Thương Thiên

Chương 403: Tâm linh đích ký úy




Trong thuyền chao đảo kịch liệt, dao động không ngừng!

Nhạc Phàm nắm chắc lấy tay của Trần Hương, sau đó rời đi, Tiểu Hỏa đi theo phía sau……

Đi ra lên trên sàn tàu, Nhạc Phàm giữ thân hình Trần Hương trụ lại. Nhìn ra xa phía trước, chỉ thấy trên bầu trời mây đen dày đặc, chung quanh biển cả từng đợt sóng cao ngất, chiếc thuyền lớn đang bị chao đảo giữa sóng nước.

Đây… đây là biển lớn?!

Nhìn biển cả vô tận trước mắt, Nhạc Phàm tâm thần rung động! một loại cảm giác nhỏ bé vô cùng khó nói nên lời… Biển cùng trời phảng phất như liên kết lại với nhau, mà một người đứng giữa trời đất lúc này, cũng không biết diễn tả sao cho đủ!?

Sự đối lập mãnh liệt kích thích tâm thần của Nhạc Phàm, sự khẩn trương cùng áp lực!

Trần Hương ở một bên cảm nhận được sự khác thường của Nhạc Phàm, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực hắn… sự quan tâm này, đưa tay là có thể chạm vào được!

Một hồi sau, tâm cảnh Nhạc Phàm chậm rãi hồi phục, ánh mắt cũng dần dần thu hồi, phát ra sự cảm thán: "Biển lớn… quả nhiên toàn là nước!"

"Phì…"

Trần Hương phì cười, phảng phất bừng sáng ánh xuân quang. Trong mắt nàng, Lý Nhạc Phàm cho tới bây giờ không ngờ lại có bộ dáng như vậy… nhìn qua thật ngây ngốc. Đương nhiên, Nhạc Phàm bản thân nhưng không có một chút nhận thức ra, tự nhiên phát ra cảm thán của mình!

Ở nơi cao nhất của thuyền, Thi Bích Dao đang chỉ huy thủy thủ di chuyển. Tuy có sóng gió ngăn cản, nhưng thuyền lớn vẫn tiến tới trước.

Thấy khung cảnh như vậy, Nhạc Phàm dẫn Trần Hương đi thẳng ra phía trước.

"Thi Bích Dao…"

Phía dưới đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc nhưng lại lạnh lùng, thân thể Thi Bích Dao khe khẽ run rẩy, không phải sợ hãi, cũng không phải bối rối, trong mắt ngược lại tiết lộ sự ngạc nhiên ngoài ý muốn. Nhưng khi nàng thấy hai người đang tay trong tay, trong mắt lại xẹt qua vẻ phức tạp.

Trở xuống sàn tàu, Thi Bích Dao thản nhiên cười nói: "Nhạc Phàm… thật mừng khi ngươi rốt cục đã tỉnh".

Nghe Thi Bích Dao xưng hô, Nhạc Phàm không khỏi nhíu nhíu mày, lập tức nhìn mây đen nơi chân trời hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Đó là một cơn lốc nhở thường thấy trên biển" Thi Bích Dao giải thích: "Bởi vì thời gian gấp gáp, hành trình chúng ta phải nhanh hơn nữa, cho nên dọc theo đường đi có thể rất khó mà an ổn".

Nhìn cơn lốc phía trước, Trần Hương không yên tâm hỏi: "Như vậy có an toàn không?"

"Đương nhiên là an toàn!" Thi Bích Dao nhìn thẳng vào đối phương, hỏi lại: "Trần Hương cô nương, chẳng lẻ ta sẽ dùng tính mạng của mình mà đùa giỡn sao?"

Nhạc Phàm tuy là thợ săn, chr là chuyện trên biển chưa từng được nghe cha và Vạn tiên sinh nói qua, tự nhiên không có quyền gì mà lên tiếng, vì vậy chuyển hỏi: "Thi Bích Dao… Minh Hữu đang ở nơi nào?"

Cái gì tới cũng phải tới!

Khẩu khí thâm trầm, Thi Bích Dao vuốt mái tóc trước ngực không lạnh không nóng nói: "Tiểu tử kia bây giờ khỏe lắm, đang nghỉ ngơi trên thuyền, chúng ta không có bạc đãi nó".

"Ta muốn gặp nó" Nhạc Phàm thái độ cường ngạnh, không có chút ý định thương lượng.

Suy nghĩ một chút, Thi Bích Dao mở miệng nói: "Lý Nhạc Phàm, ngươi có nhớ hiệp định của chúng ta không?"

"Ta sẽ dẫn các ngươi tìm được vật gì đó" Nhạc Phàm biểu tình thâm trầm, đang nói chuyển lạnh lùng. Hắn có lẽ có thể dễ dàng tha thứ việc người khác thương tổn đến mình, phản bội mình, lừa gạt mình, nhưng hắn tuyệt không thể dễ dàng tha thứ kẻ đã dùng người thân bằng hữu để uy hiếp hắn! Chính hắn đã từng nói như vậy, ngươi có nỗi khổ của ngươi, hắn có cừu hận của hắn! Đây là sự đau đớn cùng hận thù trong lòng Nhạc Phàm!

Nhìn ánh mắt cừu hận của đối phương, Thi Bích Dao tâm thần đau đớn, phảng phất như thân lạc vào động băng. Giờ khắc này, nàng muốn đến như thế nào được nói ra lý do cùng sự đau khổ của nàng, nhưng lý trí nói với nàng… Không được!

