Thương Thiên

Chương 478: Ma ảnh trong hoàng cung




Ở một góc lạnh như băng của Kim Khuê đại điện, một vị nam tử thân vận bạch bào, đầu đeo mặt nạ chậm rãi hiện thân.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử này nhãn thần phiêu hốt, mục quang nội liễm, thực khiến cho người ta nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng hắn.

Cũng không có quá mức giữ lễ tiết, Đa Phong hơi hơi chắp tay nói:

Hoàng thượng, lời của Khổng đại nhân cũng rất thận trọng, nhưng Đa Phong cho rằng, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến, chẳng bằng chủ động xuất kích, chưởng khống đại cục.

- Nga!

Nhãn tình Chu Khang Cảnh sáng lên, tinh thần nhất thời tỉnh táo:

- Đa Phong tiên sinh có kế sách thần kỳ gì?

Đa Phong thản nhiên nói:

- Lần này biên quan chiến loạn, kỳ thực cũng là một cơ hội khó có được, hoàng thượng nếu phái đại binh đi đến thì có đạt được nhiều chỗ tốt hơn.

- Đây là vì sao?

Mọi người không dám mở miệng, nhưng Khổng Tất cũng không có cố kỵ, nói thẳng:

- Biên quan chính là nơi của Tĩnh, chúng ta đi chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?

- Không phải vậy.

Đa Phong lắc đầu nói:

Nhất dụng mưu, nhị dụng binh. Đối phương là kẻ có có tâm tính kiên nghị, nếu không nắm chắc thắng lợi, hắn tuyệt đối sẽ không vô cớ khai chiến, lần này biên quan hẳn phải gặp nguy hiểm. Cho nên bọn họ tự lo còn không xong, cũng không thể đối phó với đại quân của triều đình. Cho nên hoàng thượng lần này phái binh đi, chẳng những là đi, mà còn phải gióng trống khua chiêng mà đi, khiến cho người trong thiên hạ đều biết, triều đình xuất binh không phải là vì dẹp yên Tĩnh, mà là vì trấn thủ biên quan. Như vậy, chúng ta có thể đại trương thanh thế, thuận thế đoạt lại quyền chủ động của biên quan.

- Tốt! Tốt! Đại trương thanh thế, thuận thế đoạt quyền!

Chu Khang Cảnh thình lình đứng lên:

- Triều định dựng cờ hiệu đại nghĩa mà đi, Tĩnh liệu có thể thế nào?... Khổng Tất...

- Có thần.

Truyền đạt ý chỉ, lệnh cho Phục Uy Đại tướng quân Thái Thúc Nguyên lập tức hồi kinh gặp trẫm, trẫm muốn cùng hắn thương lượng kỹ càng về chuyện biên quan.

- Thần tuân chỉ.

Khổng Tất khom người lui ra, trong lòng có một chút ghen tỵ. Thái Thúc Nguyên kia chỉ gần hai mươi, cũng chỉ là một kẻ hậu sinh, như thế nào lại được hoàng thượng tín nhiệm như thế, chưởng khống binh quyền một phương, so với chức Binh bộ Thượng Thư của hắn thì mạnh hơn nhiều.

Đương nhiên, có ý nghĩ này không chỉ là mình Khổng Tất, nhưng chút lòng dạ thần tử này, há có thể tùy tiện để lộ ra ngoài.

Ngay sau đó, Hình bộ Thượng Thư Thang Hán Danh cũng đứng ra nói:

- Mười bảy hình, ba trăm sáu mươi hai pháp đã sửa sang lại xong, thỉnh hoàng thượng kiểm duyệt.

Lúc này, Chu Khang Cảnh vốn đang vui sướng trong lòng, gật đầu cười:

- Cái gọi là quốc có quốc pháp, là căn bản để đứng vững, không có đức hạnh sẽ hoang phế, vô độ sẽ bị loạn, Thang khanh gia đã sửa sang lại "Minh Hình Luật Lệnh", chính là kinh điển có lợi cho vạn dân, có công lớn vì hậu thế à!

- Hoàng thượng quá khen...

