Spoiler Phương Uyển Chi cất cây trâm Liên Dụ đưa vào một cái hộp nhỏ tinh xảo.
Nàng không dám mang, cảm giác như sớm muộn gì cũng phải đưa trả lại.Nàng không tin hắn lại vô duyên vô cớ đưa đồ cho mình. Chỉ là đợi lâu thật lâu cũng không thấy người kia trở mặt, ngược lại còn có mấy lần cười cười khiến nàng cảm giác như gặp ma giữa ban ngày.
Liên Dụ không biết nội tâm Phương Uyển Chi lại rối rắm như vậy, tóm lại hắn rất là vui vẻ, về phần cây trâm đưa rồi vì sao không mang, hắn cũng không để ý. Lúc vẽ tranh xong thỉnh thoảng hắn sẽ mang Phương Uyển Chi ra ngoài chơi với mèo. Bởi vì lúc Vương Thủ Tài không nghe lời, chỉ có Phương Uyển Chi mới dọa được nó, hung thần ác sát túm lấy cổ nó, chỉ một tay cũng dễ dàng mang nó về nhà.
Cũng có lúc hắn thấy chán ghét nàng, ngẫu nhiên có thể đấu võ mồm với nhau, cuộc sống không hề tịch mịch.
Bì Bì và Liên Dụ nương tựa vào nhau đã nhiều năm, cho tới bây giờ luôn đi theo hầu hạ. Khoảng thời gian gần đây hắn lại phát hiện, Liên Dụ dường như không muốn dẫn hắn theo nữa.
Một ngày nọ Vạn Lại thôn cử hành lễ hoa xuân, hắn sửa soạn xong, cầm một bộ y phục sắc xanh hỏi Liên Dụ: "Chủ tử, mai ta mặc bộ này được không?"
Liên Dụ có thường thức không tầm thường, hai người ở nhiều năm như vậy, y phục của Bì Bì đa số là do hắn chọn. Nhưng hôm nay Liên lão các lại không cho ý kiến.
Hắn cúi đầu vuốt lông Vương Thủ Tài, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
"Ta hẹn Phương Uyển Chi rồi, mai ngươi tự đi một mình đi, đừng đi theo bọn ta".
Sau khi nghe xong Bì Bì ngẩn ra, y phục cầm cả buổi cũng không hề cử động.
"Vì sao?" Rất lâu sau đó mới phản ứng hỏi.
"Có phải ngài vừa ý cô nương nhà người ta, chướng mắt ta không?"
Lan Khanh nghe thế thì nói thẳng: "Đúng là thấy ngươi phiền, đi với Phương Uyển Chi thì không sao. Hơn nữa giờ đang có xu hướng một nam một nữ đi chung, hai ta đi vậy sẽ làm hư thanh danh của ta".
Bì Bì cảm thấy, Liên Dụ thúi lắm.
Ban đầu lúc hắn ta là người cô đơn thì cứ quấn quýt cùng mình, mình bỏ làm cấm vệ chỗ lão gia, nguyện ý từ đất phong về đây với hắn, chọn lui chọn tới cũng vẫn đi theo hắn. Liên Dụ cả người toàn tật xấu thì không nói làm gì, lại còn vong ân bội nghĩa, ai mà nguyện ý hầu hạ chứ? Giờ hắn ta trưởng thành rồi, thích cô nương nhà người ta, quay đầu liền trở mặt. Vậy thì hắn cũng không lưu tình nữa.
"Không phải ngài thấy miệng ta không kín, lo ta nói chuyện ngài hôn trộm Phương cô nương ra chứ gì? Ta là hạng người đó sao? Ngài không dẫn ta đi chơi thì thôi, đưa đây năm mươi lượng phí bịt miệng đi".
Liên Dụ dứt khoát moi ngân phiếu ra.
"Cho ngươi một trăm lượng, dán kín miệng cho ta".
Hắn đúng là lo Bì Bì sẽ để lộ, đặc biệt là dạo này tên kia không lúc nào không trêu chọc hắn. Lỡ như ngày nào đó hắn nhỡ miệng nói ra, Phương Uyển Chi chắc sẽ cào mặt hắn rách luôn ấy chứ. Cái trâm kia cũng mất trắng luôn. Đừng nhìn tên này mặt mày trung hậu thật thà, thực ra lưỡi hắn còn dài hơn người khác nữa đấy.
Liên Dụ nhớ lúc mười bảy tuổi, vừa mới học cưỡi ngựa nên vô cùng phấn khích, không ngờ cả người cả ngựa lại cùng rơi xuống hầm. Hắn không muốn ai biết được, Bì Bì là người duy nhất chứng kiến cũng đã được dặn đi dặn lại là phải giữ kín. Kết quả là hắn vừa đi thay quần áo sạch thôi mà người trong phủ không ai không biết.
Hắn bày ra vẻ mặt nghiêm trang hỏi nha hoàn nhiều chuyện nhất trong phủ: "Sao ngươi biết gia bị ngã ngựa rơi xuống hầm? Đó là do gia đánh nhau với cao thủ, mới bị ngã. Ngươi nói ta nghe ai nói bậy bạ với ngươi".
Giờ đã mười năm trôi qua, Bì Bì vẫn hay lấy chuyện này ra cười nhạo Liên Dụ không biết mệt. Chỉ là bây giờ ngài ấy đưa hắn một trăm lượng kia, là vì nhớ tới tình nghĩa, muốn đối xử với hắn tốt một chút sao, đưa tay sờ trên lông Vương Thủ Tài một cái, Bì Bì uất ức nói: "Ta đối với ngài đâu có tệ, biết làm cơm, biết giặt quần áo, lúc ngài đánh nhau cũng rất ít khi chạy trước. Kẻ thù của ngài nhiều như vậy, ta mà không ở đây, sớm muộn gì ngài cũng bị người ta cắt lát thôi".
