Thương Thiên

Chương 669: Hiển lộ thần thông




Cũ mất đi, mới xuất hiện, Thiên Địa lực dung nhập vào bên trong cơ thể, hóa thành một cỗ nguyên khí bàng bạc, đây chính là biến hóa mà khi bước vào Thiên Đạo thượng cảnh mới có.

Cảm nhận được sự biến hóa trên người Long Tuấn và Đình Nghị, tất cả mọi người chung quanh đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Tuy rằng có ước ao, thế nhưng mọi người cũng không có quấy rầy hai người, một lần nữa lại ngước mắt lên Đăng Thiên Thai.

Hiện tại Long Tuấn và Đình Nghị vừa mới tạo ra một khởi đầu không tồi, những người còn lại tự nhiên không cam lòng yếu thế. Vì vậy mấy người Thiên Đạo trung cảnh đều nhất tề ra trận.

Đồng Tường đối chiến với đại biểu Thánh Vực - Tả Tâm MInh.

Làm Phó minh chủ của Thiên Địa Minh, danh khí trong chốn giang hồ của Đồng Tường cũng vô cùng lớn, thế nhưng danh khí lớn thì lớn, nhưng chưa có ai kiến thức qua thực lực của hắn. Hiện tại hắn vừa ra tay, quyền cước như sóng to gió lớn cuộn trào mãnh liệt, như phô thiên cái địa tập kích xuống, bao phủ Tả Tâm Minh vào trong đó.

Thế tiến công sắc bén như vậy khiến cho chúng tu sĩ Thiên Đạo liên minh phải nhìn hắn với ánh mắt khác xưa.

Nhưng mà, thế công của Đồng Tường như nước thủy triều lên, Tả Tâm Minh vẫn bất động như núi, chỉ dựa vào ý cảnh cũng có thẻ gắt gao áp chế đối phương.

Trữ Uyển Can hiện tại đang đối chiến với Thiên Âm của Tứ đại ẩn tông.

Kiếm quang người trước như thoi đưa, huyễn hóa ra kiếm ảnh khắp bầu trời, như lá rụng phiêu linh, vô căn vô định. Người sau từ trong hư không trống rỗng như tụ ra một viên Thủy châu, khuếch tán ra vô hạn, sau đó đem những kiếm ảnh thu vào trong đó, cuối cùng là phản kích về phía đối phương.

Trác Không Văn đối chiến Nguyễn MInh Bảo của Thiên Tuyết Lĩnh.

Nói là đối chiến mà thôi, thực sự đây là một phen đùa bỡn mà thôi.

Thân ảnh Nguyễn Minh Bảo trên đài cao liên tục lóe lên, huyễn hóa ra mười đạo thân ảnh, vừa thực vừa giả, vừa giả vừa thực.

Kiếm ý tung hoành, thế nhưng lại không không thể chạm tới Nguyễn Minh Bảo, loại cảm giác này giống như là đang cố sức đánh vào một cục bông, không có lấy nửa điểm khí lực.

Đối mặt với sự đùa bỡn nhưu vậy, Trác Không Văn phẫn nộ lại có chút bất đắc dĩ. Cũng chỉ có thể kiên trì chống đỡ. Thế nhưng khiến cho hắn buồn bực chính là, hắn càng như vậy, Nguyễn Minh Bảo lại càng hưng phấn, xuất ra bản lĩnh của bản thân, đem hắn xoay vòng vòng.

Mặc dù là như vậy, thế nhưng Trác Không Văn cũng đã thành công kéo dài thời gian.

Chu Tĩnh Nguyệt đối chiến với đại biểu của Thập đại thị tộc Túc Vận lão nhân.

Vừa lên đài, Chu Tĩnh Nguyệt liền không chút khách khí vận chuyển "Tử loan chân long giám", ngưng tụ ra bảy đạo tử khí, như rồng bay phượng múa, tản ra khí tức tôn quý.

Túc Vận lão nhân từ trong hư không lấy ra một bức tranh hình tròn, muốn trói Chu Tĩnh Nguyệt vào bên trong.

Chu Phượng lựa chọn Liễu Nhân của Phật Tông.

Trong mắt của Chu Phượng, lão hòa thượng này nhìn qua tương đối thân thiết, song phương giao thủ cũng không quá kịch liệt, rốt cuộc nàng là người nhẹ nhàng khiêu chiến nhất trong những người bước lên đài.

Phó Suất hiện tại đang đối chiến với đại biểu Cửu Di - Sở Việt.

Đã từng kiến thức qua lực lượng của đối phương, Phó Suất không hề liều mạng, hắn cũng không có khí lực như Đình Nghị để đi so, một quyền đánh xuống, sợ rằng bản thân hắn khó có thể may mắn tránh khỏi. Vì vậy hắn xuất động Thái Cực kiếm pháp, lấy thủ làm công, vô cùng tinh diệu.

Kiếm thế liên miên như nước sông, từ một thành ba, mọi người dưới đài thấy vậy không khỏi xem trọng võ đạo giang hồ thêm vài phần.

Đương nhiên, thưởng thức thì thưởng thức, thế nhưng Sở Việt vẫn không thể để cho đối phương cơ hội liên tục thi triển, một quyền lại một quyền, đánh vào thân kiếm của Phó Suất, chấn cho cánh tay hắn tê dại.

Cuối cùng, Nhan Nguyệt Thi đối chiến với đại biểu THiên Môn, Hàn Băng.