Thang Hán Danh vội vàng quỳ xuống nói:

- "Minh Hình Luật Lệnh" chính là kết tinh trí tuệ của tiền nhân, vi thần cũng chỉ là nhận được chỉ điểm của hoàng thượng, mới có thể thuận lợi đem nhiều luật pháp chỉnh hợp thành một kinh điển. Nói tới công lao, thần không thể so với các vị tiền bối, lại càng không thể so với hoàng thượng. Hoàng thượng mới là người có đại ân chân chính với muôn dân thiên hạ!

- Ha ha ha ha...

Long nhan của Chu Khang Cảnh Long có vẻ rất vui:

- Là công thần, tự nhiên là có thưởng. Công lao của Thang ái khanh, trẫm sẽ không quên, đợi ngày "Minh Hình Luật Lệnh" được ban hành, lúc đó sẽ ban thưởng cho khang một thể.

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...

Quần thần đều quỳ xuống, nhất tề bái lạy.

Đúng lúc này, ngoài điện có thanh âm thái giám truyền đến:

- Khải tấu hoàng thượng, Nội các thủ phụ Tần đại nhân cầu kiến.

- Hắn không phải là đang tiếp đãi sứ giả ba nước sao?

Chu Khang Cảnh nhíu mày, phất tay nói:

- Truyền hắn vào.

Quần thần đứng dậy, có một người bước nhanh vào triều đình, cúi rạp người nói:

- Lão thần Tần Du, tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...

- Bình thân.

Chu Khang Cảnh uống một hớp trà, không nhanh không chậm nói:

- Tần thủ phụ, khanh vội vội vàng vàng như vậy tìm đến trẫm, phải chăng gặp chuyện gì khó giải quyết?

Tần Du không có đứng dậy, ngược lại cúi đầu, ngữ khí đau khổ nói:

- Lão thần có tội, thỉnh hoàng thượng xử phạt.

"Trước tiên là thỉnh tội, lão hồ ly này thật sự là giảo hoạt."

Quần thần âm thầm phỉ báng, Chu Khang Cảnh thản nhiên nói:

- Tần thủ phụ có lời cứ nói, trời còn chưa có sập xuống.

Tần Du thu liễm biểu tình:

- Hồi bẩm hoàng thượng, lão thần phụng mệnh tiếp đãi sứ giả ba nước, ai ngờ trên đường đi đột nhiên gặp phải tập kích...

- Cái gì!?

Chúng thần kinh hãi thất sắc, Chu Khang Cảnh và Đa Phong cũng không có phản ứng quá nhiều.

Có người dám ở kinh thành gây chuyện, chẳng phải là xem hoàng quyền như không?

- Nói tiếp.

Vẻ mặt Chu Khang Cảnh lãnh đạm, Tần Du cũng âm thầm kinh hãi.

Bảo hổ lột da, làm sao có thể sống tốt? Kể từ khi mười năm trước, Chu Khang Cảnh đăng cơ làm hoàng đế, cả người đã thay đổi hẳn đi. Cho dù là lão hồ ly Tần Du cũng không thể biết đối phương nghĩ gì trong lòng.

Thu lại tâm tư, Tần Du cung kính nói:

- Người hành thích đều bận áo đen, cũng không có nhận ra điểm đặc thù, hơn nữa võ công cực cao. Binh sĩ hoàng thành căn bản không phải là đối thủ. May mắn là bên cạnh ba vị sứ giả đều có cao thủ hộ tống, cho nên cuối cùng đã đem thích khách đánh lui.

Chu Khang Cảnh nghiền ngẫm nói:

- Tình hình binh sĩ hoàng thành và ba vị sứ giả kia hiện giờ như thế nào?

Tần Du thấy hoàng thượng vẫn chưa tức giận, mới thả lỏng nói:

- Binh sĩ hoàng thành có ba mươi lăm người bị ngộ hại, hai trăm sáu mươi bốn người bị thương. Mà ba vị sứ giả, trừ bỏ chút vết thương nhẹ ra, cũng không có việc gì.

...

Dưới chân thiên tử lại dám làm loạn, đây cũng không phải là chuyện bình thường.

