Thương Tiểu Quả Phụ - Hoa Bỉ Ngạn

Chương 59: Phạt Ngủ Sương Phòng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Triệu thị về núi không bao lâu thì bà kêu Lâm Nhị đưa một rổ thổ sản miền núi tới, tất cả đều là nấm núi, rau dại, táo rừng và một số quả dại khác.

Ngọc Tú chọn một ít đưa cho Hạ Tri Hà.

Hạ Tri Hà hiện giờ đã ở cữ xong, Trương bà bà cũng đã về nhà hôm qua, vì chăm sóc cho bà rất tốt nên giờ Hạ Tri Hà đã đầy đặn hơn so với trước lúc mang thai, lúc trước lúc nào bà cũng có bộ dáng không có tinh thần.

Vì đã chăm sóc bà cẩn thận chu đáo, trừ bỏ cho bà ấy một lượng bạc tiền công, Hạ Tri Hà còn cho một bao lì xì 200 văn và nửa tấm vải bông.

Khi Ngọc Tú đến thì Hạ Tri Hà đang ôm cục bột nhỏ ngồi dưới hành lang, Lý Đại Trụ ở trong sân chẻ củi.

Cục bột nhỏ được phu thê hai người đặt nhũ danh là Tiểu Bảo Bảo.

Ngọc Tú đem rổ đặt xuống đất, quen cửa quen nẻo ôm lấy cục bột nhỏ trêu đùa.

Hạ Tri Hà nói: "Giờ bụng con đã lớn tháng rồi sau này đừng ôm đứa nhỏ này nữa, đừng để cho bản thân bị mệt."

Ngọc Tú cười nói: "Tiểu hài tử giờ nặng được bao nhiêu đâu sao có thể khiến con mệt được chứ?"

Lý Đại Trụ ở trong viện trả lời: "Vẫn là Tú nhi công bằng, nương con lúc nào cũng cho rằng cục bột quá nặng, nói gì mà hài tử nhà bình thường cũng không có thịt như Bảo Bảo.

Hôm qua Trương bà đi rồi nương con còn đem cục bột đặt ở trong rổ để cân nữa, con nói xem có nương nào như vậy không?"

Hạ Tri Hà bị ông vạch trần liền xấu hổ buồn bực, giận dỗi nói một câu: "Chàng thấy đau lòng cho nhi tử vậy tối mang nhi tử bảo bối của chàng đến sương phòng ngủ đi, đừng tới quấy rầy giấc ngủ của thiếp nữa."

Lý Đại Trụ rục cổ, le lưỡi, không dám nói nữa.

Ngọc Tú nhìn nương một cái rồi nói: "Nương, người làm vậy sau này cục bột lớn lên rồi biết được nhất định sẽ khóc nhè cho xem."

Hạ Tri Hà chọc chọc vào gương mặt đầy thịt của cục bột, nói: "Muốn khóc thì để cho nó khóc đi, cái đồ mít ướt."

Ngọc Tú nghiêng người đi không cho bà chọc vào cục bột, nhìn Tiểu Bảo Bảo trắng trẻo mập mạp trong n.g.ự.c nàng yêu thương cúi đầu hôn một cái, nói: "Bảo Bảo của chúng ta lớn lên phải làm một nam tử hán sao có thể là đồ mít ướt được, đệ nói xem có phải vậy không cục bột nhỏ?"

Cục bột nhỏ chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn nàng, khóe miệng còn đọng lại nước bọt lấp lánh.

Ngọc Tú ngồi trong chốc lát thì chuẩn bị trở về.

Hạ Tri Hà ôm cục bột nhỏ lại, nói: "Trong phòng bếp có mười mấy cái ngó sen con lấy hết về nhà ăn đi, còn dư lại thì kêu A Tiêm đưa cho mẹ chồng con, bọn họ ở trên núi sợ là không thường ăn cái đó, cho bọn họ nếm thử món đó đi."

Ngọc Tú hỏi: "Ngó sen ở đâu ra vậy nương?"

Hạ Tri Hà nói: "Mấy ngày trước Nguyệt Mai có nhờ người gửi đến một rổ nên Cầm thím cho nhà ta một ít, ta nhớ con thích ăn cái này."