Liên Dụ nghe xong thì hỏi ngược lại:
"Ngươi có biết chăm mèo không? Có nói chuyện bát quái được không? Có biết thắt cổ vờ chết không?"
Hắn hỏi liên tiếp ba câu, thấy Bì Bì đứng ngốc ở đó, rõ ràng là không hiểu gì. Liên Dụ dứt khoát ôm Vương Thủ Tài để qua một bên, nghiêm túc giải thích: "Ngươi có biết Vương Nhị Cẩu đầu thôn Đông đánh gãy chân tức phụ không? Đó là vì người ta không sinh được con trai. Còn cả Vương Nhị mặt rỗ đầu thôn Tây, mặt mày đầy hạt đậu, lúc làm bánh lại ki bo, lần sau không được đến nhà họ mua đồ, còn cả Ngưu Nhị, Ngưu Nhị ngươi có biết không? Này, ngươi đi đâu hả?"
Bì Bì đi thẳng ra ngoài không thèm quay đầu lại, tự dưng hắn thấy chuyện yêu đương mới đáng sợ làm sao, hắn muốn về nói cho mấy nha hoàn lắm chuyện trong phủ nghe, công tử nhà họ đang yên đang lành giờ yêu rồi cứ như bị váng đầu. Giờ còn hứng thú với mấy chuyện gia đình người ta nữa.
Xuân hoa tiết vốn không phải ngày lễ truyền thống của Đại Yển, chỉ có thể xem là một phong tục đặc sắc ở địa phương.
Lúc Đại Yển được mười hai năm, Nhạn Nam bị mất mùa, rất nhiều bộ tộc đi về phương bắc, sau đó một bộ phận đi đến Vạn Lại Thôn.
Về sau thánh thượng phát bạc, hạn chế tình hình tị nạn, những người này ở đây có núi có non, lại sinh ra tình cảm. Rất nhiều tộc nhân cưới các cô nương trong thôn, quyết định ở lại nơi này sinh sống.
Vạn Lại thôn không phải là vùng phì nhiêu, nhưng cũng không cằn cỗi, người dân quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời, sống vô cùng tự tại. Phong tục ở đây cũng vì có khá nhiều tộc nhân sinh sống nên lấy tiết xuân hoa làm ngày truyền thống trong năm.
Người tộc Khu Xa thích hoa, càng thích hoa mùa xuân, không phân biệt loài gì. Họ cảm thấy sau một mùa đông, hoa nở sẽ có cảm giác sức sống tràn trề, như một biểu tượng của cuộc sống mới.
Họ thích điều đó, cho nên mỗi khi đến tháng ba, tất cả người trong tộc cùng già trẻ trong thôn sẽ ra ngoài, hát hò, phẩm rượu, vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay Phương Uyển Chi mặc trường bào, đầu bối ngọc quan, lúc gặp Liên Dụ, hắn còn đang lấy gương đồng soi gương tự khen mình.
Hắn cảm thấy mình rất đẹp, cả Đại Yển chỉ có hắn mới xứng đệ nhất mỹ nam. Lúc nhìn thấy Phương Uyển Chi giả nam bước vào, hắn không khỏi ngây ngẩn cả người.
Hắn vội vất gương đồng lên giường, nhìn chăm chú một lúc rồi đưa ra kết luận:
"Không đẹp bằng ta".
Phương đại cô nương nghe xong thì phì cười một tiếng: "Ai muốn so với ngài, ta có phải nam nhân đâu".
Chẳng qua nàng thấy mặc nam trang thì hành động tiện hơn, nên mới thay đồ như vậy đến đây.
Liên Dụ không nói gì, gật đầu rồi ôm lấy con trai bảo bối Vương Thủ Tài vào lòng, buộc một cái nơ bướm lên đỉnh đầu.
Trong lúc Vương Thủ Tài cố gắng giãy giụa mấy lần, móng mèo cũng vươn ra hù dọa hắn nhưng vẫn không thể ngăn lại hăng hái của Liên Dụ.
Còn về phần kết quả...
Phương Uyển Chi phẩy phẩy cây quạt trong tay, tay nghề thực chẳng có gì đặc sắc, xem một con mèo đang yên đang lành bị hắn buộc như tướng sĩ bị thương kìa.
Vương Thủ Tài hiển nhiên cũng không thích tay nghề của Liên Dụ, móng tay vươn ra muốn kéo xuống. Hắn lại buộc, nó lại chụp.
Liên đại nhân từ trước đến nay vẫn tự cho mình là siêu phàm, mình phải đẹp, thì mèo đi cùng cũng phải đẹp, thấy đối phương không chịu phối hợp thì có phần tức giận, hắn bực bội nhìn sợi dây lụa đến ngẩn người.
Phương Uyển Chi nói: "Nó thấy ngài thương nó nên mới bắt nạt ngài, ngài tránh qua một bên đi, ta buộc cho".
Liên các lão khịt mũi coi thường, rõ ràng Phương Uyển Chi xem thường năng lực của hắn. Nhưng người này hung ác đi tới, Vương Thủ Tài lại trở nên đàng hoàng.
Nhìn đóa hoa nhỏ thuận lợi được Phương Uyển Chi buộc lên đầu con mèo, Liên Dụ không thể không thừa nhận, trên đời này có một quy củ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cọp cái là tổ tông của mèo, Vương Thủ Tài sợ nàng cũng là đạo lý.