Thương Thiên

Chương 522: Sinh mệnh khôi phục




Tại bên ngoài Nam Hải, ở một chỗ vực sâu thần bí.

Kiến trúc cổ xưa, bề ngoài giản lược, lộ ra vô tận tang thương và cô độc.

Trước một vách núi ngọc thạch, Thiên Khiếm nghiêm chỉnh quỳ dưới đất, ánh mắt ôn hòa.

- Tôn giả, Thiên Khiếm đã trở lại.

Không lâu xong, một thanh âm già dặn truyền đến từ sau vách núi:

- Chuyện làm ra sao?

Xa xưa... Mênh mông... Bao la...

Thanh âm vang vọng trong thiên địa, giống như là xuyên thấu qua tầng tầng không gian, vừa giống như là ngăn cách với cái thế giới này.

Thiên Khiếm nhẹ nhàng cúi đầu, bình tĩnh nói:

- Kế hoạch thất bại...

- Nga?

Thanh âm sau vách núi vẫn thong thả:

- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Thiên Cơ Môn đã đem vật ấy phó thác Bạch gia, bọn họ tự nhiên có chỗ dựa vào.

Thiên Khiếm suy nghĩ một chút vẫn là nói thẳng:

- Kỳ thực người ngăn cản chúng ta không phải Bạch gia mà là một người từ bên ngoài tới cầu y.

- Loạn thế cao thủ như mây, lần tranh đoạt lớn này không biết lại có bao nhiêu cao thủ ngã xuống!

Thanh âm vô cùng tiêu điều, ẩn chứa tang thương năm tháng cùng với vẻ chán ghét và mệt mỏi.

- Tôn giả, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì?

- Nếu tin tức đã truyền ra ngoài, người phật tông và Thánh Vực hẳn là cũng sắp tới rồi, còn có Thiên Cơ môn...

Trầm ngâm trong chốc lạt, thanh âm lại tiếp tục:

- Ngươi cùng với Cửu Huyền cầm lấy tín vật của ta đi Ma Môn một chuyến, người nơi đó sẽ trợ giúp các ngươi.

Nói xong, một tiểu kiếm bằng gỗ xuyên thấu qua thạch bích bay ra, rơi vào trong tay Thiên Khiếm.

- Thiên Khiếm đã hiểu.

Thanh kiếm này tuy có vẻ phổ thông, nhưng lại ẩn chứa uy năng hủy diệt khủng bố. Thiên Khiếm nhẹ nhàng vuốt ve, cuối cùng thận trọng đem nó thu vào trong lòng ngực.

...

Sáng hôm sau, bầu trời lại trở nên tươi sáng, xuân sắc tràn ngập.

Tuy thế, Tuyệt Mệnh cốc vẫn bị bao phủ trong không khí bi thương.

Cường địch thối lui, để lại vẻ thống khổ và không cam lòng trong lòng mỗi tộc nhân. Một đêm chết đi gần trăm thân nhân ruột thịt, ai có thể làm như không có gì được?

Người chết đã chết, người sống vẫn phải tiếp tục sống, đây chính là sinh mệnh tiếp diễn.

Lúc này, trong ánh mắt của tộc nhân già trẻ lớn bé có thêm một vẻ hi vọng.

Hôm nay cũng coi là một ngày trọng yếu của Bạch gia.

Bạch tiểu thư bị bệnh tình hành hạ hơn hai mươi năm, hôm nay đã có hi vọng lành bệnh, bắt đầu cuộc sống mới...

Đột nhiên có hi vọng, mọi người đều tụ tập quanh một chỗ, khẩn trương chú ý biến hóa trong phòng.

Trong hoàn cảnh này, Giang Tiểu Phong lặng lẽ cảm thụ cô độc và tịch mịch trong lòng.

Hắn đang nghĩ tới nhà, hắn muốn trở về xem một chút. Hắn còn nhớ một người, một nữ nhân, đã thật lâu không thấy.

Càng hồi tưởng càng sầu não.

Từ khi gặp được Lý Nhạc Phàm, quỹ tích vận mệnh của hắn chậm rãi phát sinh biến hóa, hơn hai mươi năm kinh nghiệm cũng không thể so sánh với khoảng thời gian này.

Bên trong gian phòng sạch sẽ sáng sủa, đại trưởng lão ngồi ở bên giường, tinh tế xem mạch cho Bạch Đông Nhàn.

