Thương Tiểu Quả Phụ - Hoa Bỉ Ngạn

Chương 73: Thiếp Luyến Tiếc Chàng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngọc Tú nhịn cười đem nhi tử ôm về phòng thay tã.

Thất Thất nằm ở trên giường với nửa người dưới trần truồng, tay chân khua múa không ngừng rất giống con rùa nhỏ bị lật ngược lên trời, trên tay trên chân đều mang vòng bạc, trên vòng tay có chuỗi lục lạc nên vừa động đậy đã có tiếng leng keng.

Ngọc Tú càng nhìn càng thấy yêu hài tử, bắt lấy móng vuốt nhỏ đặt lên miệng hôn vài cái nói: "Bảo bảo làm tốt lắm, con phải tè vào cha con vậy mới được."

Lâm Tiềm vừa vào phòng để thay quần áo, nghe vậy buồn bực nói: "Nương tử, sao nàng dạy nhi tử như vậy?"

Ngọc Tú hừ nhẹ một cái, cười nói: "Thiếp dạy con, con nghe và hiểu được sao? Là con tự tè vào người chàng, không có liên quan gì đến thiếp cả."

Lâm Tiềm lại hỏi: "Vì sao tè lên người ta mới tốt?"

Ngọc Tú đem nhi tử bế lên, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nói: "Tự chàng biết."

Đang nói chuyện thì Thất Thất đột nhiên chui vào trước n.g.ự.c nàng, cái miệng nhỏ hơi hơi mở cọ vào nơi đó, hài tử lại đói bụng rồi.

Ngọc Tú nhìn Lâm Tiềm một cái, thấy hắn thay quần áo chậm rì, trông bộ dạng không định đi ra ngoài nàng cũng lười đuổi hắn, chỉ nói: "Chàng đóng cửa phòng lại đi, Thất Thất muốn uống sữa."

Lâm Tiềm chạy chóng đi đóng cửa xong quay về ngồi ở mép giường, hai mắt trông mong nhìn nhi tử uống sữa.

Ngọc Tú trừng hắn một cái, tức giận nói: "Nhìn cái gì, người ta không biết còn tưởng chàng cũng đói bụng nữa đấy."

Lâm Tiềm nhìn nhi tử dẫu miệng rồi lại nhìn khối thịt trắng như tuyết trên người nương tử, nuốt nuốt miếng nói: "Đúng là có chút."

"Chàng ——" Ngọc Tú cảm thấy chán nản với hắn, nói chuyện với người không biết xấu hổ như hắn quả nhiên là không thể, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy chính nàng cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, liền nói: "Chàng nhanh ra ngoài đi, một lát nữa bên ngoài sẽ có người tới chàng phải ra ngoài để cho người ta nhìn thấy chàng chứ.

Còn nữa, chàng hãy đem túi bánh sữa bò kia cất đi, nhớ đừng để rớt đấy."

Lâm Tiềm gật đầu rồi nhìn nhìn một lát mới chịu đi ra ngoài.

Không lâu sau, Lý Đại Trụ đem theo pháo tới.

Hạ Tri Hà ở bên ngoài cửa sổ hỏi Ngọc Tú: "Tiểu Thất ngủ chưa?"

Ngọc Tú nói: "Đang uống sữa, một lát nữa mới ngủ."

Hạ Tri Hà nói: "Mấy người cha con định đốt pháo, con ôm ru Thất Thất đừng để đứa nhỏ bị doạ."

Ngọc Tú đáp lại một tiếng, chờ sân truyền đến tiếng pháo nổ nàng nhanh chóng che lỗ tai Thất Thất lại, thấp giọng dỗ: "Bảo bảo đừng sợ có nương ở đây."

Thất Thất chỉ nhấc mi lên nhìn thoáng qua rồi lại cụp mi xuống tiếp tục uống sữa.

Ngọc Tú nhéo vào mũi hài tử, cười nói: "Gan con thật lớn."

Pháo vừa nổ không bao lâu bên ngoài đã có người tới cửa tới, người tới đầy tiên chính là mấy hài tử Tam nhi và Hổ Tử, cả bọn đứng ở cửa viện mà nhìn ngó vào trong chứ không dám vào.

Cả đám biết đây là nhà Ngọc Tú nhưng lúc này Ngọc Tú không có ở trong viện nên cả đám không dám làm càn.

