Bóng tối giống như một bàn tay khổng lồ gắt gao đem Bạch gia nắm lấy.
Trong nhà thờ tổ, Bạch Hằng Xuân quỳ phục trước mặt linh đường, dáng vẻ thành kính nói:
- Tổ tiên Bạch gia ở trên cao, tử tôn Bạch Hằng Xuân xin chịu tội. Bạch gia ta lập tộc đã ngàn năm, vẫn luôn bảo vệ vững chắc di mệnh của tổ tiên, không can dự phân tranh của thế tục, không nề hà thiên hạ loạn thế, an thân ở nơi này. Hôm nay tộc ta gặp phải đại địch chưa từng có, vận mệnh điêu đứng. Tổ tiên trên trời có linh xin hãy phù hộ cho tộc ta vượt qua được của ải khó khăn này, ngày sau bỏ mình, Bạch Hằng Xuân nguyện xuống cửu tuyền để chịu phạt!
Tế tổ xong, Bạch Hằng Xuân chậm rãi đứng dậy, hướng phía hành lang đi tới.
- Các hạ nếu đã tới, mời hiện thân đi!
Bạch Hằng Xuân thản nhiên mở miệng nói:
- Trốn trốn tránh tránh chính là hành vi của kẻ tiểu nhân, nếu ngươi muốn như vậy, ta thật sự khinh thường các ngươi.
Chỉ chốc lát sau, tại một chỗ tối có ba động truyền ra, một người bận áo bào đen xuất hiện ở trong nhà thờ tổ.
- Người khác đều nói Bạch gia nội tình dày nặng, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền. Ngay cả một người trông coi nhà thờ cũng là cao thủ thiên đạo!
Người này dùng lụa đen che mặt, nhìn không rõ tướng mạo, bất quá nghe tiếng thì có thể biết được đây là một nữ nhân đã có tuổi.
- So sánh với các hạ, Bạch mỗ cũng không thể bằng được.
Ánh mắt Bạch Hằng Xuân ngưng tụ, khoanh tay nói:
- Các hạ đã thiết kế tử cục này, chắc hẳn không phải chỉ tới để khen ta một hai câu chứ? Các ngươi đến tột cùng là có mục đích gì?
Hàn quang trong mﴠnữ nhân áo bào đen chớp lóe, nói:
- Bổn tọa không rảnh cùng ngươi nói chuyện tào lao, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Bạch Hằng Xuân giận dữ nói:
- Bạch gia chúng ta cùng các ngươi có cừu oán?
- Cũng không tính là có.
- Vậy các ngươi được người ta nhờ vả tới để trả thù?
- Trong thiên hạ người có thể nhờ chúng ta làm việc còn chưa có.
Nữ nhân áo bào đen vô cùng kiêu ngạo nói.
Bạch Hằng Xuân cố nén tức giận nói:
- Vậy các hạ rốt cuộc là muốn gì? Bạch gia chúng ta chỉ sống trong Tuyệt Mệnh cốc, không dính dáng tới tranh đấu trong thiên hạ, không ảnh hưởng tới lợi ích của ai, vì sao các ngươi đối với chúng ta đuổi tận giết tuyệt?
Nữ nhân áo bào đen cười lạnh nói:
- Có câu thất phu vô tội, mang ngọc có tội, điều này chẳng lẻ ngươi cũng không biết? Bạch gia các ngươi căn bản là một khối thịt béo!
- Ngươi... Các ngươi rốt cuộc là ai?
- Muốn biết chúng ta là ai? Ngươi còn chưa đủ tư cách!
Nữ nhân áo bào đen cười lạnh như băng, giơ tay bắn ra một đạo chân nguyên!
"Oành!"
Bạch Hằng Xuân ở trung tâm của vụ nổ, huyết khí trong thể nội cuồn trào, máu tươi cuồn trào muốn vọt ra khỏi miệng, nhưng bị hắn cứng rắn áp chế xuống.
- Thủ đoạn thật hay!