Bạch Hằng Phong lo lắng nhìn nữ nhi, Nhạc Phàm thì lặng yên chờ đợi.

- Mạch đập của Nhàn nhi có chút hư nhược, bất quá cũng có thể chịu được, bắt tay tiến hành thôi...

Bạch Tố Tẩm chuyển sang hướng Bạch Hằng Phong nói:

- Trong vòng một ngày, buổi trưa chính là lúc dương khí thịnh nhất, âm khí tiêu tán, lúc đó ta sẽ đem máu độc trên người Nhàn nhi rút ra, sau đó dung nhập "Chú hồn toái phiến" vào trong tâm mạch của nàng, vì nàng mà đổi máu... Chúng ta chỉ có một lần cơ hội, cần chuẩn bị thật đầy đủ.

Cổ pháp thật hung hiểm!

Cho dù là Nhạc Phàm nghe được cũng phải cả kinh.

Máu là căn bản của sinh mệnh, nếu như đem toàn bộ máu rút ra, người này há có thể còn sống?

Nhìn lão phụ nhân bình tĩnh như mặt nước, Nhạc Phàm có thêm một chút kính trọng.

Bạch Hằng Phong thận trọng gật đầu nói:

- Tẩm a di, mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ hết, có thể bắt đầu rồi.

Nói xong, Bạch Hằng Phong thật cẩn thận lấy ra một hộp ngọc từ trong lòng ngực, mở ra để lộ một tinh khối to bằng quả long nhãn. Tinh khối trong suốt, bên trong có một đạo lưu quang nhỏ bé lưu chuyển, mùi vị thanh khiết nồng đậm.

Đây chính là "Chú hồn toái phiến"

Trong truyền thuyết thì đây là vật phòng thân của luyện khí sĩ thời kỳ thượng cổ, dù cho bị thương nặng đi nữa, chỉ cần ăn vào "Chú hồn toái phiến" thì có thể bảo trì thần hồn bất diệt, sau đó tìm kiếm phương pháp trị liệu.

Đương nhiên, nguyên liệu chế tạo của nó cũng vô cùng nghịch thiên, cho dù là Bạch gia cũng phải cần tới hai mươi năm để thu thập.

- Tiểu huynh đệ, cũng là phải làm phiền người.

Nhạc Phàm tiếp nhận "Chú hồn toái phiến" trong tay Bạch Hằng Phong.

- Quả nhiên rất thần kỳ!

Nhạc Phàm tỉ mỉ quan sát một phen, sau đó chậm rãi mở miệng nói:

- Các ngươi nghĩ kỹ hay chưa? Xà có âm độc, máu huyết có chứa ba phần độc tính, mặc dù dùng làm thuốc thành công, cũng có thể ảnh hưởng tới căn cơ của vị tiểu thư này.

Bạch Hằng Phong trầm giọng nói:

- Ta biết, ta cũng từng cân nhắc qua, chỉ tiếc linh vật trong thiên hạ vốn là không nhiều lắm, nhất thời cũng không tìm được thứ thích hợp hơn. Máu rắn tuy có âm độc, nhưng tiểu hoàng xà là thượng cổ dị chủng, đã muốn tiến hóa thành giao, lại có nuốt qua nội đan Ngọc Linh Lung, máu huyết của nó hẳn là có thể dùng làm thuốc được.

Bạch Tố Tẩm cũng nói:

- Hằng Phong nói không sai, máu rắn làm thuốc, đây là biện pháp duy nhất.

Trầm ngâm trong chốc lát, Nhạc Phàm đột nhiên lấy ra chủy thủ, hướng bàn tay vẽ một cái, nhất thời một dòng máu trào ra.

- Máu này như thế nào?

Nhạc Phàm bắn ra vài giọt máu về phía tay của Bạch Tố Tẩm và Bạch Hằng Phong...

- Tiểu huynh đệ, ngươi làm cái gì vậy?

Bạch Hằng Phong nghi hoặc nhìn Nhạc Phàm, sau đó nhìn xuống bàn tay, nhất thời lộ vẻ khiếp sợ.

- Máu này...

Bạch Tố Tẩm và Bạch Hằng Phong đều là cao thủ y đạo, khứu giác linh mẫn hơn thường nhân gấp mười gấp trăm lần. Bọn họ phát hiện máu của Nhạc Phàm không có chút mùi tanh, ngược lại có mùi thơm ngát kỳ dị, bên trong lại ẩn chứa sinh mệnh lực cường đại, phảng phất như một loại sinh mệnh tươi sống vậy.