Hạ Tri Hà thấy bọn họ, cười nói với Triệu thị: "Ngươi nhìn mấy hài tử ngoài cửa đi, trước kia hễ Ngọc Tú có làm món gì thì cũng gọi bọn chúng đến, chúng luôn ngoan ngoãn xếp thành một hàng ở ngoài viện thành thật ngồi xổm xuống y chang đám vịt con."

Triệu thị đem hạt hướng dương, đậu phộng và điểm tâm Ngọc Tú mua về mở ra để vào một cái khay đặt ở trên bàn đá trong viện.

Thấy mấy hài tử kia không đi vào, bà lấy một ít đồ ăn đi ra ngoài cho bọn nhỏ, bà cười nói: "Đây là do Ngọc Tú tỷ của các ngươi mua, cầm hết đi."

Những hài tử đó ban đầu không dám mà nghe nói là do Ngọc Tú mua mới vui mừng mà nhận lấy, nói đa tạ với Triệu thị rồi chạy đi nhanh.

Một lúc sau một vài phụ nhân sống gần đó cũng tới, Hạ Tri Hà giới thiệu từng người một cho Triệu thị và nói hôm nay có chuyện vui.

Chỉ mới có nửa ngày, mà những người họ quen biết ở trong thôn đều tới đây.

Rất mau sau đó toàn bộ thôn đều xôn xao bàn tán về chuyện con rể Lý Đại Trụ mở võ quán ở trong huyện.

Hồi trước nghe nói Lâm Tiềm đi làm tiêu sư đã có không ít người hâm mộ, và ngầm ghen ghét Ngọc Tú vì nàng may mắn.

Hiện tại nghe nhà bọn họ mở võ quán, trong lòng cành thêm ghen tỵ.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.

Ai cũng biết toàn bộ Lý Gia Câu đa số người dân đều phải trồng trọt để kiếm sống, nếu có nhà nào có thân thích ở trấn trên làm việc ở trong huyện thì họ đã chạy tới khoe khoang.

Nếu nhà ai có bản lĩnh mở một cửa tiệm ở trấn trên thì họ cũng thật đã rất ghê gớm rồi, tổ tiên tích đức và giàu có như nhà thôn trưởng mới sống ở trong thôn không chịu xây dựng sản nghiệp ở trấn trên.

Nam nhân của Ngọc Tú quá lợi hại, không chỉ làm việc ở trong huyện mà còn mở võ quán, chuyện này đối với người trong thôn mà nói cả đời họ cũng không thể bằng được.

Khoảng cách giữa nhà mình với nhà bọn họ quá xa nên họ không dám ghen ghét.

Có điều trong lòng đã đem nhà Lý Đại Trụ và nhà Ngọc Tú đặt ở một đẳng cấp khác so với nhà họ.

Chờ người trong thôn đều rời đi hết, Hạ Tri Hà mới tới phòng nhìn Ngọc Tú và chuẩn bị trở về.

Ngọc Tú kêu Lâm Tiềm đem bánh sữa bò ra nói: "Đây là cho cục bột."

Quả nhiên Hạ Tri Hà nói: "Lại tiêu tiền bậy bạ?"

Ngọc Tú vội nói: "Là hắn mua."

Lâm Tiềm gật đầu theo nàng.

Hạ Tri Hà nhìn phu thê bọn họ chỉ biết lắc đầu cười, "Các con ấy......"

Sau cơm chiều, mọi người ngồi ở nhà chính nói chuyện, chó con ghé vào chân Lâm Sâm và hai mắt trông mong mà nhìn Thất Thất đang được ôm trong n.g.ự.c ông.

Triệu thị hỏi Lâm Tiềm: "Chừng nào con về lại võ quán?"

Lâm Tiềm nói: "Sáng sớm ngày mai."

Triệu thị nói: "Ta nghe Ngọc Tú nói võ quán kia sẽ cứ mười ngày là đóng cửa một lần, vậy ngày thường đều ở đó phải không?"

Lâm Tiềm gật đầu.

Triệu thị liền nói: "Nếu vậy con cũng không thể về nhà mỗi ngày được, nếu mười ngày nửa tháng con mới về một lần, không nói đến chúng ta mà ngay cả Thất Thất cũng sẽ không nhận ra con.