Cho nên, hoàng triều nhất thời được giới nghiêm, văn võ bá quan mỗi người tự suy ngẫm.

Hoàng cung, bên trong ngự thư phòng.

Chu Khang Cảnh một mình ngồi xếp bằng ở trên giường, xung quanh có khí màu tím lượn lờ, phảng phất như một đầu thần long, giương nanh múa vuốt!

Sau nửa canh giờ, khí màu tím thu liễm, Chu Khang Cảnh chậm rãi mở mắt, hai mắt chợt lóe một tia màu tím rồi biến mất.

- Xuất hiện đi.

- Chúc mừng Chu huynh, thần công lại tiến thêm một tầng.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, một bóng người từ trong hư không hiện ra trước mắt Chu Khang Cảnh... Thân vận hồng y, trước mặt đeo mặt nạ dữ tợn, giống như ác quỷ tới từ địa ngục, toàn thân tản ra hàn ý có mùi huyết tinh!

Chu Khang Cảnh trấn định tự nhiên:

- Chỉ là tiểu thuật, sao có thể lọt vào mắt thần của Phần Hỏa sứ giả?

- Chu huynh quá khiêm nhường, "Tử Loan Chân Long Giám" chính là thượng cổ kỳ điển mà lịch đại đế vương tha thiết ước mơ, ngay cả tôn chủ của chúng ta cũng rất hâm mộ, như thế nào có thể là tiểu thuật.

Dưới mặt nạ, Phần Hỏa sứ giả cười hắc hắc, khí tức âm hàn dần dần tán ra.

- Nói đi, tôn chủ các ngươi có phải là có chuyện gì muốn ngươi mang tới cho ta không?

Chu Khang Cảnh đứng thẳng thân hình, uy thế đế vương triển lộ ra.

Chân mày của Phần Hỏa sứ giả hơi cong lên, nghiêm mặt nói:

- Đúng vậy, tôn chủ nhờ ta chuyển lời, trên giang hồ đã truyền ra tin tức của Lý Nhạc Phàm, ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng.

- Nga?

Chu Khang Cảnh ngẩn ra:

- Tôn chủ các ngươi không phải là nói, Lý Nhạc Phàm có thể đã chết rồi sao?

- Có thể chết không có nghĩa là khẳng định đã chết. Hơn nữa, giang hồ chẳng qua là truyền ra tin tức của hắn, hắn có thật đã chết hay không, trừ bỏ một thiếu niên tên Thích Minh Hữu ra, cũng không có ai biết.

Chu Khang Cảnh trầm ngâm trong chốc lát, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Được rồi, ngươi về báo với tôn chủ các ngươi, tin tức Lý Nhạc Phàm ta sẽ phái người dò xét, về phần thiếu niên tên Thích Minh Hữu kia, các ngươi chỉ nên theo dõi, không nên vọng động, tránh cho sự tình thêm phức tạp.

Phần Hỏa sứ giả cũng không để ý tới ngữ khí ra lệnh của đối phương, khẽ gật đầu nói:

- Ẩm Lâm đại hội, tôn chủ muốn mời người cùng đi.

Dứt lời, người đã tiêu thất.

- Hoàng thượng, Ẩn Lâm đại hội người có định đi không?

Đợi Phần Hỏa sứ giả ly khai, thân ảnh của Đa Phong cũng xuất hiện từ trong chỗ tối.

Chu Khang Cảnh nắm chặt bàn tay, sau đó buông ra:

- Chúng ta đều là một con cờ trong tay Ma môn, nói không đi là có thể không đi sao?

- Ma môn thế lớn, Ẩn tông chùn chân. Ẩn Lâm đại hội lần này, phần thắng mà Ma môn nắm là rất lớn a!

- Nếu không phải là như thế, trẫm há lại hợp tác cùng bọn họ. Bất quá, ai là người cười sau cùng, người đó mới là kẻ thắng.

- Sau khi chuyện thành công, hi vọng hoàng thượng không quên chuyện đã đáp ứng với Đa Phong lúc trước.

- Đó là đương nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.