Ngọc Tú nói: "Con sẽ để lại một ít cho nương và cha, con lấy một ít cho mẹ chồng con là được rồi."

Hạ Tri Hà lắc đầu nói: "Đều đem về hết đi, ta và cha con không thích ăn cái này, ta cũng lười làm."

Ngọc Tú đi vào phòng bếp đem củ sen sắp lại, lúc ra thì hỏi: "Đúng rồi nương, năm nay nhà chúng ta đã thu tiền thuê đất chưa?"

Năm trước nhà bọn họ mua năm mẫu đất, tất cả đều cho nhà Cầm thím thuê, hạt kê đã tới lúc thu hoạch, người trong thôn đều bận đến khí thế ngất trời, nhà bọn họ vì chuyện Hạ Tri Hà ở cữ mà quên mất việc này.

Hạ Tri Hà nói: "Thu rồi, ngày đưa ngó sen nhà họ cũng sẵn đưa tiền thuê đất luôn.

Năm nay thu hoạch không tồi, năm mẫu đất trừ bỏ thuế nông thì còn dư 600 cân, tất cả đều chất ở cạnh phòng con."

Cố Diệp Phi

Ngọc Tú vui vẻ nói: "Vậy sau này nhà chúng ta không cần mua hạt kê nữa rồi."

Mỗi năm nhà bọn họ sẽ mua 400 cân hạt kê, trộn với khoai lang đỏ, bí đỏ và các loại ngũ cốc, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có thể ăn cơm khô, hiện tại có 600 cân hạt kê thì họ đã có thể ăn cơm trắng rồi.

Trên mặt Hạ Tri Hà cũng lộ ra sự vui vẻ, cười nói: "Không sai, chúng ta mua đất quả là đúng đắn.

Chỉ là chuyện con kêu ta để ý, hai ngày trước ta có kêu cha con đi hỏi thất thúc thì mới biết năm nay mùa màng không tệ nên không có ai bán đất, chuyện đất của nhà con đến bây giờ vẫn chưa có tin tức."

Ngọc Tú an ủi bà: "Việc này con không vội, chúng ta cứ từ từ là được.

Đúng rồi nương, năm nay nhà Cầm thím đã có nhiều lương thực vậy cuộc sống chắc là sẽ buông thả hơn nhỉ?"

Hạ Tri Hà gật đầu nói: "Hai ngày trước bà ấy có đến đây, ta thấy mặt bà ấy rất vui vẻ còn nói là Tam Hảo đã mang đến may mắn cho nhà họ.

Tam Hảo hiện giờ ở nhà dệt vải một tháng cũng có thể kiếm được năm sáu trăm văn tiền, nàng lại ngoan ngoãn đem hết tiền giao cho thím con.

Thím con hiện giờ chỉ mong có một tôn tử.

Hồi trước bà có tới thương lượng với ta, nói muốn đem tiền Tam Hảo dệt vải đưa cho nàng, bạc mà mỗi tháng Lý Tịnh đưa về nhà cũng cho Tam Hảo để nàng lấy tiền đó đi vào trong huyện cùng Lý Tịnh thuê một tiểu viện để phu thê hai người ở, hỏi ta thấy ý này có được không."

Ngọc Tú ngạc nhiên nói: "Thím ấy bỏ được sao?"Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.

Những mẹ chồng ở trong thôn đều muốn đem tiền bạc nắm chặt ở trong tay, nương tử của nhi tử kiếm được tiền đều phải đưa cho mẹ chồng, nếu có thể để lại một ít cho bọn họ tiêu xài cũng đã xem như là người mẹ chồng đó hào phóng rồi.

Cầm thím tuy không phải là người khắc khe nhưng do nhà nghèo nên cũng xem trọng tiền bạc, trước mắt bỏ tiền ra cho Tam Hảo như vậy khó trách làm cho Ngọc Tú ngạc nhiên.

Hạ Tri Hà thở dài, nói: "Bà ấy cũng không còn cách nào khác, thứ nhất là muốn có tôn tử, thứ hai là đau lòng cho Tam Hảo không muốn nàng tuổi trẻ mà một mình ở nhà như thế."

