại lộ thành phố xinh đẹp này, chiếc Limousine sang trọng lướt đi trong ánh mắt trầm trồ của người đi đường.

Cửa kính chống đạn kia phản chiếu ánh nắng, tạo ra sự bí ẩn cho những nhân vật ngồi trong xe được hàng dài những chiếc xe đi theo bảo vệ phía sau.

Đến một toà nhà cao ốc, đoàn xe rẽ ngang rồi dừng bánh. Nơi cổng chính, hàng hàng lớp lớp nhiều người đàn ông mặc âu phục đen, mặt mày nghiêm nghị. Vừa thấy chiếc limousine dừng lại, liền kín cẩn cúi đầu, dõng dạc hô to:

"Chủ thượng."

Hắc Miêu bước xuống đầu tiên, nhanh nhẹn mở cửa. Hắc Báo đứng bên cạnh hơi cúi đầu.

Nghiêm Trạch phía bên trong bước ra, cả thân thể cao lớn mang theo bóng tối phủ kín kèm theo loại khí thế bức nghẹt hô hấp chúng nhân. Tất thảy mọi người đều cúi đầu nhìn xuống đất, chỉ thấy đế giày Nghiêm Trạch lộp cộp trên nền đá cẩm thạch, nhưng vô hình như bị một hòn đá đè nặng. Hô hấp đình trệ mỗi bước Nghiêm Trạch bước qua.

Chỉ là những tưởng Nghiêm Trạch sẽ một mạch đi thẳng vào bên trong thì gót chân của hắn đột ngột ngừng lại, kèm theo giọng nói trầm lạnh:

Quá chậm."

Chỉ một câu đủ để kích thích dây thần kinh tò mò của chúng nhân, không ai hẹn ai mà đồng loạt ngẩng đầu nhìn xem Nghiêm Trạch đang nói cái gì.

Hoá ra Nghiêm Trạch đang hướng mắt về phía chiếc xe phía sau chiếc limousine hắn vừa bước xuống, nơi đó có một cô gái với mái tóc đen dài bồng bềnh, cô mang một cái áo pull đơn thuần và một chiếc quần âu, một sự kết hợp khá khập khiễng. Vẻ biếng nhác lộ diện rõ trên gương mặt xinh đẹp đang ngái ngủ kia.

"Vâng, vâng tôi tới đây." Tư Mạn vừa dụi mắt vừa đáp, chẳng qua đoạn đường khá dài, cô lại ngủ quên không kịp theo chân Nghiêm Trạch.

Trước lúc dời đi, hắn đã dặn dò cô phải theo sát hắn. Tư Mạn cũng chẳng rõ lý do hắn muốn mang cô đi là gì, bây giờ cô chỉ biết tuân theo thánh chỉ đã hạ xuống mà thôi.

Nghiêm Trạch không nói thêm lời nào, quay đầu bước đi. Hắc Báo Hắc Miêu quăng cho Tư Mạn một cái lườm sắc bén rồi theo sau.

Tất thảy chúng nhân đều kinh ngạc nhìn nhau không nói nên lời.

Đám người Nghiêm Trạch tiến thẳng đến một căn phòng rộng lớn nằm bên trong tòa cao ốc tráng lệ. Khâu đón tiếp long trọng với một màu đen chủ đạo cùng sự tĩnh lặng đến đáng sợ mặc dù có rất nhiều người đủ để cho thấy nơi này vốn là địa bàn của giới hắc bang.

Mỗi nơi đám người Nghiêm Trạch đi qua đều để lại sự dè dặt, chỉ khi xuất hiện gót chân một người phụ nữ đi liền phía sau, sự dè dặt đó lại trở thành tò mò.

Chỉ đến khi Nghiêm Trạch yên vị tại ghế thượng. Hắc Báo, Hắc Miêu đứng ngay sau lưng và Tư Mạn cù bất cù bơ đứng một góc thì một người đàn ông cao lớn, đầu trọc lóc, dáng vẻ hổ báo xuất hiện, cắt đứt mọi sự tò mò đổ dồn về phía người phụ nữ duy nhất xuất hiện trong Nghiêm gia kia.

“Chủ thượng, ngài quả thật luôn đúng giờ.” Gã đàn ông kia nở một nụ cười nói. Tự động chọn cho mình vị trí đối diện với Nghiêm Trạch mà ngồi yên vị.

“Vào thẳng vấn đề đi.” Nghiêm Trạch nói.

Gã đàn ông không chút vẻ sợ hãi uy của Nghiêm Trạch mà còn có chút tự mãn, ông ta bình thản tắt nụ cười, vẻ mặt nghiêm chỉnh đáp:

“Mối làm ăn lần này thật là không dễ. Phải hi sinh không ít người. Ngài quả thực muốn làm?”

Vẻ mặt lạnh lẽo của Nghiêm Trạch như một đường kiếm chém thẳng xuống ánh mắt của gã đàn ông kia, ánh mắt không chút dao động, bình thản đáp:

“Trước nay bao mối làm ăn của Nghiêm gia đều hi sinh không ít, chút món hàng này ông lại khiến ông sợ hãi như vậy.”

“Nghiêm chủ thượng có lẽ không biết, món hàng này muốn đoạt từ tay bất kỳ ai đều dễ dàng, chỉ là Lex thì.....”

Vừa nghe nhắc đến cái tên Lex. Tư Mạn đang ngáp ngắn ngáp dài bên kia liền biến sắc, nghiêm chỉnh lắng nghe.

