Thương Thiên

Chương 640: Chiến thiếp




- Ha ha ha ha.

- Lý tiểu tử! Lão phu đã biết ngươi phúc tề thiên mệnh, nhất định sẽ không chết mà.

Khấu Phỉ bước lên phía trước một bước, ôm Nhạc Phàm một cái thật mạnh.

Ngay sau đó, Không Văn, Thái Tiêu, Điêu Minh, Cửu Huyền cùng mấy người Mạc Bắc bước nhanh tới.

- A di đà phật, lão nạp kiến quá Lý cư sĩ.

- Vô lượng Thiên Tôn, kiến quá Lý cư sĩ.

- Lý tiểu tử, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?

Mọi người đều tiến lên, chứng kiến Nhạc Phàm bình yên vô sự, trên mặt mỗi người đều hiện lên nụ cười ấm áp.

Mặc cho ai nói gì, sự quan tâm của bọn họ đối với Nhạc Phàm phát ra từ tận đáy lòng, tuyệt đối không có nửa điểm giả dối.

- Tĩnh Nguyệt ra mắt Lý cư sĩ...

Tỷ muội Chu gia tiến lên chào, Chu Phượng vẻ mặt cảm động nói:

- Lý đại ca, người không có việc gì rồi, thật là tốt.

- Chào mọi người!

Nhạc Phàm hiền lành gật gật đầu xem như đáp lễ, đối với thân phận của hai nữ tử này, trong lòng hắn đã sớm không có bất kỳ thành kiến gì.

Hiện tại mọi người có thể đi cùng một đường, đồng tâm hiệp lực, chỉ dựa vào điểm này cũng đã làm thay đổi cái nhìn của hắn.

- Sư phụ... Sư phụ...

Đình Nghị đi sau cùng mọi người, nhìn chằm chằm vào Nhạc Phàm, miệng run rẩy không nói lên lời.

- Xú tiểu tử, còn đứng đó làm gì, còn không mau tiến lên hành lễ với sư phụ?

Long Tuấn buồn cười đảo cặp mắt trắng dã, tặng một cước vào mông Đình Nghị, sau đó lập tức chuyển thân đến.

- A a, sư phụ, sư phụ, ta rất nhớ người.

Đình Nghị, Long Tuấn, một trái một phải quỳ xuống, Nhạc Phàm giơ tay nâng lên nói:

- Được rồi, trước kia ta đã từng nói qua, khi gặp ta không cần khấu đầu.

Hắn vỗ vỗ vai hai người, sau đó hỏi:

- Thiết Nam cùng bọn người Vương Sung đâu?

Sau khi bình tĩnh trở lại, Đình Nghị vội vàng trả lời:

- Thiết Nam đại ca cùng Tư Đồ đại tẩu không ngờ lại bị người của Thánh Vực quấy rầy, cho nên trốn lên trên núi trước rồi, nơi đó thanh tịnh, người bình thường cũng không dám tìm tới. Vương Sung đại ca ngày hôm qua có nói, hắn có việc cần ra ngoài một chút, cho tới bây giờ cũng chưa trở về, không biết...

- Lý Nhạc Phàm!

Một tiếng hô to cắt ngang lời nói của Đình Nghị, một gã nam tử to lớn tiến đến, cả người tràn ngập hơi thở cương mãnh, không phải là Vương Sung thì còn có thể là ai được nữa.

Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, mọi người bất giác cười.

- Tiếp ta một quyền!

Vương Sung hướng về phía Nhạc Phàm đánh ra một quyền.

Bồng!

Nhạc Phàm nhẹ nhàng nâng tay tiếp được, vẻ mặt không chút thay đổi.

- Ha ha ha!

Cười to một tiếng, Vương Sung thu tay lại, đứng đối diện với Nhạc Phàm nói:

- Không tồi, không tồi, sự khôi phục của tiểu tử ngươi so với sự tưởng tượng của ta còn tốt hơn rất nhiều, thật sự là con gián đánh không chết mà.

- Lão Vương, ngươi lại nói nhảm gì đó, nói hươu nói vượn.