Hít vào một hơi thật dài, Bạch Hằng Xuân quay đầu nhìn mấy chục linh vị ở phía sau, hai mắt cơ hồ bị tức giận cắn nuốt.
- Dược nô đâu?
Bạch Hằng Xuân hét lên một tiếng, ba gã nam tử thân cao gần một trượng xuất hiện ở trong hành lang, cùng với nữ nhân áo bào đen giằng co lẫn nhau.
Thân hình khổng lồ, khí lực cường tráng, huyết khí hùng hậu, sinh cơ nồng đậm, khí tức khủng bố.
Ba gã nam tử này chính lực lượng mà Bạch gia dựa vào - Kim cương dược nô.
Kim cương dược nô không phải là người sống, mà chính là ba bộ thượng cổ khôi lỗi, được tổ tiên Bạch gia đoạt được, rồi sau đó dùng dị bảo quý hiếm tẩm bổ, do đó mới có thể bảo tồn đến bây giờ.
Ba bộ khôi lỗi này có chiến lực tương đương cao thủ thiên đạo, lực lớn vô cùng, không biết sợ hãi, không biết mỏi mệt, quả thực là cổ máy vì chiến đấu mà sinh, không phải những người cơ quan thông thường có thể so sánh với.
Từ lúc lập tộc tới nay, Bạch gia cũng chỉ chân chính sử dụng qua ba lần, mỗi một lần đều có thể ngăn cơn sóng dữ, đánh lui cường địch.
- Khôi lỗi thượng cổ Cự nhân tộc! Bạch gia các ngươi cư nhiên lại có loại vật này?
Nữ nhân áo bào đen rốt cục cũng lộ ra vẻ cẩn thận, bà ta tựa hồ đối với ba bộ khôi lỗi này có phần hiểu biết. Bất quá bọn chúng còn chưa đủ phân lượng để bà ta buông bỏ ý định.
- Để ta xem xem khôi lỗi này có lợi hại như trong truyền thuyết hay không?
Nữ nhân áo bào đen mượn thiên địa lực lượng ngưng tụ thành điểm, phân biệt đánh vào trên người ba khôi lỗi.
"Phác! Phác! Phác!"
Ba tiếng trầm đục vang lên, ba khôi lỗi khổng lồ chỉ hơi rung rung. Hiển nhiên là công kích có tính dò xét kia không thể tạo ra bất cứ thương tổn nào.
Nữ nhân áo bào đen cũng không có cảm giác ngoài ý muốn, ngược lại cười đắc ý:
- Nguyên lai Bạch gia các ngươi cũng không có phương pháp tế luyện khôi lỗi! Đáng tiếc đáng tiếc! Hừ hừ! Chỉ bằng vào chúng mà cũng muốn gây khó dễ cho bổn tọa? Quả thực si tâm vọng tưởng! Chờ bổn tọa thu thập xong ngươi, chắc hẳn những người khác cũng không xê xích gì nhiều.
- Ngươi muốn làm gì?
Bạch Hằng Xuân nghe vậy cả kinh, trong lòng có một dự cảm xấu. Đối phương cường thế mà đến, như thế nào lại có thể chỉ có một người? Như thế mà nói, đối phương đây là đang chế trụ mình để những người khác đi đối phó với tộc nhân...
- Dược nô lên...
Ra lệnh một tiếng, ba khôi lỗi khổng lồ lao về phía nữ nhân áo bào đen, cả đại đường theo bước chân của chúng cũng rung rinh cả lên.
Nữ nhân áo bào đen chớp động như quỷ mỵ, du tẩu luồng lách qua khe hở ở giữa các khôi lỗi. Bọn tuy rằng cường đại, nhưng về linh hoạt thì không thể so sánh với bà ta được.
Gặp tình hình này, Bạch Hằng Xuân không chút do dự gia nhập vào trong chiến đấu, kiệt lực chế trụ bà ta.
Cùng lúc, ở trong Tuyệt Mệnh cốc cũng nhấc lên một tràng gió tanh mưa máu!
Một đám người áo đen không rõ lai lịch đột nhiên xông vào trong cốc, gặp người giết người, không chút lưu tình!