- Khó trách thân thể ngươi lại bền bỉ hơn thường nhân, nguyên lai huyết khí của ngươi cường đại như thế!

Bạch Tố Tẩm cảm khái nhìn Nhạc Phàm, chân thành nói:

- Hài tử, ngươi thực sự muốn dùng máu của mình sao? Vạn vật sinh linh đều lấy máu làm căn bản, ngươi làm vậy sẽ dẫn tới đại thương nguyên khí.

Bạch Hằng Phong cũng khẩn trương nhìn Nhạc Phàm... Nếu có thể, hắn đương nhiên là hi vọng dùng máu người thay cho máu rắn.

Nhạc Phàm bình tĩnh gật đầu, hắn không muốn thiếu nhân tình của Tuyệt Mệnh cốc, điều này cũng coi như trả ơn lần trị liệu này của hắn, hơn nữa, đây coi như bù đắp cho cái chết của Ngọc Linh Lung.

Thấy Nhạc Phàm khẳng định, Bạch Tố Tẩm và Bạch Hằng Phong nhìn nhau gật đầu.

- Hài tử, ngươi đem máu tươi nhỏ trên "Chú hồn toái phiến", đến khi nó chuyển sang màu đỏ là được...

Nhạc Phàm cũng không nhiều lời, trực tiếp đem máu tươi đổ lên trên "Chú hồn toái phiến".

Thấm phải máu tươi, "Chú hồn toái phiến" phát ra tia sáng đỏ nhạt.

Sau khi Nhạc Phàm nhỏ vào hơn mười giọt máu tươi, "Chú hồn toái phiến" mới có một chút màu máu.

Nhiều máu tươi như vậy mà chỉ nhuộm "Chú hồn toái phiến" được một chút, xem ra muốn hoàn toàn nhuộm đỏ cũng cần một vại máu.

Nhạc Phàm nhíu nhíu mày, máu cũng không có ngừng chảy ra.

Không biết đã qua bao lâu, Nhạc Phàm thu tay lại, "Chú hồn toái phiến" dã phát ra huyết quang chói mắt.

- Thành! Cuối cùng cũng thành!

Bạch Hằng Phong kích động kêu lên, hoàn toàn không để ý tới thân phận gia chủ.

Bạch Tố Tẩm đồng dạng cũng vui sướng! Bạch Đông Nhàn ốm yếu hơn hai mươi năm đã sớm trở thành tâm bệnh của bà ta.

Nhạc Phàm đem "Chú hồn toái phiến" giao cho Bạch Tố Tẩm, sắc mặt còn kém hơn cả Bạch Hằng Phong. Nếu đổi lại là người khác thì chỉ sợ đã sớm chết đi.

Kích động qua đi, Bạch Hằng Phong thấy Nhạc Phàm hư nhược như thế không khỏi hổ thẹn vạn phần. Hắn vội vàng lấy ra hai bình đan dược nói:

- Tiểu huynh đệ, đây là Luyện tâm đan, chuyên bồi bổ khí huyết, người mau mau dùng một viên đi.

Nhạc Phàm không có khách khí, tiếp nhận hai chai đan dược, sau đó lui về một bên khoanh chân ngồi xuống.

Một viên được trực tiếp bỏ vào trong miệng, hóa thành một dòng ngọt ngào nhập vào trong thân thể.

Nhìn khí sắc của Nhạc Phàm dần dần khôi phục, tâm thần của hai người Bạch Tố Tẩm mới dần dần nhẹ nhõm xuống.

- Được rồi, đã tới lúc, chúng ta bắt đầu đi...

Bạch Tố Tẩm thu hồi ánh mắt, hít một hơi thật dài, trong tay xuất hiện một cây kim châm nửa mét...

Kim châm phong thần, hồn phách không tiêu tan!

Kim châm thật dài đâm vào đỉnh đầu qua huyệt Bách Hội, Bạch Đông Nhàn phát ra tiếng rên nhẹ, sau đó lại ngất đi.

Tiếp theo, Bạch Tố Tẩm đem Bạch Đông Nhàn dựng dậy, cổ tay phiên động...

Mười hai kim châm ba tấc đồng thời rơi vào mười hai huyệt chính của Bạch Đông Nhàn!

- Hằng Phong, chậu bạc.