Ngọc Tú gật đầu, phu thê hai người mới vừa thành thân mà đã ở hai nơi khác nhau, đúng là không còn cách nào ngoài cách này.

Cầm thím đã có chủ ý ở trong lòng nên ngày hôm trước nhân lúc Lý Tịnh ở nhà bà nói chuyện này cho cả nhà nghe.

Nào biết Lý Tịnh nghe xong còn chưa kịp nói gì, Dương Tam Hảo đã không đồng ý.

Nàng nói: "Hiện giờ tướng công ở trong huyện đọc sách, chú em ở bên ngoài làm thủ công, cô em chồng cũng đã xuất giá, nếu con lại đi thì nhà chỉ còn nương và cha, lỡ có chuyện gì cũng không có ai cả sao con có yên tâm được?"

Cầm thím cười nói: "Đứa nhỏ ngoan, ta biết con lo lắng cho chúng ta nhưng ta và cha con chân cẳng vẫn còn nhanh nhẹn, có thể xảy ra chuyện gì được.

Chuyện trong nhà giờ đã ổn cả rồi, chỉ cần con sinh cho nương cháu trai cháu gái nương đã thấy viên mãn rồi.

Cho nên vì nương, con và Tĩnh nhi cũng phải nỗ lực hơn nữa!"

Dương Tam Hảo nghe xong thì gương mặt trắng như tuyết liền ửng đỏ hai bên má.

Chuyện hài tử nàng cũng muốn có, trên đời này nữ tử như lục bình trôi trên sông, nếu muốn sống yên ổn thì cần có chỗ dựa.

Bây giờ cha và nương không đáng tin cậy, tướng công cũng không đáng tin cậy, thứ để nàng có thể dựa vào chỉ có hài tử của mình.

Thấy nàng không nói gì, Cầm thím nhìn về phía Lý Tịnh, nói: "Đại Lang, con thấy thế nào?"

Tuy Lý Tịnh hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Đêm đến Tam Hảo thay quần áo cho Lý Tịnh và nhận lấy quần áo của hắn, ngày đó nàng chính là phát hiện chiếc khăn tay nằm trong ống tay áo này, lúc ấy nàng nhìn mặt sau của khăn xong thì đặt lại nguyên vẹn ở chỗ cũ, giờ nàng thuận tay bóp bóp ống tay áo thì không thấy đâu nữa, nghĩ có lẽ đã được hắn lấy đi rồi.

Lòng nàng cũng không có d.a.o động gì.

Dù tối đó nàng đã đồng ý với nương nhưng nàng đã có quyết định trong lòng, nàng cũng không định ở lại trong huyện lâu, chờ nàng mang thai thì nàng sẽ trở về đây.

Hài tử của nàng có lẽ cũng sẽ đáng thương như nàng, sẽ không chiếm được sự yêu thương của phụ thân, nhưng nàng sẽ làm một người nương tốt, sẽ dành cho hài tử mình tất cả tình yêu thương để hài tử có thể lớn lên hạnh phúc dù không có cha bên cạnh.

Nàng gấp gọn quần áo, thấy Lý Tịnh vẫn ngồi dưới đèn đọc sách thì đi qua đem đèn dầu thắp sáng hơn chút, cười ấm áp: "Tướng công, đêm đã khuya chàng hãy nghỉ ngơi sớm đi."

Lý Tịnh gật đầu không nhìn nàng, đôi mắt vẫn chăm chú vào trang giấy, nói: "Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta xem xong trang này đã."

Tam Hảo cũng không khuyên nữa, rót chén trà đặt ở tay hắn còn mình thay quần áo đi ngủ.

Tình huống này cũng rất bình thường, trừ bỏ đêm động phòng đó thì mất lần Lý Tịnh về nhà hắn cũng thỉnh thoảng chạm vào nàng một hai lần.

Ngọc Tú đem ngó sen về nhà, còn chưa tới cửa nhà đã thấy có một ông lão đang loay hoay ở cửa nhà nàng, nàng đi vào chần chờ hỏi: "Lão nhân gia, xin hỏi ngài tìm ai?"Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.