Tuyệt Mệnh cốc chủ yếu là các y sư, còn người có thể chiến đấu cũng chỉ có một bộ phận nhỏ. Cho nên bọn họ gặp tổn thất vô cùng thảm trọng!
- Cứu mạng...
- A!
- Mọi người chạy mau, đi tìm gia trưởng...
Liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết, mùi máu tanh ngày càng nồng!
Trận chiến lớn như thế, tự nhiên là dẫn tới chú ý của Giang Tiểu Phong.
- Xem ra lời Lý đại ca nói là sự thật, Bạch gia thực sự gặp phiền toái. Bất quá ta chỉ là một tên hỗn đản, chuyện Bạch gia có liên quan cái rắm gì tới ta, ta hà tất phải đi mạo hiểm tính mạng...
Suy nghĩ một chút, Giang Tiểu Phong lại cảm thấy không đúng:
- Bạch gia tuy rằng không liên quan tới ta, nhưng Lý đại ca còn cần bọn họ chữa trị... Dù nói thế nào thì Lý lão đại cũng tính là đối tối với ta, cho nên ta cũng nên giúp đỡ một chút...
Bất quá hắn lại do dự tiếp:
- Nhưng Lý đại ca đã nói qua, đối phương có người mà cả hắn cũng không chắc đối phó, ta đi ra chẳng phải chịu chết sao? Mạng ta chỉ có một, không thể không quý trọng được.
- Giang Tiểu Phong ơi Giang Tiểu Phong, ngươi dầu gì cũng là cao thủ thiên đạo, tại sao có thể không có tiền đồ như vậy?
- Tiền đồ cũng không có thể ăn được, sợ chết cũng là tâm tính bình thường của con người mà.
- Giang Tiểu Phong ngươi chính là kẻ bất lực, cho dù là cao thủ thiên đạo cũng chỉ là kẻ bất lực cường đại! Sợ chết thì đừng đi lăn lộn giang hồ, sợ chết cũng đừng đi báo thù...
- Không! Ta không phải là kẻ bất lực! Ta không phải!
Gầm lên một tiếng, Giang Tiểu Phong ném mọi mâu thuẫn lên ngọn cây, lao ra ngoài phát tiết.
Một tiếng gầm, nhiệt huyết mênh mông!
Một tiếng gầm, ý niệm trôi chảy!
Một tiếng gầm, tâm cảnh êm dịu!
- Hôm nay, lão tử liền làm đại hiệp một lần!
Lúc này mọi người Bạch gia đang hãm trong tuyệt cảnh, Giang Tiểu Phong đột nhiên xuất hiện không thể nghi ngờ chính là ngọn đèn sáng trong đêm.
Đám người áo đen thấy có cao thủ xuất hiện, lập tức tạo thành trận thế, dây dưa cùng với Giang Tiểu Phong.
- Trời ạ! Ta không hoa mắt chứ? Những người này cư nhiên toàn bộ là cao thủ tiên thiên, đúng là không chừa cho người ta một đường sống mà!
Đối mặt với những cao thủ tiên thiên bao vây, Giang Tiểu Phong có phần khổ sở. Hắn rốt cục cũng cảm nhận được cái gì gọi là tiên thiên nhiều như chó, loạn thế cao thủ chạy khắp nơi.
- Con mẹ nó, lần đầu tiên làm đại hiệp đã gặp phải chuyện như vậy, xem ra lão tử trước kia làm chuyện thất đức quá nhiều rồi.
Vừa nhập thiên đạo, Giang Tiểu Phong khống chế lực lượng không mấy nhuần nhuyễn, nếu không phải là tiểu hoàng xà thỉnh thoảng giúp đỡ lúc nguy hiểm thì Giang Tiểu Phong tuyệt đối đã bị đánh văng mười mấy lần.
Đương nhiên, họa phúc chung đường.
Trận chiến này chính là cơ hội rèn luyện tuyệt vời, thậm chí còn tạo điều kiện cho hắn lĩnh ngộ.
