Thương Tiểu Quả Phụ - Hoa Bỉ Ngạn

Chương 70: Nam Nhân Giận Dỗi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau ngày hôm đó, Lâm Tiềm đã tranh thủ cố gắng vài lần cuối cùng hắn vẫn không thể dọn về phòng chính được.

Mỗi lần hắn học được cách chăm sóc bảo bảo nương hắn sẽ đặt ra một số vấn đề mới để kiểm tra hắn, vì thế đến tháng tư hắn vẫn còn ngủ ở sương phòng.

Giờ ngọ hôm nay, hắn như thường lệ ngồi ở trong phòng cùng nương tử mình.

Thất Thất đầy tháng vào mấy ngày trước nên gương mặt đã nẩy nở, trắng trẻo mập mạp như cái bánh bao thịt, một nắm tay nhỏ duỗi ra năm ngón tay, đôi chân ngắn thường xuyên đá lung tung ở trong chăn.

Hiện giờ đứa nhỏ này là tâm can bảo bối của Ngọc Tú và Triệu thị, hai nam nhân trong nhà kia giờ đã bị vứt sang một góc.

Giống như lúc này đây, rõ ràng hắn ngồi ở mép giường lâu như vậy mà nương tử vẫn ôm hôn tiểu tử kia không ngừng, thỉnh thoảng còn thỏ thẻ nói gì đó nữa, tiểu tử thúi này căn bản chỉ biết nghe chứ cũng không hiểu nàng đang nói gì.

Bản thân Lâm Tiềm đương nhiên cũng thương nhi tử mình, chỉ có điều khi thấy nương tử ôm nhi tử mà không đếm xỉa gì đến mình trong lòng bỗng thấy có hơi không công cân bằng.

Hắn liếc mẹ con hai người một cái, nói: "Nương tử, chiều nay ta sẽ đi vào huyện, cỡ mấy ngày nữa ta sẽ về."

Học đồ của võ quán đã được chọn xong, giờ hắn phải đến để dạy họ mấy ngày.

Ngọc Tú gật đầu còn đôi mắt thì vẫn dán vào người Thất Thất, lúc này Thất Thất duỗi tay ra nắm lấy vạt áo nàng, nàng thấy vậy cười khanh khách hôn lên gò má đầy thịt của hài tử một cái nói: "Được."

Lâm Tiềm nhấp môi ngồi một hồi mà nương tử vẫn không thèm liếc nhìn mình một cái hắn rầu rĩ đứng dậy rời đi.

Cho đến tối, đợi Thất Thất ngủ rồi Ngọc Tú mới nhớ tới việc này, nàng ảo não nói: "Con quên hỏi hắn muốn đi mấy ngày rồi, không biết có đem theo quần áo để tắm rửa không nữa."

Lần vào huyện trước Lâm Tiềm chỉ sáng đi tối về, đây là lần đầu tiên hắn ở lại đó.

Triệu thị cười nói: "Hắn là một đại nam nhân, con còn sợ hắn không biết chăm sóc cho mình sao?"

Ngọc Tú cũng cười, "Người đừng nói vậy, nếu con không thu dọn đồ cho hắn thì hắn cũng chẳng mang theo gì cả, chỉ xách cái thân xác đi thôi."

Triệu thị liền nói: "Hắn là vậy đấy, một nam nhân 30 tuổi mà còn tưởng mình là tiểu Thất Thất à?"

Ngọc Tú nghe xong bật cười, hắn đúng là hết nói nổi rồi, giữa trưa nàng không để ý mấy giờ nghĩ lại hình như lúc rời đi bộ dáng hắn trông rất rầu rĩ nhỉ? Người ta nói hắn mới 30 tuổi mà đã biết xử sự và đáng tin cậy nhưng thật ra đôi khi hắn còn giở tính trẻ con trước mặt nàng, điều này càng thể hiện rõ hơn trong mấy ngày gần đây.

Nói thật từ sau khi sinh Thất Thất nàng đúng là có xem nhẹ hắn, cẩn thận ngẫm lại nàng thấy đã lâu rồi không nói chuyện đàng hoàng với hắn.

Tối thì hắn không ngủ ở chỗ này, ban ngày thì nàng chỉ lo quan tâm Thất Thất mà hắn vẫn chu đáo cẩn thận với nàng trước sau như một.

Ngọc Tú nghĩ đến điều đó thì thấy có hơi áy náy, nàng lo lắng không biết vào huyện hắn có được ăn ngon không, lo lắng không biết hắn có quen với thức ăn ở đó hay không.