Ta và cha con thấy hay là để Ngọc Tú và hài tử đi tới đó với con đi, đỡ phải một nhà ba người các con ở hai nơi khác."

Ngọc Tú vội nói: "Vậy cha với nương thì sao? Hai người không đi cùng chúng con sao?"

Triệu thị cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, sống ở dưới chân núi thôi ta đã thấy không quen rồi thì sao có thể sống ở trong huyện được? Huống chi giờ đã là tháng tư, càng về sau trời càng nóng hơn, ta và cha con sống ở trên núi mát mẻ quen rồi không chịu nóng được nên cũng muốn trở về."

Ngọc Tú nói: "Thất Thất không nỡ xa gia gia và nãi nãi đâu."

Triệu thị ôm lấy Thất Thất từ trong Lâm Sâm, nựng gương mặt đầy thịt ấy và nói: "Hài tử còn nhỏ thì biết cái gì? Chỉ là hai đường ca kia của Thất Thất đều là do ta chăm lớn, còn Thất Thất sau này chỉ có mình con chăm nên con sẽ phải vất vả rồi."

Trong lòng Ngọc Tú rất mâu thuẫn, nàng biết nếu nàng nói không đi vào huyện với Lâm Tiềm thì Triệu thị nhất định sẽ ở lại dưới chân núi cùng nàng chăm sóc cho hài tử.

Nàng không muốn cha mẹ chồng cứ vậy mà trở về núi, trên núi tuy tốt nhưng nó lại hoang vắng.

Nhưng......!Nàng nhìn Lâm Tiềm một cái, nàng cũng không muốn xa hắn, huống chi lúc trước đã nói với nhau sau này một nhà ba người các nàng sẽ luôn ở bên cạnh nhau.

Nàng không muốn từ bỏ, lại khuyên nhủ: "Nương, người với cha đi cùng chúng con được không? Hậu viện của võ quán có rất nhiều phòng, đủ cho chúng ta ở.

Hơn nữa Thất Thất vẫn còn nhỏ, con thì không có kinh nghiệm, không có nương bên cạnh con không biết làm sao."

Triệu thị sao không biết suy nghĩ của nàng, chỉ là gần đây bà xác thật cũng thấy không quen khi sống ở trong huyện, với lại bà với Lâm Sâm đều kiếm sống bằng công việc trên núi, nếu bọn họ đi theo vào trong huyện bọn họ sẽ không có kế sinh nhai, nhất định sẽ trở thành gánh nặng của Lâm Tiềm, điều này bà không muốn nó xảy ra.

Bà còn có thể làm việc thêm mấy năm, bà không muốn cho nhi tử chăm sóc họ sớm như vậy.

Bà cười nói: "Con biết tại sao ta để cho các đệ đệ con tách ra riêng sớm không? Đó là vì ta muốn vui vẻ sống thanh nhàn.

Nếu ta lại đi theo các con vào trong huyện chăm hài tử cho con thì ta đây không phải sẽ mệt c.h.ế.t sao? Con yên tâm đi, việc chăm sóc hài tử rất đơn giản, nếu hài tử có thể ăn có thể ngủ có thể chơi thì không thành vấn đề gì cả, nếu nó bệnh con cứ tìm đại phu trong huyện, đại phu bọn họ chã lẽ không tốt hơn ta sao? Việc này cứ quyết định vậy đi, ta và cha con tranh thủ mấy năm nhàn rỗi, chờ chúng ta già không làm gì được tất nhiên sẽ để các con nuôi."

Ngọc Tú khuyên bà không được, cũng chỉ đành từ bỏ.

Ban đêm, đem Thất Thất dỗ ngủ xong nàng mới khe khẽ thở dài, nói: "Để cha và nương về núi thiếp thật sự không yên tâm."

Lâm Tiềm nói: "Nhị đệ và Tam đệ ở gần đó, sẽ không có việc gì đâu."

Ngọc Tú ừ một tiếng, lại nói: "Chàng coi nghỉ một ngày rồi mua chút gạo và mì, dầu trong huyện cho cha nương nhé? Bọn họ đã ở dưới chân núi chăm sóc thiếp với Thất Thất mấy tháng rồi nên đã làm chậm trễ việc của hai người, nếu thiếp đưa tiền thì cha và nương nhất định sẽ không nhận, không bằng chúng ta mua đồ ăn nhiều chút đưa cho họ."