Trong mưa to, song phương giằng co không dứt, cao thủ các chi dưới sự lãnh đạo của gia trưởng ào ào chạy tới. Một tràng hỗn chiến triển khai.
Ở bên kia, nữ nhân áo bào đen vẫn duy trì thế giằng co, thậm chí là có phần chiếm thượng phong.
- Chơi với ta lâu như vậy, thời gian cũng không còn nhiều lắm... Ngươi, đi chết đi!
Lời vừa ra khỏi miệng, khí thế của nữ nhân áo bào đen tăng vọt, một cổ âm hàn tràn ngập khắp không gian.
Nguyên lai nữ nhân này vẫn chưa xuất toàn lực.
"Xuy!"
Hàn khí ngưng tụ thành một đạo hàn mang, bỏ qua ba bộ khôi lỗi, bắn thẳng về phía mi tâm của Bạch Hằng Xuân.
"Không tốt!"
Dưới áp bách của nguy cơ, Bạch Hằng Xuân vụt lui lại cực nhanh, chỉ tiếc hàn mang tới quá nhanh, khiến cho hắn tránh cũng không thể tránh khỏi!
Tử vong cận kề, nhưng hắn quả thực không có mặt mũi nào để đi gặp tổ tiên.
Trong lòng Bạch Hằng Xuân vừa có phẫn nộ lại vừa có không cam lòng!
"Oành!"
Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một đạo quang mang đột nhiên thoáng hiện, va chạm với hàn mang, cuối cùng hóa thành hư ảo.
Mở hai mắt ra, Bạch Hằng Xuân thấy một bóng trắng lướt tới. Đúng là Bạch tổng quản.
- Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện!
Nữ nhân áo bào đen vừa nhìn thấy Bạch tổng quản thì lửa giận đã phun trào ra từ hai mắt.
Bạch Hằng Xuân gọi ba bộ khôi lỗi trở về, thối lui đến phía sau Bạch tổng quản nói:
- Công phu của nữ nhân này xảo quyệt độc ác, Bạch tổng quản ngàn vạn lần không thể coi thường.
Bạch tổng quản gật đầu, chuyển sang phía nữ nhân áo bào đen, lạnh lùng nói:
- Ngươi là người nào? Tại sao dám tính kế Bạch gia.
- Ta là người nào? Ngươi hỏi ta là người nào? Ha ha ha ha... Không nghĩ tới nhiều năm không gặp, ngươi cũng đã đem ta quên mất rồi! Trang Đồng...
- Trang Đồng, Trang Đồng nào?
Bạch Hằng Xuân mờ mịt, nhưng thân hình Bạch tổng quản lại run lên, không khỏi lui lại hai bước.
- Ngươi... ngươi, ngươi... ngươi chính là Cửu Huyền!?
Sinh sống Bạch tổng quản run run, trong mắt hiện lên vẻ thống khổ và bất đắc dĩ. Sinh sống ở Tuyệt Mệnh cốc hơn năm mươi năm, hắn đã khép lại nhưng hồi ức trong quá khứ, lúc này nó lại như thủy truyền tràn ra.
- Không sai! Chính là ta! Ngươi tính ra vẫn còn nhớ...
Nữ nhân áo bào đen lấy khăn che mặt xuống, để lộ khuôn mặt đầy sẹo, tựa như người bị trúng phải nguyền rủa, giày vò lấy chính mình.
Nhì nữ nhân trước mặt, vẻ mặt Bạch tổng quản ngốc trệ, đã mất đi thái độ bình thường:
- Cửu Huyền, ngươi... ngươi làm sao lại biến thành thế này?
- Ta biến thành thế này, còn không phải vì Thất ca ngươi ban tặng sao? Năm đó chín huynh đệ tỷ muội, hôm nay chỉ còn lại hai chúng ta. Hôm nay không phải là ngươi chết, thì chính là ta vong, ta sẽ đem món nợ năm đó trả lại cho ngươi gấp bội. Ta muốn ngươi đau đến không muốn sống, ta muốn ngươi sống không bằng chết! Ta muốn ngươi hối hận một đời, mười đời!