Long Tuấn bất mãn kêu lên nói:

- Ngươi biết rõ rằng sư phụ ta bị trọng thương lại còn xuất thủ thăm dò, vạn nhất làm sư phụ bị thương thì làm sao bây giờ?

- Đáng giận! Đánh hắn!

Đình Nghị hung hăng huy động nắm tay nói:

- Nếu hắn dám đả thương sư phụ, chúng ta liều mạng với hắn.

Vương Sung không thèm quan tâm nói:

- Được rồi, được rồi, các ngươi ít nói giỡn với ta, sư phụ ngươi cũng không phải mảnh giấy muốn xé thì xé, lần trước vết thương như vậy còn có thể hồi phục tốt như vậy, thì sợ gì một quyền của lão tử, chờ sau khi hắn khỏi hắn, lão tử hảo hảo đánh cho thống khoái với hắn một hồi.

Người này càng ngày càng điên, mọi người thấy vậy lại cười to một tiếng.

Cục đá nhiều ngày nằm trong lòng mọi người, rốt cục cũng trở thành hư không.

Mọi người ở đó đàm tiếu một chút, Thiết Nam cùng Tư Đồ Yến sóng vai đi vào đại đường, phía sau bọn họ là hai tên nha huyện luôn theo sát, xem ra là hai người đi thông báo cho nàng.

- Lý đại ca...

Đừng xem Thiết Nam bình thường mộc mạc chất phác, nhưng vô cùng xem trọng tình cảm. Ngay khi hắn nhìn thấy Nhạc Phàm vô cùng kích động, hai hàng nước mắt chảy dài.

Tư Đồ Yến cảm động nhéo nhéo tay trượng phu, sau đó tiến lên thi lễ:

- Tư Đồ Yến bái kiến Lý đại ca.

- Tốt! Tốt! Tốt!

Nhạc Phàm nhìn xung quanh, nhình vào từng nụ cười, gương mặt quen thuộc, sự cô độc trong lòng rút cuộc cũng tiêu tán.

Hắn rất thích cảm giác như thế, nếu Trần Hương và Tô lão bản cũng ở đây, thân nhân bằng hữu tề tựu đầy đủ thật là tốt a!

Mọi người gặp nhau vui mừng, sự lo lắng cũng giảm xuống một chút.

Qua một hồi hỏi thăm, mọi người mới phát hiện ra, không ngờ trong đại đường còn có một thiếu nữ lạ lẫm.

- Lý đại ca, vị tiểu cô nương là?

Thấy mọi người hỏi, không đợi Nhạc Phàm mở miệng, Mặc Toàn liền vội vàng tự giới thiệu nói:

- Tại hạ Mặc Toàn, là một tán tu, nửa đường gặp kẻ xấu, là Lý huynh cứu tính mạng của ta.

Khấu Phỉ đĩnh đạc cười nói:

- Mấy người chúng ta đều là kẻ tùy tiện, ngươi không cần phải quá mức câu nệ. Gặp nhau tức là có duyên, nha đầu ngươi nếu không chê, sau này cứ sống với chúng ta.

- Vãn bối cầu còn không được, cám ơn tiền bối, sau này xin chư vị đại ca, đại tỷ chỉ giáo nhiều hơn.

Mặc Toàn vẻ mặt kinh hỉ, cũng không dối trá nói lời khách sáo, chiếm được không ít hảo cảm của mọi người.

Nói thật ra, từ đầu đến giờ, Mặc Toàn luôn chịu đựng áp lực cực lớn, lại càng không dám mở miệng nói chuyện, cảm giác giống như mình đang mộng du.

Trong lòng nàng đã sớm xác định Nhạc Phàm là một người bình thường, nhưng nàng vạn lần không nghĩ tới bên cạnh Nhạc Phàm không ngờ lại có nhiều bằng hữu lợi hại như vậy, cơ hồ mỗi người đều là cường giả Thiên đạo thiên cảnh, sát khí trên người khiến cho kẻ khác run sợ, ánh mắt không giận mà uy.

