Thương Thiên

Chương 459: Huyết châu hóa huyết liên




Tuyết rơi đầy trời, màn đêm phủ xuống.

Từ trong cửa mỗi nhà đều phát ra ánh lửa sáng rực, hầu đa mọi người đều thức, đúng là đêm giao thừa khó ngủ.

Giờ khắc này, tất cả thôn dân của Thiên Tỉnh Thôn đều tự tập trong sảnh đường. Lão nhân khuôn mặt đầy nếp nhăn, phụ nữ ăn mặc mộc mạc, bọn họ vừa múa vừa hát, lại có tiếng lửa lốp bốp vui tai. Mặc dù bọn họ đa phần là nhép miệng, nhưng cũng không làm giảm đi không khí náo nhiệt chút nào. Xung quanh đám lửa, mọi người nhảy múa thành một đoàn, hỏa diễm hừng hực khiến cho gò má ửng hồng, cũng làm cho trái tim ấm áp.

Gã râu rậm trầm tĩnh ngồi ở một bên, khuông mặt hướng vừa phía đống lửa, nhãn thần trống rỗng không biết đang suy nghĩ cái gì. Thỉnh thoảng có lại tiếng hoan hô cười đùa truyền vào trong lòng, đem lại một tia ấm áp.

Mọi người tựa hồ đã sớm biết được thói quen ở một mình của gã râu rậm, cũng không có ai tới đây làm phiền, ngay cả Tiểu Vũ và Nữu Nữu cũng lo chơi phần mình.

Thiên Tỉnh Thôn cũng giống như những thôn xóm nghèo nàn khác, tất cả nam tử cường tráng đều bị quan phủ cường hành trưng dụng, thậm chí cả thiếu niên cũng không để lại, mà Tiểu Vũ và Nữu Nữu chính là hai hài tử duy nhất ở trong thôn, đương nhiên cũng là người được thôn dân ký thác hi vọng.

Kỳ thực, hai hài tử này cũng là người khổ mệnh.

Ngay từ mười năm trước, thân nhân của Tiểu Vũ và Nữu Nữu gặp phải gió lốc trên biển, từ đó bọn chúng liền trở thành cô nhi.

Mà xảo hợp chính là, cùng một ngày đó, mọi người lại cứu lên được một vị nam tử hôn mê bất tỉnh giữa biển rộng.

Giữa vô tận biển xanh còn gặp nhau được coi như cũng có duyên phận, vì thế ngư dân thuận tiện đem nam tử này về trong thôn. Mấy ngày sau hắn tỉnh lại thì cái gì cũng không nhớ nổi, bình thường có vẻ hơi ngây ngốc. Bất đắc dĩ, những thôn dân thuần phác này liền đem nam tử lưu lại, mà cũng từ đó hắn danh chính ngôn thuận nuôi dưỡng hai hài tử là Tiểu Vũ và Nữu Nữu... Hắn, đúng là gã râu rậm hiện tại.

Nói đến gã râu rậm, trong thôn không có ai không thích hắn, bởi vì hắn chính là nam nhân mạnh mẽ duy nhất trong thôn. Thậm chí còn nhiều lần xuất lực đuổi chạy những cường đạo ở phụ cận, khiến cho người trong thôn có thể sinh hoạt thái bình.

Mặc dù gã râu rậm có chút khác thường, lai lịch lại thần bí, nhưng mọi người vẫn đối đãi với hắn như người trong nhà.

Mỗi khi tết đến, đều giúp hắn may thêm xiêm y, khâu vá sửa lại những bộ bị rách, quan tâm cẩn thận.

Chỉ chớp mắt đã mười năm trôi qua, những tiểu hài tử lớn lên từng ngy, trong thôn cũng dần dần có chút sinh khí. Song gã râu rậm vẫn như cũ cái gì cũng không nhớ nổi, biến hóa duy nhất cũng chỉ có đầu tóc của hắn.

Lúc trước khi ngư dân cứu hắn lên, thân thể hắn trôi lơ lửng ở trên biển, chẳng những quần áo tàn phá, hơn nữa đầu tóc cũng bạc trắng, so với khuôn mặt đúng là tương phải quá nhiều. Nhưng kỳ quái chính là, theo thời gian trôi qua, đầu tóc bạc trắng giống như kỳ tích chậm rãi biến thành đen, chỉ còn lại hai sợi tóc trắng trên trán, tương ứng với một tia cô độc và một tia tang thương.

Có đôi khi, phần lớn thôn dân đều hi vọng gã râu rậm vẫn cứ "ngốc" như vậy.