Nguyền rủa thật độc ác!
Bạch Hằng Xuân nghe được sợ hết hồn hết vía, hắn nghĩ mãi mà không rõ nữ nhân này và Bạch tổng quản đến tột cùng là quan hệ như thế nào?
Bà ta gọi hắn là Thất ca, hắn đã làm gì với bà ta, tại sao bọn họ lại có cừu hận lớn như vậy?
- Chuyện năm đó ngươi cũng không thể tránh ta...
Bạch tổng quản vô lực giải thích.
Nữ nhân áo bào đen oán hận nói:
- Là ngươi, đúng là ngươi đã giết bọn họ... Ngươi chính là hung thủ giết người!
"Oành!"
Một đạo kình lực đánh ra, nặng nề rơi vào trên người Bạch tổng quản, hắn không có tránh né, cũng không có phản kháng, tùy ý cho đau đớn ăn mòn nội tâm!
Thấy vậy, nữ nhân áo bào đen cũng khôi phục chút tĩnh táo, cười một tiếng tàn nhẫn:
- Ngươi yên tâm, ta hiện tại cũng không có giết ngươi liền... không ngại nói cho ngươi biết, lần này ta là phụng lệnh của tôn giả đến đây, bản thân ta muốn nhìn xem, ngươi làm sao che chở được Bạch gia!
- Ngươi nói cái gì!?
Bạch tổng quản kinh hãi:
- Ngươi nói tôn giả muốn đối phó với Bạch gia!?
"Hắc hắc hắc!"
Nữ nhân áo bào đen cười không đáp, biểu tình âm lãnh khiến cho trái tim người ta băng giá.
Bạch Hằng Xuân không biết tôn giả này là ai, nhưng cũng có thể đoán được đây là một địch nhân phi thường cường đại.
- Bất kể là ai, muốn đối phó Bạch gia, nhất định phải bước qua thi thể của ta!
- Vậy sao?
Nữ nhân áo bào đen lạnh lùng nói:
- Đây là quyết định của tôn giả, ngươi không ngăn cản được, ha ha ha ha...
Thân ảnh chợt lóe, nữ nhân áo bào đen cười to mà đi.
Mưa to vẫn không ngớt.
Trong hỗn loạn, Giang Tiểu Phong càng đánh càng hăng, gắt gao đem đám người áo đen kia chế trụ.
Lực chiến mười tám tên cao thủ tiên thiên, Giang Tiểu Phong trước kia cũng chưa từng nghĩ tới, cảm giác thống khoái chưa từng có.
Bất quá ngay lúc hắn đang đắc ý thì có một đạo ánh sáng lạnh từ trên trời giáng xuống, giống như một gáo nước lạnh tạt vào mặt hắn.
Giang Tiểu Phong quá kinh hãi, vội vàng lấy thiên địa lực lượng hộ thân. Nhưng ánh sáng lạnh giống như một thanh lợi kiếm, xé rách bình chướng xung quanh Giang Tiểu Phong.
"Sất!"
Trong lúc nguy nan, tiểu hoàng xà xuất hiện kịp thời, há mồm phun ra một đạo nội tức, hóa giải đạo ánh sáng lạnh kia.
Thời khắc sinh tử, tâm cảnh Giang Tiểu Phong dần dần biến hóa, hắn tin tưởng chỉ cần mình từ bỏ được sự kiêu ngạo và nông nổi, tu vi của mình sẽ được đề cao một tầng.
Phục hồi tinh thần trở lại, trước mặt có thêm một nam tử. Người này nổi bật bất phàm, áo trắng bồng bềnh, khí tức hờ hững xuất trần. Khó mà nghĩ tới, người này đúng là đầu lĩnh của đám người áo đen! Quả nhiên là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Nam tử này vừa hiện thân, những người áo đen liền lui lại sau hắn, còn người của Bạch gia cũng tụ lại phía sau ba vị gia trưởng.