“Tên Lex này đã độc chiếm thị trường này từ năm năm trước, hắn từ một tên vô danh tiểu tốt thành ông chủ, lại quyết diệt tận gốc đám ngán đường. Nếu lần này thó đồ của hắn, còn không biết hắn sẽ cho ra đi bao nhiêu cái mạng để đền bù.” Gã đàn ông khi nhắc đến Lex, ánh mắt thoáng chút lo sợ, dường như người này khiến cho gã chỉ cần nghĩ đến cũng sợ hãi.

“Rắn độc, ngồi tù lâu gan ông cũng bé đi rồi đấy.” Nghiêm Trạch lạnh lùng cất giọng, ngạo khí quanh thân khiến cho gã đàn ông mang tên Rắn độc kia lúc bấy giờ mới bị ảnh hưởng bởi cường thế từ Nghiêm Trạch:

“Nghiêm gia dễ bắt nạt vậy sao?” Nghiêm Trạch vừa nói xong, Hắc Báo đã đặt xuống trước mặt Rắn độc một tập tài liệu.

Rắn độc thoạt qua một chút giật mình, mở tài liệu ra xem xét. Chỉ trong ba giây sắc mặt Rắn độc liền biến chuyển, mồ hôi trên thái dương tuôn ra, nơi khóe môi khó khăn dãn ra một nụ cười:

“Quả là Nghiêm lão gia có một người kế vị xuất chúng.” Rắn độc hắng giọng một cái đáp: “Đã như vậy, món hàng này không thể không lấy về. Nhưng xin nói trước, tôi chỉ có thể dẫn đường, không có khả năng mở được mật mã các kiện hàng của Lex.”

Rắn độc vừa nói xong Hắc Miêu liền chen ngang: “Hàm hồ, ông không phải là tên nổi danh phá mở kiện hàng của Lex hay sao?”

Rắn độc bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Nghiêm Trạch liền phân bua: “Không phải tôi. Thực ra những phi vụ phá mở kiện hàng của Lex đều không phải tôi làm, tôi chỉ là người dẫn đường mà thôi.”

“Là ai làm?” Nghiêm Trạch từ từ đứng lên, bóng dáng cao lớn như ma quỷ hiện hồn thâu tóm không khí tuồn vào cơ thể Rắn độc khiến hắn như ngạt thở. Gã dễ dàng nhìn ra, Nghiêm Trạch đang dần mất kiên nhẫn.

“Là...là anh trai song sinh của tôi. Phùng Khắc.”

Hắc Báo, Hắc Miêu thoáng lộ vẻ kinh ngạc, dường như họ đã bỏ qua chi tiết về an hem song sinh này. Nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo như một cái quở trách từ Nghiêm Trạch. Cả hai vội cúi đầu như nhận lỗi.

“Bây giờ hắn đang ở đâu?” Hắc Báo vội truy hỏi.

“Đang bị giam giữ ở trại giam phía Tây.”

“Bị giam giữ sao?” Hắc Báo, Hắc Miêu đồng thanh. Nếu là bị giam giữ thì làm cách nào buộc tên Phùng Khắc kia mở kiện hàng. Cũng chẳng thể yêu cầu chính phủ tùy tiện thả người được.

Nghiêm Trạch im lặng một hồi mới nói: “Phùng Khắc và ông đều không phải người Mỹ?”

Rắn độc thoáng kinh ngạc, không hiểu lý do tại sao Nghiêm Trạch lại hỏi đến vấn đề này: “Đúng là như vậy.”

“Sắp tới đây có một vụ dẫn độ tội phạm quốc tế. Là hắn ta sao?”

Một câu này của Nghiêm Trạch như khai thông não bộ của chúng nhân.

Rắn độc không dấu được kinh ngạc, dường như hắn cố tình muốn dấu nhẹm vụ này nhưng lại không ngờ rằng Nghiêm Trạch lại biết được.

“Anh muốn cướp xe tù trong lúc được dẫn độ?” Lúc này Tư Mạn từ phía cuối góc mới lên tiếng, khác hẳn vẻ biếng nhác lúc nãy, vẻ mặt nghiêm nghị của cô đủ để thấy cô rất quan tâm đến vụ việc này.

“Không có khả năng, lực lượng dẫn độ thường rất đông, chưa kể đến vũ khí được trang bị.” Rắn độc nuốt nước bọt đáp.

“Chỉ cần chủ thượng muốn, mọi việc đều không thành vấn đề.” Hắc Báo cao ngạo nói.

Nghiêm Trạch không nói thêm gì, chỉ yên lặng dùng ánh mắt lạnh như băng chờ Tư Mạn hồi đáp.

Mày thoáng nhíu rồi lại dãn ra, Tư Mạn bình thản đáp: “Tôi tham gia.”

Dường như nằm trong dự liệu của Nghiêm Trạch, hắn không chút kinh ngạc, chỉ trầm trầm cất giọng:

“Là ai dẫn độ?”

Rắn độc nhìn đám người bình thản quá mức trước mặt này không khỏi lấy làm hoảng sợ, thật sai lầm khi lần đầu gặp mặt hắn đã phán đoán sai đám người này. Những tưởng người kế vị Nghiêm lão gia kia chỉ là hư danh, nhờ từ tài phúc của Nghiêm lão gia mà ra, không ngờ Nghiêm chủ thượng kia quả thực như lời đồn.

Rắn độc nới lỏng vạt áo, thở hai hơi mới đáp:

“Là FBI.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.