Nàng suy nghĩ những chuyện này, cộng với cho Thất Thất uống sữa mấy lần thành ra cả đêm không ngủ được.

Theo tập tục địa phương nàng cần phải ở cữ đến 40 ngày.

Tuy nhiên có một số nhà bình trong nhà họ có rất nhiều việc để làm, mẹ chồng sẽ không chăm sóc chu đáo như vậy nên phần lớn họ chỉ ở cữ 30 ngày.

Triệu thị muốn Ngọc Tú ở cữ đủ ngày, mãi cho đến mùng tám tháng tư mới cho nàng ra ngoài.

Ngày đó, trong phòng bếp nấu một nồi nước ấm to cho Ngọc Tú tắm rửa giặt sạch, tắm xong nàng cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm như mới được tháo bỏ một lớp bùn ra khỏi người.

Sau đó nàng bưng bồn gỗ đến bờ sông giặt quần áo.

Hơn một tháng không ra cửa, từ mùa xuân giờ đã tới đầu mùa hè, nhìn xung quanh chỉ toàn cây xanh có sức sống càng khiến cho người xem thấy vui vẻ thoải mái.

Ở bờ sông giờ đã có không ít người, thấy Ngọc Tú tới hộ sôi nổi chào hỏi.

"Chà, ta thấy sau khi thành thân Ngọc Tú đã càng ngày càng khác rồi, giờ sinh hài tử xong bộ dáng trông càng thêm phúc hậu hơn, giống y như một phu nhân nhà giàu có luôn!"

Ngọc Tú nghe tiếng thì nhìn lại thấy thì ra là Hoàng thị, nàng cười nói: "Hoàng thím cứ thích trêu con."

Hoàng thị nói: "Lời thím nói đều là sự thật mà, mau tới đây đi, để ta dịch qua một chút sẽ có chỗ trống ngồi."

Ngọc Tú đi qua, "Dạo gần đây nhà thím thế nào rồi?"

Hoàng thị giặt giặt quần áo, nói: "Thì cũng vậy thôi, bọn ta là nhà nông không có bản lĩnh như nam nhân nhà con nên chỉ muốn an phận sống qua ngày vậy là đủ rồi.

Chỉ sợ một số người học được chút bản lĩnh cái tham lam, cuối cùng làm cho xấu mặt rồi cái gì cũng không có được."

Ngọc Tú suy nghĩ trong lòng và đoán được bà ấy đang nói đến cháu trai Lý Xuyên của bà ấy.

Nàng cũng có nghe Hạ Tri Hà nói qua, kể từ khi vụ gièm pha của Lý Xuyên và Lý Nguyệt Mai được truyền ra, sau còn bị La nhà giàu đuổi về thì Lý Xuyên có chút không gượng dậy nổi, giờ chuyện này cũng đã qua hơn ba tháng mà vẫn không thấy đi ra ngoài tìm việc làm, mỗi ngày chỉ ở nhà không phụ giúp được việc ruộng đất, chuyện trong nhà càng không đụng tới khiến cho Trương Xuân Hoa tức giận đến muốn chết.

Nghe nói khi đó Vương thị còn muốn Lý Xuyên cưới Lý Nguyệt Bình, bà ta nói thanh danh nữ nhi của bà ta đã bị Lý Xuyên huỷ nên phải chịu trách nhiệm.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.

Cuối cùng Trương Xuân Hoa đã đổ một thùng phân trước nhà bà ta, kể từ đó thù hận giữa hai nhà cũng hoàn toàn kết thúc.

Biết hôm nay Ngọc Tú đã ở cữ xong, Hạ Tri Hà còn ôm theo cục bột tới cửa.

Cục bột giờ đã hơn bảy tháng lúc đặt ở trên giường có thể ngồi vững được rồi, Hạ Tri Hà đưa con hổ bằng bông cho cục bột chơi còn mình thì bế Thất Thất lên trêu đùa.

"Giờ đã ở cữ xong ban đêm con và A Tiềm có thể tự chăm sóc cho Thất Thất được rồi, con kêu mẹ chồng con về phòng ngủ đi, mấy ngày nay lo chăm sóc con mà bà ấy đã gầy đi không ít."

Cố Diệp Phi

Ngọc Tú gật đầu, "Con cũng có nói với nương nhưng bà nói A Tiềm mấy ngày nay vẫn chưa về, chờ hắn về bà sẽ về lại."