- Các ngươi đến tột cùng là ai, vì sao xông vào Tuyệt Mệnh cốc giết người?
Bạch Hằng Thu lớn tiếng chất vấn, trong mắt tràn ngập tơ máu cừu hận, ai có khả năng nhìn nhà mình bị chà đạp, nhìn thân nhân bị tàn sát?
Giang Tiểu Phong đứng bên cạnh cũng có chút lạnh lẽo, nếu ánh mắt thật sự có thể giết người, đám người áo đen kia chỉ sợ đã sớm bị banh xác.
Đối với những ánh mắt cừu hận này, nam tử áo trắng cười cười không để ý, rất là lễ độ chắp tay nói:
- Tại hạ Thiên Khiếm, lần này phụng lệnh tôn giả tới lấy "Cửu cực đại la bàn", giết người cũng chỉ là do tình thế bất đắc dĩ.
Âm hàn! Lạnh lẻo!
Sinh mệnh qua lời nói của hắn phản phất như chỉ là những thứ đồ bỏ đi, tâm tính thật là khủng khiếp!
Giang Tiểu Phong cũng phải đổ vài giọt mồ hôi lạnh, không cần giao thủ cũng biết, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của người này, hai bên quả thực không phải cùng một cảnh giới!
- Cửu cực đại la bàn? Đây là vật gì?
- Không biết, ta cũng không có nghe nói qua.
Ba vị gia trưởng nhìn nhau, đều có vẻ nghi hoặc.
Bạch Hằng Thu trầm giọng nói:
- Chúng ta không biết vật các hạ nói là vật gì, Tuyệt Mệnh cốc của chúng ta căn bản không có cái gì mà "Cửu cực đại la bàn" kia.
- Tôn giả nói có thì chính là có, các ngươi đã không muốn giao ra, như vậy...
Nụ cười Thiên Khiếm càng thêm sáng lạn:
- Các ngươi đều đi chết đi!
Thiên Khiếm chậm rãi nâng tay trái, năm đầu ngón tay bắn ra năm đạo hàn mang.
- Đi!
Một tiếng như chuông đòi mạng, hướng đám người Bạch gia bắn tới.
Bạch Hằng Thu biết lợi hại, không dám có chút giấu dốt, đem bản lĩnh lớn nhất thi triển ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, linh đan binh khí bay múa đầy trời, cùng với năm đạo hàn mang kia dây dưa cùng một chỗ!
Giang Tiểu Phong khẽ cắn răng, lộ vẻ tàn nhẫn:
- Con mẹ nó, bổn đại gia liều mạng với ngươi!
Lắc mình một cái, Giang Tiểu Phong liều lĩnh xông về phía đối phương, xuất ra lực lượng lớn nhất truyền vào một thanh chủy thủ đâm tới.
- Đi chết đi!
Chủy thủ như gió đâm tới trước ngực Thiên Khiếm. Mắt thấy sắp đắc thủ, Giang Tiểu Phong không khỏi âm thầm hưng phấn. Song nhìn nụ cười không tắt trên mặt Thiên Khiếm, hắn không khỏi kinh nghi.
Quả nhiên, chủy thủ cách chỗ ngực Thiên Khiếm không tới một tấc liền dừng lại, mặc cho Giang Tiểu Phong dùng lực như thế nào cũng vô pháp tiến thêm.
- Ta rất thích loại cảm giác này!
Thiên Khiếm lấy tay cầm lấy chủy thủ, mỉm cười nói:
- Biểu tình của con người thật kỳ diệu, buồn bả tới hân hoan, hi vọng tới tuyệt vọng, nét mặt của ngươi làm ta rất hài lòng, cho nên ta sẽ cho ngươi được toàn thây!
Tâm hàn! Sợ hãi!
Bị thiên địa lực lượng cường đại trói buộc, Giang Tiểu Phong không thể động đậy. Hắn rất sợ chết, nhưng so sánh với với cảm giác lúc này, hắn lại càng hi vọng chết để được giải thoát hơn. Tiểu hoàng xà đồng dạng cũng mất đi năng lực chống cự, phẫn nộ kêu ré, giãy dụa!