Hơn nữa, những bằng hữu này của Nhạc Phàm tựa hồ coi Nhạc Phàm là trung tâm, có thế lực như vậy, bản thân hắn sao có thể đơn giản được.

Đương nhiên, mặc cho Mặc Toàn kinh hỷ, Nhạc Phàm cùng các bằng hữu của hắn đang nói chuyện thân thiết.

Tu Hành GIới tàn khốc vô tình, cho dù là bằng hữu tương giao nhiều năm, cũng vì một bông kỳ hoa nho nhỏ mà trở mặt thành thù không phải là ít.

Trong một thế giới ích kỷ như vậy, bất luận là một chút chân tình đều vô cùng trân quý. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Mặc Toàn cảm thấy mình rất may mắn, có cơ hội gia nhập với một đám người như vậy, khiến cho nàng cảm giác được sự hạnh phúc đã lâu không còn cảm nhận được.

- Còn chưa tránh ra.

Bên ngoài đại đường, đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, tức thì cắt ngang bầu không khí hài hòa.

Trong chớp mắt, một đôi nam nữ trẻ tuổi xông thẳng vào, hành động như vậy có thể nói là không hề kiêng nể gì.

- Hóa ra là người!

Ánh mắt mọi người đảo qua hai người, cuối cùng dừng lại trên người thiếu nữ kia( ), bởi vì người này mọi người cũng không hề lạ lẫm, nàng chính là đại tiểu thư của Bộ gia – Thanh Vân Thành, Bộ Vũ Tình.

Khác với đại hội võ lâm lần trước, lúc đó Bộ Vũ Tình như một con chó vô cùng chật vật không chịu nổi thất bại, cuối cùng phải dựa vào sự cầu tình của người khác mới có thể sống tạm qua ngày, mà hôm nay, nàng hăm hở, vẻ mặt hào hứng, hai người thân mặc tử y la sam, đầu tóc gọn gàng, trên tóc nàng còn cắm một cây trâm phượng, vừa thể hiện sự xinh đẹp, lại không mất đi sự cao nhã.

- Ngươi tới nơi này làm gì?

Long Tuấn vẻ mặt chán ghét trừng mắt nhìn Bộ Vũ Tình nói:

- Chỗ này của chúng ta không chào đón ngươi, còn không mau cút đi.

Không chỉ là Long Tuấn, những người còn lại đều cau mày, vẻ mặt không mấy thiện cảm. Thậm chí cả tiểu gia hỏa TIểu Hỏa cũng nhảy xuống mặt đất, hướng về phía hai người rống một hồi.

Sát khí trong mắt Bộ Vũ Tình chợt lóe lên, lập tức lạnh nhạt cười nói:

- Tiểu tử, Huyền Thiên Phong này chính là phạm vi quản của Thánh Vực chúng ta, các ngươi cũng chỉ là khách nhân của Thánh Vực mà thôi, còn ta lại là đệ tử Thánh Vực, các ngươi có tư cách gì đuổi ta đi?

Đình Nghị lạnh nhạt nói:

- Xú nữ nhân, nếu ngươi không lăn mau, ngươi có tin ta một cước đá văng ngươi ra hay không?

- Ngươi dám!

Bộ Vũ Tình lạnh giọng nói, trên mặt không hề có chút sợ hãi nói:

- Ai dám động thủ tại Thiên Tuyệt Cốc, chính là đối nghịch cùng Đại Tôn, nếu các ngươi có gan, ta cũng không ngại động thủ một phen.

Sự đau xót cùng tuyệt vọng trong lòng quá lớn, sự hào nhoáng trong lòng Bộ Vũ TÌnh đã mất đi, hiện tại nàng giống như một người khác, không chỉ đơn thuần vui mừng thì cười, tức giận thì mắng, trong lòng xử sự khôn khéo hơn nhiều.