Lâm Tiềm gật đầu, lại hỏi: "Nương tử, khi nào thì nàng đi cùng ta?"

Ngọc Tú nói: "Thiếp phải đi nói một tiếng với nương thiếp, tất cả chuyện trong nhà đã chuẩn bị xong, hành lý thì tho dọn từ từ, chắc sẽ mất hai ba ngày.

Ngày mai chàng đi trước đi, nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi trở về đón thiếp với Thất Thất được không?"

Lâm Tiềm đáp lại một tiếng, trong bóng đêm hắn lướt qua thân hình mập mạp nhỏ bé của nhi tử nắm lấy tay Ngọc Tú, "Nương tử, vừa rồi ta rất lo lắng."Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.

"Lo lắng cái gì?" Ngọc Tú nắm lấy tay hắn.

Lâm Tiềm nói: "Lo lắng sợ nàng luyến tiếc nương mà không đi theo ta."

Ngọc Tú cười nhẹ một cái, "Thiếp luyến tiếc bọn họ, nhưng thiếp......!càng luyến tiếc chàng hơn."

Nàng không nỡ xa nương nàng, nhưng nương nàng đã có cha bên cạnh giờ lại còn có thêm cục bột nữa.

Nàng không nỡ xa mẹ chồng, nhưng mẹ chồng đã có cha chồng giúp đỡ.

Chỉ còn lại duy nhất người này, nếu nàng buông tay hắn thì hắn sẽ rất cô đơn.

"Thiếp càng luyến tiếc chàng hơn."

Một câu nói nhẹ nhàng mà giống như một nhát búa nặng nề đang hung hăng đập vào tim Lâm Tiềm khiến cho trái tim lạnh lẽo và cứng rắn mấy chục năm của hắn trở nên mềm mại và ấm áp.

Hơi ấm mềm mại từ lồng n.g.ự.c chui ra làm cho tứ chi hắn, thân thể hắn, đầu của hắn, thậm chí đến cả hốc mắt của hắn cũng nóng lên.

Hắn quả thực không biết nên làm gì với sự bất thình lình này, hai tay hai chân đều giống như không còn là của mình nữa, không biết nên áp chế thế nào, cuối cùng hắn lướt qua nhi tử mình đem nương tử khoá chặt ở trong ngực.

Làm vậy trận kích động ấy mới chậm rãi bình ổn lại, tay chân đã ngo ngoe rục rịch, nơi sau nhất trong lòng như có một con dã thú đang kiềm chế nanh vuốt phát ra tiếng thở dài đầy thỏa mãn.

Ngọc Tú bị làm cho hoảng sợ, dỗi nói: "Chàng làm gì đó."

Lâm Tiềm không lên nói gì mà chỉ ôm chặt cơ thể nở nang mềm mại của nàng, giống như hắn đang muốn khảm nàng vào trên người hắn.

Ngọc Tú đẩy hắn một cái, khó khăn quay đầu nhìn Thất Thất thấy không đánh thức con mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "Mau buông thiếp ra, một lát nữa Thất Thất mà có đá chăn thiếp sẽ không nhìn thấy được."

Lâm Tiềm không buông nàng ra, còn nói: "Cứ để cho hài tử nằm ở đó, sau này không được để hài tử nằm ở giữa."

Ngọc Tú tức giận đến mức đánh hắn, "Có người cha nào như vậy chứ! Nhi tử chàng bị cảm lạnh thì làm sao?"

Cố Diệp Phi

Lâm Tiềm vươn một tay ra dùng chăn mỏng quấn Thất Thất thành một cái bánh chưng, nói: "Vậy là được rồi."

Ngọc Tú cảm thấy dở khóc dở cười.

Còn Thất Thất thì từ đầu đến cuối chỉ biết ngáy ngủ, trông rất thờ ơ.

Lâm Tiềm xoa nắn Ngọc Tú, "Nương tử nàng ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa."

Ngọc Tú tức giận nói: "Nói ngủ mà tay chàng đặt ở đâu vậy?!"

Một tên mặt dày nào đó chỉ biết giả vờ như không nghe thấy gì..

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.