- Đâm xuống, sẽ không quá đau.
Ngữ khí Thiên Khiếm ôn nhu như nước, nhẹ nhàng hướng chủy thủ về phía lồng ngực Giang Tiểu Phong.
Trơ mắt nhìn tử vong tới gần, tim Giang Tiểu Phong đập rất bình tĩnh, phản phất như không có gì sợ hãi. Trong đầu hắn hiện lên vô số ý niệm, ngay sau đó hóa thành trống rỗng.
Sáng nghe đạo, tối chết cũng cam.
Giang Tiểu Phong cảm thụ được trong thiên địa lúc này, trong tối tăm, có một loại lực lượng tồn tại vĩnh hằng. Hắn ngộ ra được, hắn cho dù chết cũng cam tâm.
- Dừng tay!
Xa xa truyền đến một tiếng hét to, ngay sau đó bên cạnh Giang Tiểu Phong đã có thêm một bóng người. Người tới tung ra một quyền về phía Thiên Khiếm, tay còn lại nhanh chóng kéo Giang Tiểu Phong về.
Kình phong nảy lửa! Quyền ý như trời!
Trên mặt Thiên Khiếm lần đầu tiên hiển lộ ra vẻ... kinh ngạc!
"Oành!"
Quyền chưởng gặp nhau, Thiên Khiếm bị đẩy lui nửa bước, thiên địa năng lượng ngưng tụ xung quanh trong nháy mắt tan vỡ, tán đi mất.
Trói buộc mất đi, cảm thụ được cảm giác sống sót sau tai nạn, Giang Tiểu Phong cảm động muốn khóc.
Người tới chính là Lý Nhạc Phàm, tuy không có biến hóa bao nhiêu, nhưng nếu nhìn kỹ thì ánh mắt của hắn có một đạo linh động không rõ.
- Tán cho ta!
Bạch Hằng Phong và Bạch Tố Tẩm cuối cùng cũng chạy tới, đánh tan năm đạo hàn mang, giải trừ nguy cơ cho tộc nhân.
- Là gia chủ...
- Còn có đại trưởng lão!
- Thật tốt quá! Chúng ta được cứu rồi!
- Đại trưởng lão, gia chủ, bọn họ đồ sát tộc nhân chúng ta, không thể buông tha cho bọn họ được, chúng ta phải báo thù cho tộc nhân!
Hơi trấn an tộc nhân, Bạch Tố Tẩm hướng Thiên Khiếm nói:
- Các ngươi là ai? Vì sao tới Bạch gia chúng ta đại khai sát giới?
Thiên Khiếm cười nói:
- Tại hạ mới vừa rồi đã nói qua, chúng ta tới chính là phụng lệnh tôn giả tới lấy "Cửu cực đại la bàn", ban đầu ta có ý đem tất cả các ngươi giết chết rồi từ từ tìm kiếm, bất quá hiện tại ta đã đổi ý...
Liếc nhìn Lý Nhạc Phàm ở một bên, Thiên Khiếm tiếp tục nói:
- Chỉ cần các ngươi chịu giao ra "Cửu cực đại la bàn", ta có thể cân nhắc tha cho các ngươi một con đường sống.
- Ngươi...
Bạch Tố Tẩm khiếp sợ hỏi:
- Tôn giả các ngươi là ai? Hắn làm sao biết Cửu cực đại la bàn ở Bạch gia chúng ta.
Bạch Hằng Phong có chút nghi hoặc, thân là đầu lĩnh của Bạch gia, hắn cũng có nghe qua về vật này. Thực tế cho thấy, Bạch gia quả thực có nó, nhưng tồn tại cực kỳ bí ẩn, cho dù là gia chủ Bạch gia cũng không nhất định biết.
- Điều này ngươi không cần quan tâm, ngươi chỉ cần mau chóng giao nó ra, tại hạ cũng muốn nhanh chóng về phục lệnh.