Long Tuấn giữ chặt Đình Nghị đang muốn xông lên nói:

- Tiểu đinh tử, đừng trúng quỷ kế của nữ nhân này, nàng đang kích tướng chúng ta đó! Hắc hắc, coi chúng ta là tiểu hài tử ba tuổi không bằng. Ha ha.

- Kích các ngươi?

Bộ Vũ Tình khinh miệt nói:

- Các ngươi cũng xứng?

- Câm mồm!

Một tiếng rống giận vang lên, Thiết Nam từ bên trong mọi người bước ra:

- Bộ cô nương, Thính Phong cư không chấp nhận các ngươi làm càn, nếu không rời đi, đừng trách ta không khách khí. Ta chính là đại nghi trượng Thánh Vực, ta có tư cách giáo huấn các ngươi chứ?

Đại nghi trượng Thánh Vực, đây chính là tồn tại tối cao trong Thánh Vực, chỉ dưới một mình đại tôn, nhưng Thiết Nam này lại là một người cô độc, không có thế lực cũng không có thực quyền, chỉ có thể dựa vào thân phận đại nghi trượng, vừa vặn có thể luận tội đệ tử Thánh Vực.

Bộ Vũ Tình trong lòng có chút kiêng kị, tự nhiên không dám làm càn quá mức, vì thế nói với nam tử bên cạnh:

- Cao sư huynh, người đứng ở phía trung tâm kia là Lý Nhạc Phàm, chính là kẻ giết đại ca của ta, hại chết cha ta.

Nam tử đó nhìn về phía tay Bộ Vũ Tình chỉ, chỉ thấy một gã nam tử đầu tóc bạc trắng đứng im lặng ở bên trong mọi người.

- Ồ! Thì ra ngươi chính là Lý Nhạc Phàm?

Nam tử một thân hoa phục, đầu đội kim quan, cao quý tuấn lãng, ánh mắt khó có thể giấu được sự cao ngạo.

Thiết Nam nhìn nam tử bình tĩnh nói:

- Các hạ nếu đã là đệ tử Thánh Vực vì sao còn không lui ra, hay thật sự muốn động thủ cùng ta?

Nam tử khoát tay, thờ ơ nói:

- Đại nghi trượng không cần dùng thân phận gây áp lực với ta, người khác sợ ngươi, ta cũng không sợ a! Đúng rồi, đại nghi trượng là người Thánh Vực, có thể còn không biết, ta chính là môn đồ thứ hai của Thiên Loan Tôn giả - Cao Đình!

Đại nghi trượng mặc dù ở Thánh Vực có địa vị phi phàm, nhưng thân phận môn đồ đại tôn vô cùng đặc thù, tự nhiên không có chút cố kỵ nào.

Thấy Cao Đình nói như vậy, mọi người tức thì giật mình, bất quá sau đó truyền đến một trận cười lớn.

- ha ha ha!

Long Tuấn ôm bụng cười, hai vai run rẩy nói:

- Buồn cười! Thật sự là buồn cười! Quả thực là cười chết ta.

Thấy Cao Đình có chút bối rối, Đình Nghị vội vàng hỏi:

- A Tuấn, ngươi cười cái gì đó?

Long Tuấn vừa cười vừa nói:

- Ta còn tưởng rằng người ta tài giỏi lắm, quyền lực trong tay vô cùng lớn, nguyên lại không ngờ chỉ có thể là lão Nhị mà thôi! Lão nhị thôi a, bản thân hắn cũng không giấu diếm, lại có thể đường đường chính chính nói ra, hóa ra hắn còn muốn mất mặt a, ngươi nói thế có buồn cười không?

- Ân ân, quả nhiên là làm đại lão Nhị ngàn năm a!

Đình Nghị không ngừng gật đầu nói:

- Nếu ta là hắn thì ta đã sớm tìm một khối đậu hũ đâu đầu vào mà chết rồi, sống ở trên đời này quả thực là ô nhiễm không khí mà, lãng phí lương thực, còn lãng phí nước miếng của người khác một cách uổng phí a.

- Đâu chỉ có như vậy...