Bạch Tố Tẩm vừa mới nói xong, Bạch Hằng Phong lập tức đưa tới một chậu bằng bạc. Loại chuyện này vốn là do dược đồng làm, thế nhưng lần này Bạch Hằng Phong đích thân làm lấy, cũng không có chút oán hận.

"Xuy!"

"Bạc bạc...."

Mạch máu của Bạch Đông Nhàn bị đao mở ra, máu đỏ tươi rơi vào trong chậu bạc.

Thời gian trôi qua, chậu bạc dần dần chuyển sang màu xám tro... màu mâu... màu đen...

Bạch Tố Tẩm nhíu nhíu mày nói:

- Như vậy còn quá chậm. Hằng Phong, ngươi tới rút máu độc cho Nhàn nhi, ta đem Chú hồn toái phiến dung nhập vào cơ thể Nhàn nhi.

- Dạ.

Bạch Hằng Phong lập tức lấy ra một que trúc tròn tiếp tục công việc, hai người đều thuộc một mạch y đạo, phối hợp tự nhiên là tùy tâm sở dục.

Chú hồn toái phiến được bỏ vào trong miệng Bạch Đông Nhàn, lại trải qua xử lý của Bạch Tố Tẩm, từng chút một được Bạch Đông Nhàn hấp thu!

Trong chốc lát mọi chuyện đã sắp hoàn thành.

Bất quá đây chỉ là hoàn thành bước đầu tiên. Các bước tiếp theo lại càng hung hiểm, hơi có sai lầm thì Bạch Đông Nhàn sẽ giống như hương tan ngọc nát.

Bạch Đông Nhàn lcú này không có chút phản ứng, huyết sắc kém dần, nếu không phải tim nàng còn đập, mọi người hẳn đều cho rằng đây chỉ một cỗ thi thể mà thôi.

Thượng hành mười hai huyệt, ba huyệt âm ba huyệt dương, đan điền tám huyệt, mười một huyệt Thiên kim.

Bạch Tố Tẩm lẩm nhẩm quy tắc chung của y đạo Bạch gia, ngay sau đó lập tức lấy ra thêm kim châm từ túi bên hông.

Kim châm ba trăm sáu mươi cái, dài ngắn không đồng nhất, độ dẻo khác nhau, dưới sự khống chế của Bạch Tố Tẩm, chúng giống như vật còn sống bay múa xoay quanh.

Một chiêu này đúng là thủ pháp độc môn của Bạch gia - Sâm la thập bát cấm!

Một cấm sinh tử, không vào luân hồi...

Hai cấm quỷ thần, trăm tà đều lui...

Ba cấm thiên địa, năm tháng vĩnh hằng...

Bốn cấm âm dương, tròn trịa như một...

Năm cấm thần hồn, giả đi còn thật...

Sáu cấm rét nóng...

Bảy cấm linh thức...

Ba trăm sáu mươi kim châm xuyên vào thân thể Bạch Đông Nhàn, nguyên khí tùy theo tụ lại...

Không biết ba lâu, ngoài cửa sổ bắn vào mấy tia sáng mặt trời, rơi vào trên người Bạch Đông Nhàn.

Ánh mặt trời giống như sinh mệnh rực rỡ, trải qua lần tẩy lễ này, sinh cơ trên người Bạch Đông Nhàn bắt đầu khôi phục lại...

Thời khắc hung hiểm đã qua, ngắn ngủn một canh giờ, Nhạc Phàm chứng kiến được kỳ tích của việc khôi phục sinh mệnh!

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được, hung hiểm trong đó không phải người ngoài có thể biết được.

- Nhàn... Nhàn nhi... Nhàn nhi...

Nhìn sắc mặt nữ nhi dần dần hồng hào, tim đập và hô hấp khôi phục lại bình thường, Bạch Hằng Phong cực kỳ phấn khởi.

Bạch Tố Tẩm tuy rằng mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi không chịu nổi nhưng vẫn lộ ra nụ cười thoải mái, nước mắt rưng rưng.

Sinh mệnh là cái gì?

Sinh mệnh là một hạt cát bụi trong biển rộng, bé nhỏđáng kể.

Sinh mệnh dạ ánh lửa chập chờn trên bó đuốc, yếu nhược vô lực.

Sinh mệnh là ánh sao lộng lẫy, lực lượng lập lòe trong cô độc.

Sinh mệnh là hi vọng mà một người, hai người, hàng trăm hàng ngàn người hội tụ lại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.