Mộ Khanh mang theo A Sơ xông lên giữa không trung, các thị vệ lập tức đuổi theo. Mộ Khan không nhanh không chậm đẩy mấy mũi thương ra, tiện thể ngoắc chân đá vào bụng một thị vệ, thị vệ lập tức kêu thảm thiết ngã xuống đám mây, không ngừng lăn lộn, biểu tình thống khổ.
Nhìn ngó chung quanh, cuối cùng A Sơ cũng nhìn ra manh mối. Các thị vệ không dám trái lệnh quân sư đương nhiệm nhưng lại không thể phụ ân tình của Mộ Khanh, vì thế không hẹn mà cùng nhau diễn màn kịch “tiêu diệt kẻ cướp hôn” kinh thiên động địa. Mộ Khan bắt cóc quân sư phu nhân không biết xấu hổ còn đánh cho các thị vệ ngã lăn quay, vài người cố gắng đuổi theo cho có lệ. A Sơ nhìn ba bóng dáng dần dần bị bỏ xa, vỗ vỗ người dưới thân.
Lúc này, A Sơ nằm úp sấp trên vai Mộ Khanh, bị hắn khiêng bay về nơi nào cũng không biết. Trời vẫn mưa, nàng lạnh run, thấy hắn vẫn không để ý, nàng liền túm tóc hắn lắc lắc “Mộ Khanh thối, ngươi muốn cướp hôn sao? sau đó lại tính đông chết ta?”
Mộ Khanh phất tay áo, lấy từ trong ra một cái áo choàng phủ lên người A Sơ, giọng điệu đáng khinh “là ngươi đào hôn trước,sau khi ngươi thẳng thắng cự tuyệt, bộ dáng của hắn thật đáng sợ ah”
A Sơ cuộn mình trong áo choàng, rầm rì nói “trong đầu ngươi toàn những thứ loạn thất bát tao”
A Sơ cuộn mình trong áo choàng, rầm rì nói ‘trong đầu ngươi đúng là toàn những thứ hồ thất bát tao”
“Hồ thất bát tao…” mông nàng đột nhiên bị nhéo một cái “A Sơ, ngươi lại ngứa mông sao? Tuệ Tuệ hình như còn ở Đông Lăng điện, có cần nàng tới hầu hạ ngươi không?”
Sét đánh! Một cành cây bay ngang đầu, A Sơ khóc không ra nước mắt, thanh âm nghẹn ngào ủy khuất “không cần”, đấm lên lưng hắn “còn nữa, ta là nữ hài tử, ban ngày ban mặt, sao ngươi có thể chạm vào…chạm vào…”
Mộ Khanh “nga” một tiếng ra vẻ giác ngộ “ thì ra ngươi thích cảnh tối lửa tắt đèn”
Này này này…
A Sơ cúi đầu cắn hắn một cái, hắn nói gì nữa cũng mặc kệ.
Lần đầu tiên tiến vào Thương Nhiên Thiên cảnh, A Sơ vừa hưng phấn vừa khẩn trương, hết sờ đông lại ngó tây, mắt to mắt nhỏ với Mộ Khanh, khi sắc trời tối dần, nàng ngượng ngùng hỏi “ta ngủ chỗ nào?’
Thương Nhiên Thiên cảnh có rất nhiều cây trà, Mộ Khanh vừa hái lá trà vừa nói “ban ngày ngươi đã dạo khắp trong ngoài một vòng, chẳng lẽ còn chưa tìm được phòng cho mình?” nói xong lại cúi đầu hái trà.
A Sơ lúc này mới nhớ ra trong điện không có một tiên tỳ nào, hiển nhiên việc quét phòng trải giường…đều phải tự mình động thủ.
Không quan hệ! Chính mình động thủ, cơm no áo ấm! Nàng lập tức đứng lên, chạy đến hậu viện. Hậu viên bao gồm đại điện ở chính giữa, hai bên là hai tòa lầu, trong đó có một cái đã bị khóa cửa, bên trong không có ánh sáng cũng không có tiếng động, mà phía đối diện thì vẫn trống không.
Trong phòng cũng không dơ lắm, chỉ cần dọn qua một lần là xong, chăn đệm cũng đã có sẵn, mềm mại vừa phải. Bận rộn một hồi, A Sơ rốt cuộc cũng đã khiến cho căn phòng có chút hơi thở con người, tính ngày mai đi hái ít hoa cắm vào bình ngọc lưu ly cho đời thêm vui. A Sơ cũng thấy ngạc nhiên vì sao không thấy Trầm Thê? Chẳng lẽ nàng lại ra ngoài hẹn hò với Yêu Mi?
Nga ha ha… vậy thì có trò hay để xem rồi.
A Sơ rất muốn nhìn xem Mộ Khanh sau khi biết mình đội nón xanh, biểu tình sẽ thế nào, có phải sẽ rít gào điên cuồng hay không? Cõi lòng tràn đầy vui sướng chờ đến lúc nguyệt hắc phong cao, cho đến khi Mộ Khanh đã đi nghĩ, A Sơ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Trầm Thê.