Long Tuấn không để ý tới vẻ mặt của Cao Đình, tiếp tục nói:

- Ngươi nhìn mặt của hắn đi a, lông mi sắc chứng tỏ là một kẻ hẹp hòi, gây họa tứ phương, vừa nhìn thấy chính là kẻ xung khắc với bằng hữu, ai làm bằng hữu của hắn sớm muộn thì cũng chết mà thôi, cũng không biết chúng ta đứng một chỗ với hắn lâu như vậy liệu có chết không a.

- Cái này cũng không nhất định, nhưng vì an toàn tính mạng của chúng ta, mọi người hay là đứng ra xa một chút mới tốt a.

Đình Nghị cố ý nhảy dựng lên, như là thấy quỷ. Long Tuấn thấy thế cũng không chịu thua kém, biển hiện so với Đình Nghị còn khoa trương hơn vài phần.

Nếu chỉ có hai người đùa giỡn thì thôi, không ngờ nha huyện bên cạnh Thiết Nam ma xui quỷ khiến như thế nào lại lùi về phía sau một bước, phủi phủi, giống như trên người hắn bị dính chút gì đó bẩn thỉu.

...

Bên trong đại đường đột nhiên yên lặng, tiếp theo vang lên tiếp cười không ngớt.

Độc! Long Tuấn và Đình Nghị, hai người này mắng quả thực rất độc, như cắm vào tận xương tủy ba phần.

- A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi!

- Vô Lượng Thiên Tôn, quả thật là tội lỗi...

Ngoài miệng nói tội lỗi nhưng trên mặt Không Văn và Thái Tiêu lại cười một cách bất đắc dĩ. Vương Sung vẻ mặt vừa lòng nói:

- Hắc hắc, không ngờ miệng lưỡi của hai tiểu tử này không tồi ... Bất quá ta thích, thực thống khoái a.

Thích Minh Hữu híp mắt, Thiên Sinh cùng A Đồ nhìn nhau cười. Mọi người đều cười một cách tự nhiên, chỉ có Nhạc Phàm mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào đối phương.

Nghe những tiếng cười nhạo chói tai kia, nhìn vào khuôn mặt đối diện đang khinh thường, Cao Đình có cảm giác bất lực. Đường đường là môn đồ của Đại Tôn, đã khi nào hắn chịu sự vũ nhục trắng trợn như thế?

Hận ý! Sát ý! Điên cuồng!

Lửa giận vô tận tràn ngập khắp đại não của hắn, hai mắt tràn đầy tơ máu, hận không thể lập tức xông lên phía trước, băm vằm tất cả những kẻ đối diện thành ngàn mảnh, khiến cho đối phương thống khổ dãy dụa, khiến cho đối phương sám hối trong sự tuyệt vọng, khiến cho tất cả bọn chúng biết đắc tội với hắn sẽ có kết cục như thế nào.

- Đến đây, đến đây đi, nhanh đến đây lão Nhị, mời ngươi đá nát mông ta a.

- Động thủ đi, con mẹ nó, ngươi thật sự không dám động thủ, nhìn chằm chằm vào ta làm gì?

Long Tuấn cùng Đình Nghị nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của đối phương, khóe miệng hiện lên nụ cười âm hiểm, giống như hồ ly đang nhìn hai con mồi.

Chứng kiến nụ cười âm lãnh của hai người, Cao Đình giật mình. Thiên Tuyệt Cốc cấm động thủ, nếu phạm phải điều tối kỵ này, cho dù bản thân hắn là môn đồ Đại Tôn cũng không tránh khỏi sự trừng phạt nghiêm khắc, đến lúc đó, ai cũng không giúp được hắn.

Hít sâu một hơi, Cao Đình dần dần bình tĩnh trở lại. Ngay khi hắn nhìn thấy nụ cười âm hiểm của hai người Long Tuấn, trong lòng không khỏi có điều cố kỵ, nhưng sát khí trong mắt hắn lại không hề giảm.