Hạ Tri Hà nghe vậy nhìn nàng, nói: "A Tiềm đi vào huyện mấy ngày rồi mà vẫn chưa về sao?"

Ngọc Tú khẽ dạ một tiếng, vốn dĩ nàng nghĩ Lâm Tiềm chỉ đi hai ba ngày là về nhưng hôm nay đã là ngày thứ năm mà vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu, nàng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ ngày đó hắn giận thật rồi?

Hạ Tri Hà thì lại nghĩ nhiều hơn nàng, từ nhỏ bà đã lớn lên ở trong nhà cao cửa rộng nên có chuyện dơ bẩn gì mà bà chưa từng thấy qua.

Bà biết Lâm Tiềm là người có bản lĩnh, hiện giờ hắn lại đứng đầu võ quán nên ở bên ngoài sẽ có không ít nữ nhân nhìn chằm chằm vào hắn.

Ngọc Tú mới vừa sinh hài tử, nàng chỉ biết đến hài tử khó tránh khỏi việc không quan tâm hắn, nếu người nào đó có ý đồ xấu thì lúc này không phải lời thời điểm tốt sao?

Và chỉ nghĩ chứ không nói cho Ngọc Tú biết, miễn cho nàng sợ hãi bà nói: "Hắn đi nhiều ngày như vậy cũng không biết ăn uống có quen hay không, Tú nhi, nương thấy hay là con đi xem hắn đi?"

Ngọc Tú kỳ thật cũng lo lắng cho hắn, lo hắn không mang quần áo để tắm rửa, mấy ngày nay không biết mặc cái gì, nhưng mà......!Nàng nhìn Thất Thất nói: "Con không thể đi một mình được, nếu mang Thất Thất theo sợ đứa nhỏ sẽ gặp gió ở bên ngoài."

Hạ Tri Hà nhìn cục bột đang gặm hổ bông đến chảy nước miếng rồi nhìn Thất Thất ở trong n.g.ự.c nói: "Hay là vậy đi, nương sẽ giúp con coi Thất Thất, chiều con đi ở lại một đêm ngày mai rồi về."

Ngọc Tú vội nói: "Như vậy sao được, người còn phải chăm sóc cục bột nữa."

Hạ Tri Hà nói: "Đệ đệ con hiện giờ đã có thể ngủ một giấc đến sáng, ta sẽ cho cục bột ngủ ở sương phòng với cha con còn ta thì ngủ với Thất Thất, chỉ có một đêm thôi nên không có việc gì cả.

Hiện tại cục bột đã có thể ăn chút cháo loãng với trứng gà, sữa của ta đủ cho Thất Thất con cứ yên tâm đi đi."

Nghe bà nói vậy Ngọc Tú cũng có chút d.a.o động, chỉ là còn hơi chần chờ.

Hạ Tri Hà nói đơn giản hơn: "Ta sẽ nói với mẹ chồng con, nếu bà ấy đồng ý thì con cứ việc đi."

Không đợi Ngọc Tú nói thêm gì bà đi thẳng ra ngoài tìm Triệu thị, không biết bà đã nói như thế nào mà Triệu thị lại vui vẻ đồng ý.

Vì thế Lý Đại Trụ vội vàng mượn xe bò đưa Ngọc Tú vào trong huyện, ông nhìn nàng lên chiếc xe ngựa mà ông quen biết rồi ông mới rời đi.

Ngọc Tú thực mau đã đứng ở bên ngoài võ quán, nàng đang có hơi do dự không biết có nên tiến lên gõ cửa không thì thấy Tiêu Lâu đi ra từ cửa chính, nàng vội nói: "Tiêu sư đệ!"

Tiêu Lâu thấy Ngọc Tú, vội bước đến hành lễ, nói: "Tẩu tử sao lại tới đây?"

Ngọc Tú ngượng ngùng nói: "Ta tới đưa cho sư huynh ngươi vài bộ quần áo, hắn giờ đang ở bên trong sao?"

"Ở bên trong, hắn đang dạy cho học đồ, để ta đưa tẩu tử vào."

Ngọc Tú biết đằng trước là nơi tập võ vì thế nói: "Đừng quấy rầy bọn họ, nếu ngươi rảnh thì đưa ta đi bằng cửa sau đi."

