Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Quyển 1 - Chương 15: Nội gián




“Đông vui quá, cho tôi tham gia cùng được không?”

Tư Mạn từ phía cửa lên tiếng, thong thả đi tới như dạo phố, hoàn toàn không bỏ đám người mặt mày nghiêm trọng lăm lăm súng trên tay vào mắt.

Sam hơi nhướn mày nhìn Tư Mạn, vài giây đánh giá liền lấy lại vẻ nghiêm nghị:

“Bối tiểu thư!” Sam chào một tiếng.

Ông là quản gia của thủ phủ này, bất kể người ra kẻ vào hay một động thái nhỏ trong thủ phủ này ông đều nắm trong lòng bàn tay, cho nên một Bối Tư Mạn được đưa về bảy ngày trước chỉ ở trong phòng vẫn không lọt qua tầm mắt của ông. Có điều người này không rõ địa vị, cho nên ông không hoàn toàn đối với cô như người dưới mà như một vị khách ghé chơi.

Tư Mạn vô tư vỗ vai Sam: “Lão quản gia không cần căng thẳng, tôi chỉ là muốn xem chút, rốt cuộc kẻ nào gan lớn dám lợi dụng bán kính một tòa thành dùng mã quét đánh cắp dữ liệu.”

Sam cùng chúng nhân có chút kinh ngạc nhìn Tư Mạn.

Vẻ mặt Sam lúc này đã biến hóa rõ rệt, có vẻ dè chừng: “Bối tiểu thư sao lại biết chuyện này?”

Quá rõ rồi, chuyện này ngoại trừ lão quản gia cùng người trong phòng thông tin ra, không có ai biết, kể cả đám người trước mặt này bị nghi ngờ là nội gián, số nhiều vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cho nên chuyện Tư Mạn vừa tới đã biết chuyện là điều khó hiểu như thế nào.

“Lão quản gia rất tò mò làm cách nào tôi biết đúng không?” Tư Mạn cười gian xảo, chắp một tay sau lưng, tự tại bước về phía đám người bị tình nghi đang tròn mắt nhìn cô:

“Có ba lý do: Thứ nhất, lúc nãy tôi nghe được lão quản gia nói trong đám người này có nội gián. Mà nội gián này rốt cục làm việc gì mà không bị phát hiện trong khi mọi ngõ ngách trong thủ phủ này đều có CCTV, vậy thì chỉ có thể là đánh cắp phần mềm thông tin mà thôi, bởi đó là cách duy nhất ở một nơi khác vẫn có thể lấy được thông tin mà không cần tự mình xuất hiện. Lý do thứ hai: Hệ thống thông tin bảo mật của Nghiêm gia được bảo vệ nghiêm ngặt, cho nên hacker tài giỏi như thế nào cũng chẳng thể nào xuống tay được, nhưng nếu hắn nằm ở phạm vị gần với tổng bộ, dùng hệ thống quét mã, điều này hoàn toàn có thể xảy ra. Lý do thứ ba: Những người này bị lão quản gia buộc vào tối tượng tình nghi chính vì họ là những người mới đến một tháng trước sau khóa huấn luyện cơ bản cho Nghiêm gia, thứ nữa họ ở vị trí có thể quét mã gần với tổng cục, và cuối cùng họ chưa qua được ngạch trung thành của Nghiêm gia.”

Lúc Tư Mạn nói xong, sắc mặt Sam đã biến chuyển rõ rệt, mày cũng thoáng nhíu lại. Lúc nghe nói Nghiêm Trạch đưa một người phụ nữ về, lão đã không dấu nổi kinh ngạc, còn tưởng rằng chủ thượng thật sự đã có hứng thú với nhục dục, chẳng thể ngờ được, người phụ nữ được Nghiêm Trạch mang về lại thông minh như vậy.

Ở trong Nghiêm gia, phụ nữ thông minh tuyệt đối không nên sống xót. Nghiêm gia cần phụ nữ nhu nhược sống dưới trướng người đàn ông gia trưởng, sinh nở nối dõi tông đường như mẹ Nghiêm Trạch.