Vốn nghĩ muốn chọc giận bọn người Nhạc Phàm, không ngờ vừa tới lại bị đối phương vũ nhục, quả thực là tự rước lấy nhục. Bộ Vũ Tình vẻ mặt oán hận, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Mặc Toàn bên cạnh trợn tròn mắt, trước mắt không nói thủ đoạn mắng chửi người của Long Tuấn và Đình Nghị bưu hãn bao nhiêu, ngay cả môn đồ Đại Tôn bọn họ cũng dám vũ nhục như vậy, quả thực khiến cho người ta khó có thể chấp nhận.

Chẳng lẽ đám người kia là kẻ điên? Hay là bọn họ không để Đại Tôn vào trong mắt?

Không để Đại Tôn vào mắt? Mặc Toàn vội vàng phủ nhận, nàng cảm thấy ý nghĩ của mình vô cùng điên cuồng, thậm chí vượt qua phạm vi của một người bình thường.

May mắn là nàng không biết sự tích của Nhạc Phàm trên đại hội võ lâm, nếu không sợ rằng nàng đã điên mất rồi.

- Khụ khụ.

Vương Sung ho khan một tiếng, đánh vỡ bầu không khí, nói:

- Được rồi, các ngươi lời cần nói đã nói, có rắm thì nhanh phong, phóng xong thì mau cút, đỡ lại phải mất mặt ở chỗ này.

Trải qua sự việc vừa rồi, cảm xúc của Cao Đình không ngờ có thể khống chế được cảm xúc của mình, bình tĩnh nói:

- Chỗ này không phải chỗ có thể độngthủ, nếu các ngươi có hứng thú, Cao mỗ tại Đăng Thiên Thai tùy thời có thể đợi các vị đến chỉ giáo.

Nói xong, Cao Đình lật tay lấy ra một thiếp tử phi kim phi ngọc ném cho Nhạc Phàm, nói:

- Còn đây là chiến thiếp, Lý Nhạc Phàm, nếu ngươi có gan, thì đến Đăng Thiên Thai chiến cùng ta một trận, nếu không có gan, hắc hắc...

Nhạc Phàm tiếp nhận chiến thiếp, trên mặt chiến thiếp ngoại trừ một chứ chiến ra không còn một chữ gì khác. Mọi người nghe vậy biến sắc, đây là âm mưu, là sự khiêu khích trắng trợn.

Nếu hiện tại Nhạc Phàm không bị thương thì không sao, nhưng hiện tại thương thế của hắn chưa lành, nếu có sai lầm gì, chỉ sợ tính mạng sẽ khó mà bảo toàn được.

- Tiểu nhân đê tiện!

Đình Nghị lớn tiếng mắng:

- Họ Cao kia, ngươi đừng tưởng rằng là môn đồ thì rất giỏi, ngươi có tư cách gì khiêu chiến sư phụ ta? Ta phi!

Thích Minh Hữu đồng dạng cũng nghiêm mặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Cao Đình, có sát ý tỏa ra. Long Tuấn chỉ vào Bộ Vũ Tình nói:

- Nhất định là xú nữ nhân ngươi giở trò quỷ, khi trước ngươi thiếu nợ nhân tình sư phụ ta một cái mạng, chẳng những xú nữ nhân ngươi không biết hối cải, lại còn muốn ở đây làm mưa làm gió. Có đảm lượng thì cùng ta lên Đăng Thiên Thai quyết một trận tử chiến?

- Ngươi...

Bộ Vũ Tình cố áp chế hận ý, lạnh lùng nói:

- Lý Nhạc Phàm, là ngươi, chính ngươi hại ta cửa nát nhà tan, thù giết cha và huynh bất động cái cái thiên, hôm nay, ngươi có dám ứng chiến hay không?

Vì trả thù, Bộ Vũ Tình bất chấp mời Cao Tình đến tương trợ, cho dù trả giá bằng cả bản thân nàng cũng không từ.

Giờ phút này, trong lòng nàng không có hối hận, chỉ có hận, hận ý ngập trời.

- Thúi lắm!