Kể từ đó, gã râu rậm vĩnh viễn có thể bảo vệ cho Thiên Tỉnh Thôn. Bọn họ chỉ suy nghĩ đơn thuần như thế, tuy là có chút ích kỉ, nhưng người nào lại nhẫn tâm đi trách cứ bọn họ?

Về phần gã râu rậm?

Hắn không phải là không có nghĩ tới chuyện ly khai, hoặc giả là đi tìm những thứ có liên quan đến mình, nhưng Tiểu Vũ và Nữu Nữu thì làm sao? Các thôn dân sẽ làm thế nào? Tại thời điểm mê mang, hắn không biết phải đi con đường nào, cho nên hắn hiện tại vẫn tiếp tục ở nơi này.

Buổi hội náo nhiệt kết thúc, gã râu rậm một mình trở lại buồng trong.

Hắn theo thói quen ngồi xếp bằng ở trên giường, điều chỉnh hô hấp, nhẹ nhàng thổ nạp, sau đó từ từ chìm vào một cảnh giới huyền ảo, toàn thân nổi lên hắc sắc quang văn cổ quái.

Nói đến thì rất kỳ quái, kỳ thực ngay cả gã râu rậm cũng không rõ ràng đây là như thế nào, chỉ bất quá mười năm qua, hắn vẫn kiên trì như thế, giống như đây là một loại bản năng vậy.

Kiểu dáng như thế này, mơ hồ trong ấn tượng của gã râu rậm chính là một từ ngữ - tu luyện.

Đúng vậy, chính là tu luyện. Hơn nữa tùy theo thời gian tu luyện, khí lực của hắn càng lúc càng lớn, những sự tình nhớ lại càng ngày càng nhiều. Hắn có thể cảm giác được rõ ràng sự biến hóa của thân thể mình, cái loại lực lượng cuồn cuộn này khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn.

Nhất là trong não hải của hắn có một hắc "Tiễn" quỷ dị, cường đại, tràn đầy lực lượng.

Gã râu rậm không biết mình mạnh mẽ bao nhiêu, nhưng hắn cảm giác mình hẳn là phi thường lợi hại. Hắn có thể dễ dàng nâng được cự thạch vạn cân, so với chim bay còn linh hoạt và nhanh nhẹn hơn nhiều, cho dù là đao thương côn bổng đánh vào trên người cũng không có nửa điểm thương tổn. Hắn cho rằng loại năng lực này là rất tốt, ít nhất là trong loạn thế, loại năng lực này là rất cần thiết, cho nên hắn không chút do dự đem loại năng lực sinh tồn này truyền thụ cho Tiểu Vũ và Nữu Nữu.

Một tiếng kêu đau đớn, gã râu rậm chợt mở to hai mắt ra, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

Hắc sắc quang văn ẩn vào trong cơ thể, thay vào đó là một cổ huyết quang cường hãn, điên cuồng, dữ dội vây quanh hắn.

Động tĩnh dị thường truyền qua vách phòng ốc, Tiểu Vũ và Nữu Nữu đầu tiên là bị kinh tỉnh, ngay sau đó lập tức trở lại bình thường, cũng không có ý định tìm kiếm lý do làm gì. Bọn họ đều biết, đại thúc râu rậm cách một đoạn thời gian thì cơn đau đầu sẽ phát tác, đợi đến lúc buổi sáng, hết thảy đều sẽ khôi phục lại như thường.

Lúc này, gã râu rậm nghiến răng nghiến lợi, mặc cho thống khổ giày vò, tinh thần không chút lay chuyển. Trong đôi mắt đỏ sòng sọc có một vùng yên tĩnh, cực độ mâu thuẫn đến quỷ dị.

Lại tới nữa rồi...

Những mảnh hồi ức chen chúc trở lại, trùng phá gông xiềng của tâm linh, nhắm thẳng vào linh hồn.

Trong thức hải đúng là một phiến huyết sắc, một khỏa huyết châu đỏ ngầu vờn quanh hắc "Tiễn", không chút cố kỵ xâm nhập vào trong những mảnh nhỏ ký ức.

Ngày xưa thánh hiền từng nói qua, trong lòng của mỗi người đều có tâm ma không ngừng cắn nuốt linh hồn, một khi vô pháp khống chế, chắc chắn sẽ mang đến hủy diệt, hủy diệt người khác cũng như hủy diệt chính mình!

Sự dày vò linh hồn cơ hồ khiến cho gã râu rậm mất đi lý trí, nhưng hắn lại khư khư cố bảo trì một tia thanh tỉnh.