Khắc chế kích động, Bạch Tố Tẩm trầm tĩnh nói:
- Cửu cực đại la bàn chính là do chưởng giáo Thiên Cơ Môn phó thác Bạch gia chúng ta bảo quản, gia tổ đã có lệnh, trừ phi Thiên Cơ Môn phái người tới lấy, bằng không vĩnh viễn không thể hiện thế.
- Vĩnh viễn không hiện thế sao?
Thiên Khiếm thu liễm nụ cười, thở dài:
- Đã như vậy, tại hạ cũng sẽ không quấy rầy rồi.
Tiếp theo, ánh mắt Thiên Khiếm chuyển sang phía Nhạc Phàm nói:
- Không biết các hạ là ai?
Nhạc Phàm thản nhiên nói:
- Tới đây cầu y.
Nụ cười trên mặt Thiên Khiếm lại hiện ra:
- Rất tốt, chúng ta về sau còn có thể gặp mặt, nhớ kỹ tên của ta, ta gọi là Thiên Khiếm.
Lời còn chưa dứt, Thiên Khiếm đã tiêu thất ở trong đêm tối, tùy theo đó đám người áo đen còn lại cũng tiêu thất theo.
- Đại trưởng lão tại sao thả bọn họ đi?
- Đúng thế! Chúng ta nên vì tộc nhân đã chết mà báo thù!
- Không thể tha cho bọn hắn!
Không ngừng có tiếng phẫn nộ, Bạch Tố Tẩm khoát tay nói:
- Người chết đã chết, người sống còn phải sống. Tất cả mọi người tản ra, giải dược ta sẽ mau chóng phân phát xuống.
Kỳ thực không phải là Bạch Tố Tẩm không muốn báo thù, bất quá đối phương quá cường đại, nàng căn bản không có nắm chắc lưu đối phương lại. Thậm chí, nàng cho rằng đối phương đột nhiên rút đi, tuyệt đối không phải vì mình mà là vì Lý Nhạc Phàm kia.
- Đại trưởng lão chúng ta bây giờ nên làm gì?
Bạch Tố Tẩm nhìn ba vị gia trưởng nói:
- Rất tốt, hôm nay các ngươi có biểu hiện vô cùng tốt! Tại thời điểm mấu chốt, chúng ta cần chính là đồng tâm hiệp lực, sau này, ta đồng ý cho ba chi của các ngươi ra vào Dược Vương điện xem cổ tịch...
"Dược Vương điện!?"
Ba vị gia trưởng đều có vẻ mừng như điên:
- Dạ, đại trưởng lão! Chúng ta tuyệt đối sẽ không phụ khổ tâm của đại trưởng lão.
Bạch Tố Tẩm gật gật đầu, phất tay nói:
- Các ngươi lui ra đi, kiểm lại một chút tình huống tộc nhân, sau đó đem những người trẻ tuổi trong tộc tập hợp lại, ta có chuyện trọng yếu muốn tuyên bố.
- Dạ!
Ba vị gia trưởng đáp một tiếng, đều đồng thời lui ra.
Bạch Hằng Phong lúc này mới mở miệng:
- Tẩm a di, người nọ nói Cửu cực đại la bàn là vật gì? Ta thấy bọn hắn tốn nhiều công sức tính kế như vậy, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bỏ qua.
Bạch Tố Tẩm thở dài nói:
- Chuyện này rất phức tạp, chờ an trí tộc nhân xong ta sẽ nói rõ với ngươi.
Nói xong, nàng đi về phía Lý Nhạc Phàm nói:
- Hài tử, Bạch gia hiện tại cũng không yên ổn, nếu thương thế của ngươi đã tạm thời khống chế được, vậy ngày mai ta sẽ an bài việc thay máu cho Nhàn nhi, đợi chuyện này kết thúc, các ngươi cũng nên sớm rời đi đi!
Nhạc Phàm im lặng gật đầu, cũng không có nói gì thêm.
Mưa to dần dần tạnh, trong Tuyệt Mệnh cốc vẫn tràn ngập tử khí.
Bao nhiêu sinh mệnh, trong tối nay mất đi.