Lần đầu tiên qua đêm ở Thương Nhiên Thiên cảnh, A Sơ trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ được. Nơi này vì gần với thiên hải, cho nên là nơi nhận ánh nắng mặt trời buổi sáng mai sớm hơn những nơi khác. A Sơ đáng thương đành phải thức dậy, ngáp vài cái ngồi vào ghế thái sư, im lặng, nhắm mắt, tiếp tục ngủ. Nhưng chẳng bao lâu đã bị thanh âm quen thuộc đánh thức, A Sơ dụi mắt, mê mang nhìn ba gương mặt trước mắt, ngẩn người. Ngọc Cẩm chỉ chỉ vào cái thùng đỏ thẫm nói với nàng “đây là hôm qua ta mang đi khỏi Đông Lăng điện, bên trong là quần áo của ngươi”
A Sơ mở thùng lục lọi, quả nhiên đều là quần áo nàng làm trước khi thành thân, nhưng mà Ngọc Cẩm mang đi nhiều như vậy, Đại A Chiết không nghi ngờ sao?
Nhưng biết được nghi hoặc của nàng, Ngọc Cẩm liếc nhìn Mộ Khanh, thừa dịp hắn chú ý vào rương quần áo liền nói nhỏ với A Sơ “là Đại A Chiết để ta mang đi, ngày hôm qua ngươi đối với hắn như vậy, hắn vẫn rộng lượng với ngươi, thật khiến người ta bội phục”
Mộ Khanh lấy một cái áo màu trắng cùng một cái váy màu xanh quẳng cho A Sơ “thay đi”
Trong rương đều là xiêm y dành cho người đã thành thân, chỉ có bộ này mang chút dáng vẻ cô nương.
A Sơ nhận lấy, kéo Ngọc Cẩm chạy về phía sườn điện.
Thì ra Ngọc Cẩm khi làm việc này đã thương lượng với Thương Thuật. A Sơ ở bên trong thay quần áo, nghe Mộ Khanh và Thương Thuật nói chuyện với nhau câu được câu mất, Ngọc Cẩm thấy thế mới nói cho nàng biết bọn họ đang nói tới Trầm Thê, lần này Thương Thuật đến là vì chuyện của nàng ta.
Ngón tay đang thắt đai lưng hơi dừng lại một chút, vốn định kéo Ngọc Cẩm vào trong nói chuyện phiếm nhưng vì Mộ Khanh ở bên ngoài quát lớn tiếng nên đành phải đến tiền điện ngồi cùng hắn. A Sơ lo lắng về chuyện đào hôn hôm qua, hi vọng Ngọc Cẩm nói cho biết chút tin tức. Ngay trong hôn lễ, trước mắt bao nhiêu người, tân nương bỏ trốn cùng người cũ, đương nhiệm quân sư vì tình mà gây thương tích, hôn lễ không thành, chắn chắn sẽ được truyền tụng khắp Cửu trọng thiên suốt mấy ngày.
Ngọc Cẩm lên tiếng “sau khi ngươi đào hôn đã xảy ra chuyện khác nên Thiên đế không rảnh để ý tới các ngươi”
A Sơ kinh hãi, cứ tưởng rằng mình và Mộ Khanh oanh oanh liệt liệt bỏ đi như vậy, sẽ trở nên nổi tiếng, nào ngờ lại bị người khác đoạt mất, vì thế nàng rất chăm chú nghe Ngọc Cẩm kể chuyện.
Thì ra sau khi A Sơ và Mộ Khanh đi rồi, đột nhiên có người nhảy ra khỏi phòng ngủ của quân sư, mang theo thư tín của Ma giới. Nội dung là muốn báo thù cho Ma chủ Hoặc Quân, kí tên là Đại A Chiết cùng một ma sĩ của Ma giới. Tin tức này lập tức gây chấn động lớn, Thái Thượng Lão Quân tiến lên xem xét thư tín mấy lần, xác nhận chữ kí trong thư xong liền ở trước mặt mọi người tát Đại A Chiết một cái. Cái tát này, ai nhìn thấy cũng hiểu, tin tức Đại A Chiết cấu kết với Ma giớ lập tức lan truyền nhanh như gió, khắp nơi huyên náo ồn ào.
A Sơ kinh ngạc “Đại A Chiết là đệ tử của Thái Thượng Lão Quân, hiện đang giữ chức quân sư, hắn sao có thể cấu kết với Ma giới, không có lý do gì ah”
Ngọc Cẩm hỏi “có thể lần đó các ngươi hạ phàm gặp Hoặc Quân, bọn họ vừa mắt nhau?”
Nam nhân bên cạnh thình lình lên tiếng “cho nên Thiên giới giết chết nam nhân Đại A Chiết âu yếm”
Ngọc Cẩm nhướng mi “ý ta là vậy, quả là tư tưởng lớn gặp nhau”
A Sơ đưa ra nghi vấn “có thể Hoặc Quân không chết, cố ý hại Đại A Chiết?”