Tiêu Lâu gật đầu dẫn nàng đi tới cửa sau, trên đường y liếc nhìn bụng Ngọc Tú, y biết đại sư huynh y đã có một nhi tử nhưng do tẩu tử đang ở cữ y không tới thăm được cho nên đến nay y vẫn chưa biết tiểu bảo bảo trông như thế nào.

Y cảm thấy rất thần kỳ, lúc trước bụng tẩu tử chỉ to lên thế mà bên trong lại có một đứa nhỏ, sinh bảo bảo xong thì bụng lại nhỏ trở lại.

Y nghĩ đến sau khi thành thân y cũng sẽ có hài tử của mình thì không khỏi cười lên.

Ngọc Tú thấy buồn cười rồi nhìn y nói: "Sư đệ đã định ngày lành chưa?"

Tiêu Lâu sờ đầu cười nói: "Đã định rồi, là mùng hai tháng sáu."

Ngọc Tú liền cười nói: "Vậy tẩu tử chúc ngươi có một cuộc sống mỹ mãn.*"

*Nguyên văn: như hoa mỹ quyến 如花美眷 ( cuộc hôn nhân mỹ mãn tốt đẹp)

"Hắc hắc......!Đa tạ tẩu tử."

Hai người đi vào từ cửa sau, Tiêu Lâu giới thiệu Ngọc Tú với mấy hạ nhân đang làm việc rồi đưa nàng đến phòng Lâm Tiềm, sau đó y còn có việc nên rời đi ngay.

Ngọc Tú nhìn phòng của Lâm Tiềm, chỗ này rất lớn, tuy nhiên nó được bài trí rất đơn giản và sạch sẽ, nàng đem quần áo mình mang đến cất đi và tới dọn dẹp phòng xong rồi mới ngồi ở trong phòng chờ.

Đợi một lúc sau nàng nghe thấy ngoài tiền viện truyền đến tiếng động, thấy tò mò không biết bộ dạng lúc Lâm Tiềm dạy học đồ trông như thế nào.

Nghĩ nghĩ rồi nàng đi ra cửa, dọc theo hành lang gấp khúc đi đến bức tường ngăn cách viện trước và viện sau, nàng ghé vào trên cửa và nhìn ra ngoài qua kẹt cửa.

Bên ngoài đại viện có mười mấy thiếu niên đang đứng mã bộ[1], trên đỉnh đầu là mặt trời, hai chân mọi người đều run, mồ hôi chảy như mưa, có mấy người không chịu đựng nổi ngã trái ngã phải.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.

Ngọc Tú thay đổi góc nhìn mới thấy Lâm Tiêm đang đứng đầu, hắn cũng đang đứng kiểu mã bộ, hai tay và đùi đều có bao cát, hắn như pho tượng đứng vững vàng trên mặt đất không một chút di chuyển.

Nàng đang muốn xem rõ hơn nữa thì chân đạp vào mảnh gạch ngói dưới đất, nàng vội lui về sau một bước.

Lâm Tiềm cũng nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía bên này, "Ai đang ở đó?"

Giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc này Ngọc Tú chưa từng nghe qua, nàng hoảng hốt trong lòng rồi bất đắc dĩ mở cửa ra với sắc mặt đỏ bừng đứng ở bên trong, xấu hổ nói: "Là thiếp."

Lâm Tiềm sửng sốt, lập tức thu tư thế lại đi tới.

Đám học đồ nghe hắn gọi một tiếng "Nương tử" với chất giọng dịu dàng mà trước giờ họ chưa từng nghe thấy qua, lúc sau tiếng động đó bị chặn ở bên trong cánh cửa họ không nghe thấy gì nữa.

Trong đại viện vừa yên lặng một lúc rồi đùng một cái lại bùng nổ lên.

Không có ai nhìn họ, những thiếu niên đó nằm tứ tung ngang dọc xuống đất.

"Người vừa rồi là sư nương sao?"

"Người gọi "nương tử" là sư phụ m.á.u lạnh của ta phải không?"

"Đại sư phụ hình như đã ba mươi mấy rồi nhỉ? Ta thấy sư nương nhiều lắm cũng mới 18 tuổi!"

"Là trâu già gặm cỏ non à?"

"Là hoa lê đè hải đường*?"

*Là một câu thơ nói về việc lớn tuổi lấy vợ trẻ.

"Hay là tiểu thiếp?"

Mấy thiếu niên liếc nhau, cười nói: "Xã hội ngày càng xấu*, không tốt, không tốt!"

* Thế phong nhật hạ: xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.