Long Tuấn cười lạnh phản bác, nói:

- Lúc trước đại ca ngươi diệt môn nhà người ta có từng nghĩ tới nhân quả báo ứng hay chưa? Ngay cả sau đó đại ca ngươi cũng nào có nửa điểm hối cải? Mà phụ thân ngươi liên quan đến đại ca ngươi cho dù chết cũng thích đáng, ngươi bao che cho huynh trưởng, ngươi có tư cách gì nói tới hai chữ báo thù này? Vậy những người bị đại ca ngươi hại chết thì bọn họ biết tìm ai báo thù?

Thế gian vốn không thể nào tách rời bốn chữ ân oán tình cừu, lời của Long Tuấn chính khí hào hùng, mọi người nghe vậy âm thầm gật đầu cho là phải.

Long TUấn còn muốn nói tiếp, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai hắn, hắn quay đầu lại không khỏi sửng sốt.

Hóa ra là Nhạc Phàm đang chậm rãi đi về phía trước, khuôn mặt không chút thay đổi nói:

- Chiến thiếp này ta tiếp nhận, đến lúc đó sẽ ứng chiến trên Đăng Thiên Thai, các ngươi trở về đi.

Vẻ mặt Nhạc Phàm lạnh nhạt, dường như người nhận được chiến thiếp không phải là hắn.

- Sư phụ, thương thế của người...

Long Tuấn cùng Đình Nghị còn muốn nói thêm, nhưng thấy ánh mắt của Nhạc Phàm, lời nói tới miệng chỉ còn cách nuốt lại. Bọn người Khấu Phỉ thấy thế trầm mặc, không biết nên nói gì. Một nữ tử muốn báo thù cho thân nhân, ai có thể nói nàng sai được?

Mọi người cũng hiểu được, Nhạc Phàm làm việc này cũng chỉ là muốn cho đối phương một cơ hội thôi.

Kỳ thật, Nhạc Phàm vốn có thể không để ý tới, nhưng bản thân hắn cho rằng mình không thể cự tuyệt, bởi vì sự cố chấp của Bộ Vũ Tình đã làm hắn xúc động, động tới tình cảm trong lòng hắn.

Bộ Vũ Tình dường như cũng không ngờ tới Nhạc Phàm lại đáp ứng một cách thống khoái như vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ánh mắt tràn đầy hưng phấn, kèm theo một chút oán độc.

Trong tính toán của nàng, mặc kệ thắng hay thua, Lý Nhạc Phàm nhất định sẽ kết thù với Cao Đình.

Nếu Cao Đình giết chết Lý Nhạc Phàm, thì bản thân nàng đã báo được thù cho cha cùng huynh trưởng, nếu Lý Nhạc Phàm giết Cao Đình, thế lực sau lưng Cao Đình nhất định sẽ không tha cho hắn, đến lúc đó, Lý Nhạc Phàm không tránh khỏi cái chết.

Đạt được kết quả như ý muốn của bản thân, Bộ Vũ Tình cùng Cao Đình tự mình ly khai, bầu không khí trong đại đường trở nên dị thường trầm trọng.

Thấy mọi người không nói lời nào, khóe miệng Nhạc Phàm nở nụ cười nhàn nhạt nói:

- Mọi người không cần lo lắng, việc này ta tự có chừng mực.

Biểu hiện của Nhạc Phàm vô cùng tin tưởng, mọi người lúc này mới an tâm đôi chút.

Thiết Nam nhíu mày, tiến lên nói:

- Đại ca, Cao Đình này ta đã từng nghe nói qua, phụ thân hắn chính là Cao Thiên Nghiễm, cũng là một trong mười đại nghi trượng Thánh VỰc, chưởng quản nội vực Hình đường, là một người phi thường lợi hại cùng tàn nhẫn. Còn sư phụ Thiều Tĩnh Từ của Bộ Vũ Tình cũng không phải là một người dễ chọc, ngươi nên để tâm một chút.

Thấy Nhạc Phàm gật đầu, Thiết Nam tiếp tục nói:

- Đại ca, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?

- Ta muốn đi gặp một người.

- Là ai?

- Vô danh đại tôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.