Tại mỗi thời khắc mấu chốt, một viên minh châu cỡ đầu ngón tay lại từ trong lòng ngực của gã râu rậm bay ra, lóe ra những tia sáng màu vàng kim trong đêm tối.

Từ trên đỉnh đầu của hắn, minh châu rũ xuống những tia kim quang, đem gã râu rậm bao phủ trong đó.

Ở bên trong màn hào quang, chỉ thấy thân thể gã râu rậm run lên, huyết quang nồng đậm cũng theo đó giảm xuống.

Huyết châu đỏ ngầu bị áp chế lại càng lộ ra vẻ cuồng bạo, rung động, xoay tròn như muốn trùng phá trọng trọng ngăn trở!

Không biết là vì nguyên nhân gì, lần thống khổ này so với dĩ vãng thì mãnh liệt hơn rất nhiều.

Huyết khí càng ngày càng nặng, huyết châu thậm chí còn lao ra khỏi thức hải, huyền phù trong khoảng không.

"Phanh!"

Một tiếng thanh thúy vang lên, huyết châu cư nhiên lại vỡ vụn ra, để lộ ra một bông hoa sáu cánh, nhìn hình thái tựa như một đóa huyết sắc liên hoa.

Huyết quang bắn thẳng lên minh châu ở trên không, minh châu cũng không chịu nhường nhịn phát ra kim quang vạn trượng chống lại.

Hai vật giằng co, lại càng khiến cho gã râu rậm cảm thấy khó chịu vạn phần!

Những mảnh vỡ ký ức cũng không mang đến cho gã râu rậm bao nhiêu sự vui sướng, ngược lại, lượng tin tức khổng lồ quán nhập vào linh hồn lại thập phần trúc trắc rối rắm! Mỗi khi nhớ lại một chút chuyện, nội tâm của hắn cũng đều trở nên trầm trọng dị thường. Nhất là ở trong ký ức, bóng hình xinh đẹp màu trắng kia là ai? Vì sao chính mình vẫn không buông xuống được? Còn có một hai ảnh tượng kỳ quái thỉnh thoảng lại hiện lên chính là ai? Mình cùng bọn họ có quan hệ gì? Đáng tiếc, hết thảy tất cả hắn đều đã quên mất.

Bất đắc dĩ và hận nộ! Lý trí và điên cuồng!

Ở bên trong thức hải, hắc Tiễn truyền đến một tia liên hệ không tên.

Tâm thần gã râu rậm run lên, vì thế hắn liền dùng hết lực lượng toàn thân, đem hắc Tiễn bắn về phía không trung...

Không có rung động kịch liệt, cũng không có âm thanh thật lớn.

Hắc Tiễn nhẹ nhàng xuyên thấu huyết liên và minh châu, đem hai thứ dính lại với nhau, rồi lại phản hồi trong thức hải của của gã râu rậm.

Vốn là thủy hỏa bất dung, giờ khắc này dính lại một chỗ, tự nhiên là tránh không được một phen tranh đấu.

Trong không gian nhỏ hẹp, huyết quang cùng với kim quang giao thoa ngang dọc, nếu không phải bây giờ là lúc đêm khuya, chỉ sợ đã sớm đưa tới không ít người tò mò.

Một lát qua đi, huyết liên và minh châu tựa hồ tranh đấu đã mệt mỏi, quang mang của song phương dần dần mất đi.

Hai vật chậm rãi hạ xuống, cuối cùng in vào trên ngực của gã râu rậm, đúng là một đóa huyết liên tinh xảo hoàn mỹ.

"Hô!!!"

Gã râu rậm thở thào một hơi, khắp toàn thân đã bị thấm đẫm mồ hôi.

Lặng lẽ quay lại suy tư về tình cảnh vừa mới phát sinh, hắn cũng không có cảm thấy bất kỳ kinh ngạc nào, có lẽ, hắn đã sớm quen thuộc với loại hung hiểm như vậy.

Trong đầu linh quang lóe lên, trong lúc bất chợt hắn vô tình nhớ tới tên gọi của mình - Lý Nhạc Phàm.

Ta tên là Lý Nhạc Phàm?

Gã râu rậm thì thào tự nói, một nỗi cô độc không tên lại xông thẳng lên đầu.

Tinh thần tịch mịch vân nguyệt biết, nắng chiều thanh khiết hựu nhu hòa

Mộng chuyển ngàn thu chợt bừng tỉnh, yêu hận nhất niệm lệ vô thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.