Đối với Thiên Môn, Nhan Nguyệt Thi không có lấy nửa điểm ấn tượng tốt, cho nên nàng cũng không khách khí với Hàn Băng, vừa đi lên liền phát ra thế tiến công mãnh liệt, như là phát tiết sự bất mãn của mình.

Lửa giận của Hàn Băng còn chưa có tiêu tán, hiện tại lại có người tới khiêu khích, nếu như nàng không giáo huấn một hai thì người khác sẽ tưởng rằng Thiên Môn dễ bị khi dễ.

Một bàn tay lớn được ngưng tụ ra, từ trên trời gián xuống, trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu Nhan Nguyệt Thi. Nhan Nguyệt Thi hội vã chuyển thế, cước đạp thất tinh, hung hiểm né tránh một kích này.

Trên đài tranh đấu không ngừng khiến cho mọi người phía dưới hoa cả mắt. Lúc này bọn họ mới phát hiện ra, cao thủ của Thiên Đạo liên minh không có thi triển bất luận một thần thông thuật nào, chỉ dùng lực lượng cùng với kỹ xảo để chiến đấu.

Không bao lâu sau, bảy người trước sau đều bị bắn rơi khỏi đài cao. Chỉ là không có một ngoại lệ, bọn họ đều thành công kiên trì mười tức dưới sự xuất thủ của cường giả.

Kết quả như vậy, đã làm nên oanh động thật lớn.

- Ha ha ha, rốt cuộc cũng đến lượt lão phu lên sân khấu!

Bên này vừa mới kết thúc, Khấu Phỉ há miệng cười to, bộ dáng dường như vội vã. Lắc mình một cái, hắn trực tiếp bay lên đài cao, rơi vào vị trí đối diện với Túc Vận lão nhân.

- Ta vừa nhìn thấy ngươi xuất ra đao ý, ngươi cũng là người dùng đao sao?

Khấu Phỉ nhìn thẳng vào Túc Vận lão nhân, người sau không nói một lời, ánh mắt rơi thẳng vào đại đao sau lưng đối phương, mang theo vài phần hiếu kỳ.

- Nếu như chúng ta đều dùng đao, vậy thì nhìn xem...

Kéo theo đó là khí thế của Khấu Phỉ không ngừng tăng vọt, một đạo đao ý bắn thẳng lên trên trời, hắn đứng ở nơi đó giống như một thanh đao sắc bén, chí cương chí cường, bất khuất.

- Tốt, tốt, tốt. Cuối cùng cũng thấy một người hài lòng.

Túc Vận lão nhân thỏa mãn gật đầu, hai mắt bắn ra quang mang nói:

- Ngươi tu đao đạo, hẳn cũng biết thiên ý nhưu đao? Cũng biết năm tháng như đao? Cũng biết nhân tâm như đao?

Trong lúc nói chuyện, trước mặt Túc Vận lão nhân ngưng tụ ra ba đao ảnh hình dạng khác nhau, mỗi một đao ảnh đều tản mát ra khí tức khiến người khác kinh hãi thế tục.

Đối mặt với cảnh tượng như vậy, Khấu Phỉ thu liễm tâm thần, ngưng trọng nhìn ba thanh đao ảnh trước mặt đối phương. Ba đạo đao ảnh này phân biệt chính là "Đao", "Đạo" và "Tâm".

- Đao tốt!

Một tiếng quát vang lên, Khấu Phỉ cố sức tiến lên một bước.

- Đao của các hạ trảm cả nhân tâm, không có thứ gì có thể chống lại. Chỉ là đao đạo của ta, dũng mãnh tinh tiến, không cầu ngoại lực, cũng không sợ ngươi. Để cho ta nhìn xem, ý cảnh đao đạo của ai mạnh hơn.

Trong lúc nói, Khấu Phỉ vòng tay lấy đại đao, trong hư không chém một đao về phía Túc Vận lão nhân, đao ý ngưng tụ thành đao phong thật lớn, đao thế uy mãnh không gì sánh được, phảng phất như muốn xé rách không gian.

- Cương quá thì gãy đó cũng không phải là chính đạo.

Túc Vận lão nhân không thèm để ý, ba đạo đao ảnh chuyển động, hóa thành một vòng tròn, dễ dàng đón được một kích của Khấu Phỉ.

- Đao đạo khúc chiết, kiên cường bất khuất mới chính là chân lý.

Khấu Phỉ khẳng khái nhận thất bại, lúc này bọn họ không hề so lực lượng, mà so tín niệm và cố chấp trên con đường đao đạo của mình. Nếu như ai lùi ra phía sau nửa bước, đạo tâm sẽ không trọn vẹn, khó có thể viên mãn, nghiêm trọng hơn chính là vĩnh viễn không thể chạm tới đỉnh cao của đao đạo.

Đao thứ nhất còn chưa dứt, đao thứ hai lại tới.

Lúc này, người Khấu Phỉ không có động, chỉ là đao mang trong mắt lóe ra, ý niệm diễn biến thành nghìn vạn chiêu thức, sau đó lại kết hợp thành một đao, lơ lửng trên bầu trời.

- Đao pháp vạn đường, chung quy cũng về một mối.

Đối mặt với đao thứ hai của Khấu Phỉ, trên mặt Túc Vận lão nhân lần đầu tiên lộ ra vẻ nghiêm túc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.