Ông lão kia nghe thấy có người hỏi quay đầu lại, nhìn ông đã gần 60 tới tuổi nhưng lại có tinh thần khoẻ mạnh, bước chân rất vững vàng và cứng rắn, ông mặt áo choàng đạo sĩ[1], trên người có vài phần giống với cao nhân mà người ta thường kể.

Đúng lúc này cửa viện bỗng kẽo kẹt một tiếng, Lâm Tiềm đứng bên trong cánh cửa nhìn thấy có hai người đứng ở bên ngoài hai người thì nhướng mày.

Ông lão kia vừa nhìn thấy Lâm Tiềm thì hét lên một cách kỳ lạ, ông bật dậy và nhào qua, Ngọc Tú chỉ nghe được một tiếng tiểu tử thúi, mắt còn chưa kịp nhìn rõ hai người đã đánh nhau qua lại.

Ngọc Tú ngốc ngay tại chỗ, hơn nửa ngày mới hoàn hồn lại, vội la lên: "Đây là chuyện gì vậy?! A Tiềm, đừng đánh nữa!"

Hai người nghe tiếng nàng la họ đ.â.m sầm vào nhau rồi nhanh chóng tách ra.

Khi tách ra quần áo trên người Lâm Tiềm có hơi hỗn loạn, quần áo của ông lão kia thì vẫn chỉnh tề, có điều trên tay ông có vài sợi tóc, ông đau lòng kêu lên: "Ngươi cái tên tiểu tử thúi này! Ngươi dám bứt tóc lão già!"

Ngọc Tú vội tiến lên nhìn Lâm Tiềm thật cẩn thận, thấy hắn không bị thương mới yên lòng nói: "A Tiềm, vị lão nhân gia này là ai vậy? Sao chàng vừa thấy mặt đã đánh nhau với người ta rồi?"

Lâm Tiềm cau mày nói: "Sư phụ ta."

Ngọc Tú vừa nghe xong, vội nói: "Vậy nhanh mời sư phụ vào trong nhà đi."

Nàng lại quay đầu hành lễ với ông lão người đang đau xót vì tóc mình: "Gặp qua sư phụ, con là nương tử của A Tiềm, ngài có thể gọi con là Ngọc Tú."

Ông lão lúc này mới nhớ ra còn có người khác ở đây, ông hất tóc như không có chuyện gì xảy ra, chắp tay sau lưng, áo đạo sĩ tung bay trong gió, quả nhiên là tiên phong đạo cốt*, ông khụ một tiếng nói: "Hài tử ngoan, A Tiềm đã từng nhắc về con với ta, vi sư lần này đi ra ngoài vội vàng nên cũng không đem theo cái gì, lọ linh dược này ta tặng cho con coi như là lễ gặp mặt đi."

* Từ phong thái đến cốt cách đều đẹp đẽ, cao thượng, giống thần tiên, đạo sĩ.

Ngọc Tú thấy lọ này có chút quen mắt nhưng nàng không có thời gian để suy nghĩ, vội nói đa tạ rồi nhận nó bằng hai tay.

Đêm đến trở về phòng, nàng đột nhiên nhớ ra và lấy từ dưới gối ra một lọ thuốc mà Lâm Tiềm dùng để bôi cho nàng và thấy lọ này giống y như đúc lọ sư phụ tặng, nàng vội mở ra ngửi ngửi thì thấy mùi hương cũng giống, giờ nàng mới vỡ lẽ ra thì ra nó cùng một loại thuốc.

Nàng nghĩ Lâm Tiềm thế mà dám lấy thuốc sư phụ đưa bôi vào chỗ đó của nàng, nàng xấu hổ đến toàn thân đều nóng muốn bốc cháy!

Nàng nhìn thoáng qua thấy Lâm Tiềm đang muốn vào cửa thì đi lên vài bước đem hắn đẩy ra ngoài, mặt nàng xấu hổ và buồn bực đến muốn xuất huyết ra ngoài, "Tối nay chàng ngủ với sư phụ ở sương phòng đi!"

Nói xong không chút lưu tình mà đóng cửa lại, để lại Lâm Tiềm đứng iwr ngoài cửa không hiểu chuyện gì đang xảy ra..

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.