Ngọc Cẩm kích động nhảy dựng lên, vẻ mặt hưng phấn “nói bậy, ngày đó ta có xem hành hình, ba trăm sáu mươi lăm Đoạt hồn đinh đóng lên người, huyết nhục mơ hồ, ba hồn bảy vía không thể tiến vào luân hồi nha”
Nếu Hoặc Quân đã chết không thể nghi ngờ… A Sơ thầm nghĩ “nếu chỉ vào lần đó lại cho rằng Đại A Chiết cấu kết với Ma giớ, vậy chẳng phải ta không thoát khỏi quan hệ?’
“A Sơ! Đại A Chiết nếu thật sự là bị oan uổng, Thiên đế sẽ điều tra rõ” Mộ Khanh đột nhiên lạnh lùng quát lớn tiếng, A Sơ nhìn hắn một cái, lại hỏi Ngọc Cẩm “vậy hắn hiện tại thế nào?”
Ngọc Cẩm liếc mắt nhìn Mộ Khanh một cái, thấy hắn không để ý, vì thế mới đáp “hiện tại chỉ là hoài nghi, cho nên Thiên đế ra lệnh Đại A Chiết ở trong Đông Lăng điện, không thể ra vào. Nay Đông Lăng điện đề phòng sâm nghiêm, không biết tin tức bên trong, trong phạm vị năm dặm cũng không cho người không phận sự tới gần. Tình huống của Đại A Chiết chỉ có Thiên đế và vài vị thượng tiên chức vị cao mới biết, nhưng sáng nay nghe nói Thái Thượng Lão Quân mang theo kinh tiên, tự mình đến tra hỏi Đại A Chiết”
Nghe qua thật khủng bố, kinh tiên đánh lên người, đau biết bao nhiêu ah, nhưng A Sơ hiểu được, đa số tiên nhân nhìn cũng sẽ hiểu được, Thái Thượng Lão Quân mang theo kinh tiên đến cầu Thiên đế ân chuẩn, thực ra là cầu sự tín nhiệm, roi kia không nhất định dùng để đánh Đại A Chiết. Ngọc Cẩm nói đến đây lại lắc đầu thở dài. Đại A Chiết không có lý do để phản bội Thiên giới, mà Thiên giớ cũng không có ai cố ý vu hại hắn ah.
A Sơ nhìn Mộ Khanh đang trầm mặc uống trà, hôm nay hắn không như trước, trầm mặc ít lời. A Sơ hỏi hắn “có phải một ngày trước ngươi chạy tới Đông Lăng điện là vì hãm hại Đại A Chiết?”
Mộ Khanh phun ngụ trà trong miệng ra, vỗ bàn một cái nói “buồn cười, ta đúng là nhìn hắn không thuận mắt, nhất là mấy sợi tóc trán của hắn, mỗi lần nói chuyện bay tán loạn trong gió y như mấy sợ mì khiến ta rối mắt, nhưng nếu ta muốn loại trừ hắn thì hắn còn có cơ hội để thở sao?’
Nói cũng phải, Mộ Khanh chắc chắn sẽ không nể mặt lưu tình với đối thủ, sẽ hành động dứt khoát.
Hậu viện đột nhiên có tiếng vang, Thương Thuật mang theo hòm thuốc từ bên trong chạy ra, thất thanh la lên “nàng tỉnh, đang khóc”
Nghe vậy, Mộ Khanh buông ly trà trong tay, vội vã chạy về phía sườn điện ở phía sau.
Ngọc Cẩm kéo kéo A Sơ, thấp giọng hỏi “Ngươi và hắn rốt cuộc là thế nào?lần này đào hôn, toàn bộ Thiên giới đều nói các ngươi bỏ trốn, ta còn tưởng Mộ thượng tiên sẽ đuổi Trầm cô nương về thế gian, sao nàng còn ở đây?’
Thương Thuật ở bên cạnh chủ động góp chuyện “mấy ngày trước Mộ Khanh đoạt lấy của ta một viên thuốc mê, chỉ có giải dược của ta mới có thể hồi tỉnh. Ta đến Thương Nhiên Thiên cảnh nhiều lần, cũng chưa từng nghe Mộ Khanh nói sẽ để Trầm Thê đi’ sau đó liếc mắt nhìn A Sơ, ra vẻ hiểu biết “nam nhân thôi…”
A Sơ xoắn hai tay, ánh mắt nhìn chăm chăm cánh cửa thông tới hậu viên. Ngọc Cẩm ngoắc Thương Thuật tới gần hỏi “ngươi là y tiên hay là độc sĩ?”
Thương Thuật cười “từ xưa tới nay y độc một nhà”
Ngọc Cẩm nói “ý của ta là, ngươi đã lựa chọn làm người sau, vậy sao không giết nàng?”