Nếu Nghiêm Trạch hứng thú với cô gái này, lão thật sự không dự đoán được cô sẽ sống được bao lâu.

“Bối tiểu thư có thể biết đến độ bảo mật của tổng cục cùng ngạch trung thành của Nghiêm gia, xem ra đã tốn không ít công sức điều tra.” Sam nghiêm nghị nói, không dấu vẻ nghi hoặc.

Tư Mạn khoát tay: “Tôi đã chẳng thể rời khỏi đây, điều tra một chút tiện bề có đường sống xót là chuyện nên làm. Bảo đảm an toàn cho bản thân không có gì là không tốt.”

Sam thấy vẻ khảng khái của Tư Mạn, mày cũng thoáng dãn ra: “Đã như vậy xin hỏi Bối tiểu thư có cách nào truy ra gian tế trong đám người này?”

Tư Mạn kéo ghế, thản nhiên ngồi xuống giữa tình hình căng thẳng kia, cười cười: “Đương nhiên.”

“Vậy cách thức là?” Sam thật không hiểu chính mình, khi không lại tin người phụ nữ này, còn ra sức cầu cạnh như thế này.

“Lão quản gia, có phải ông đã lục soát hết phòng của đám người kia để tìm USB mà tên gián điệp kia đã lấy được thông tin từ tổng cục?”

“Chính vậy.” Sam đáp, cũng không rõ từ lúc nào vô thức đứng bên cạnh Tư Mạn đang ngồi yên vị trên ghế như chủ nhà kia. Thoạt nhìn qua ông thật giống quản gia của Tư Mạn.

“Cũng đã lục soát trên người họ?”

Sam gật đầu.

“Vậy trong bụng họ thì sao?” Tư Mạn chống cằm, hờ hững đảo mắt qua đám người kia.

Quả nhiên khi cô vừa nói xong, lập tức nhận ra ở cuối hàng có ba người phản ứng.

Sam kinh ngạc nói: “Không thể nào, USB được làm từ kim loại, độ lớn vừa đủ không thể nuốt xuống.”

“Lão quản gia quên rồi, vấn đề nằm ở con chip bên trong USB, đã là hacker, sao có thể không biết cách lấy được con chip nhỏ đó nuốt vào bụng cơ chứ?”

Ánh mắt Sam trở nên sắc lạnh lướt mắt đến đám người tình nghi: “Nuốt chip vào bụng, chẳng trách lại không cách nào tìm ra.”

Đám người kia rụt cổ, một vài người lên tiếng minh oan nhưng chẳng được, căn bản là Sam nghe không lọt tai. Cho dù là có tìm ra gián điệp trong đám người này thì những người còn lại cũng không thoát khỏi tội tắc trách, để xảy ra tình huống ngày hôm nay. Nghiêm gia nguyên tắc, xử phạt cũng rất tàn bạo mặc kệ tội lỗi lớn nhỏ.

Tư Mạn không quan tâm đám người kia sau một câu của cô trở nên lộn xộn, mắt vẫn luôn dõi về ba người đứng ở cuối hàng từ đầu có chút phản ứng, còn lại vẫn không hề biểu hiện gì hơn.

Càng bình tĩnh, càng có vấn đề.

“Lão quản gia!” Tư Mạn gọi một tiếng: “Hình như ông còn chưa biết, nguyên do tôi được chủ thượng đưa về đây là gì.”

Sam nghi hoặc, ông luôn cho rằng Nghiêm Trạch lần đầu có hứng thú với phụ nữ, ngoài việc đem về thỏa mãn nhục dục, ông thật sự không nghĩ ra, Nghiêm Trạch muốn gì ở một người phụ nữ gầy yếu kia.

“Là bởi vì tôi chính là....” Tư Mạn rút từ bên túi áo ra một tấm thẻ có hình đầu chim đại bàng quay sang trái, ngôi sao mười sáu cánh và một cái khiên trông có vẻ là một biểu tượng của một tổ chức nào đó: “Đặc vụ CIA!”

Tất cả chúng nhân đồng thời hít một ngụm khí lạnh.

CIA có ai còn không rõ, là một trong những Cơ quan Thu thập Tình báo quan trọng của Chính quyền Liên bang Hoa Kỳ, hoạt động tình báo của CIA vốn không ai có thể qua mặt được. Mọi tổ chức hầu hết đều e sợ đám đặc vụ của tổ chức này vì khả năng thu thập thông tin siêu đẳng. Chỉ là nhất thời không ngờ đến, Nghiêm Trạch lại có thể dẫn rắn về nhà, có thể để đặc vụ CIA lưu lại trong thủ phủ này.

“Cô...” Sam quả thực không ngờ tới thân phận này của Tư Mạn, Nghiêm gia đối với FBI hay CIA đều không đội trời chung, lý lẽ nào khiến Nghiêm Trạch dẫn cô gái này về tổng bộ như vậy?

“Cho nên, tôi có thể dùng cách đặc biệt của CIA tìm chip trên người, cho dù là nuốt vào bụng hay cấy vào não, tôi đều có thể tìm ra.” Tư Mạn vừa nói vừa tiến về phía cuối hàng, ánh mắt không rời ba người đang đứng ở đó.

Lúc này Sam mới chú ý, ba người mà Tư Mạn để mắt đến là hai người đàn ông đảm nhiệm vai trò cảnh vệ và một người phụ nữ trẻ tuổi làm lao công.

Cả ba người đó tỏ vẻ bối rối nhưng thực chất lại bình tĩnh hơn tất cả mọi người thuộc diện tình nghi khác. Sam nhận ra, ngay từ đầu Tư Mạn đã luôn muốn xem phản ứng của ba người này.

Tư Mạn quay về phía Sam nháy mắt: “Có thể mang cho tôi bia hoặc nước cam cho tất cả mọi người cùng uống có được hay không?”

Sam nghệt mặt, đang lúc nào rồi, sao có thể cho đám người này thụ hưởng. Chỉ là lần nữa thấy Tư Mạn ra hiệu, Sam đành phân phó cho người lấy bia và nước chanh đến.

“Bối tiểu thư!” Sam đến gần Tư Mạn, tính toán hỏi rõ ngọn ngành thì bị Tư Mạn chặn lời: “Đừng vội.”

Cô cố ý nói lớn giọng cho tất cả mọi người cùng nghe: “Bây giờ khả năng con chip nằm trong bụng gián điệp là lớn nhất. Thay vì mất công dùng công cụ tìm kiếm, mổ xẻ mà lấy ra. Chi bằng trực tiếp phá hủy nó ngay trong bụng luôn đi.”

“Trực tiếp phá hủy?” Sam nghi hoặc.

Tư Mạn cười nhẹ nhàng, nụ cười như gió nhưng tỏa sáng, cuốn hút mà kiêu ngạo: “Chip là một loại linh kiện điện tử, đối với nước, khả năng hư hại thấp. Thế nhưng đối với bia, nước cam nước chanh, với độ PH thấp nhưng acid cao làm đẩy nhanh mức độ phá hủy linh kiện dẫn đến không có khả năng sửa chữa, cho nên dù có lấy ra được thì nó cũng chỉ là một thanh sắt không hơn không kém. Đây là một trong những phương thức CIA thường xử dụng để tiêu hủy chứng cứ. Ngoài ra....” Tư Mạn lần nữa hướng mắt đến ba người kia:

“Kẻ nuốt chip vào bụng khi uống hết một chai bia, còn có khả năng ngộ độc acid, sẽ tử vong không đầy một tiếng sau đó. Như vậy chẳng phải có thể vừa tiêu hủy được con chip vừa diệt được một mối nguy hại sao.”

Đầu óc Sam chợt lóe lên, vô thức lùi lại một bước, cảnh giác nhìn người phụ nữ trước mặt.

Người phụ nữ này....

Lúc này bia và nước cam được đưa lên trước mặt tất cả đám người tình nghi, Sam vô thức quay đầu nhìn về phía ba kẻ cuối hàng. Quả nhiên là câu nói vừa rồi tất cả đã nghe quá rõ và một trong ba tên đã có phản ứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.