Cười buồn bã, Thi Bích Dao cố gắng trấn tĩnh nói: "Tiểu tử kia đang ở tầng hai của thuyền, các người theo ta đến đây!" Dứt lời, người đã đi trước dẫn đường.

"Ca…" Trần Hương kinh dị nhìn Nhạc Phàm nói: "Cái này rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẻ bọn họ đã dùng người để uy hiếp chàng?"

"Chuyện nói đến dài lắm, đợi huynh sẽ kể lại cho muội sau" Nhạc Phàm nắm thật chặt tay Trần Hương, giống như khi còn bé cũng đã làm như vậy để an ủi khi nàng lo lắng.

Trước khi tiến lên, Nhạc Phàm tùy tiện hỏi: "Hiện đã cách khi chấm dứt Võ lâm đại hội bao nhiêu lâu rồi?"

"Đã sáu ngày" Thi Bích Dao cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi tới.

"Sáu ngày… Tình hình của giang hồ bây giờ thế nào?"

"Ngươi muốn biết các bằng hữu của ngươi như thế nào sao?"

Nhạc Phàm không nói, xem như thừa nhận. Dù sao trong lòng hắn, những người đó đều là người mà hắn quan ttâm đến.

Thi Bích Dao hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương, chậm rãi nói: "Sau khi ngươi rời đi, Võ lâm đại hội cũng đã kết thúc… Ngày nay, các thế lực lớn trong giang hồ đã có sự điều chỉnh mới, do Thiết Huyết đảm nhiệm địa vị chí tôn, Ma Môn cùng Ẩn tông tuân thủ hứa hẹn, cũng không có nhúng tay vào chuyện giang hồ! Bất quá…"

Dừng một chút, Thi Bích Dao tiếp tục nói: "Chỉ bất quá giang hồ phi thường hỗn loạn, Mộ Dung thế gia tự lập thành một phái, khắp nơi cùng Thiết Huyết đối nghịch, rồi sau đó lại có một nhóm thế lực thần bí gây ảnh hưởng đến giang hồ, hình thức càng phức tạp".

"Vậy Long Tuấn và Đinh Nghị bọn chúng thì sao?"

"Hai đồ đệ của ngươi càng muốn hơn ngươi".

Cười cười, Thi Bích Dao tiếp tục nói: "Bọn họ chẳng những cùng công chúa Đại Minh ở cùng một chỗ, còn sau khi Võ lâm đại hội kết thúc đã thành lập "Phàm Môn", thành viên chính là những bọn người tự do trên giang hồ Cát Thiên Phong. Bất quá bây giờ thế lực của bọn họ quá yếu, phải hợp tác với các thế lực khác mới có thể có điều kiện phát triển, cho nên bọn họ chọn "Tĩnh quốc quân"… Về phần đám người Khấu Phỉ, Phó Suất, sau Võ lâm đại hội, bọn họ cùng với đám người Lỗ Thứ rời đi, đến nay cũng chưa từng xuất hiện trên giang hồ".

Thiết Huyết đã thành Võ lâm chí tôn như ý nguyện, Long Tuấn cùng Đinh Nghị cũng có mục tiêu của bản thân, bất kể tương lai như thế nào, bọn họ ít nhất cũng đã từng cố gắng. Mà đám người Khấu Phỉ, Phó Suất, hẳn là đang tìm chỗ bế quan tu luyện, tự nhiên không cần phải lo lắng.

Trong khi nói chuyện, ba người đã đi tới tầng hai của thuyền.

Trong phòng khô ráo sáng ngời, bố trí càng u nhã, có bốn nha hoàn đứng ở hai bên.

Trên giường nệm, Tiểu Minh Hữu đang ngủ, thân thể co rút lại, đôi mày nhỏ ngưng trọng… Mặc dù trên giường rất ấm, nhưng cũng lấp không được sự lạnh lẽo trong lòng hắn.

Thi Bích Dao xấu hổ nhíu nhíu mày, trong lòng thở dài.

Nhạc Phàm hai nắm đấm nắm chặt, trên mặt sự phẫn nộ không chút che dấu!

Trần Hương cánh mũi cay cay, bước đến bên giường chăm sóc. Mặc dù nàng không biết đứa nhỏ này, nhưng nàng lại thấy được bóng ảnh thê lương trên người đứa nhỏ này.

"Nó là một đứa nhỏ mạng khổ…"

Nhạc Phàm dùng bàn tay mình ôm lấy khuôn mặt của Tiểu Minh Hữu, nhẹ nhàng vuốt dãn ra đôi mày đang cau lại. Cùng là người thân mất hết, cùng là toàn thôn bị người giết hại, cùng cô độc không ai gúp đỡ… Bởi vậy, Nhạc Phàm đối với đứa nhỏ này có một loại tình cảm khác thường.

"Ca ca… ca ca…"

Tiểu Minh Hữu thì thào trong mộng, chậm rãi mở hai mắt ra…

Đó là một đôi tay thô ráp, đó là một đối tay lớn có lực! An toàn, ấm áp…

Mở lớn mắt ra, Tiểu Minh Hữu không dám tin vào hai mắt của mình.

"Ca ca… là ca ca tóc bạc…"

Trong mộng không biết đã từng có bao nhiêu sự thất vọng cùng khổ sở, đây là thật rồi, là thật rồi!

Tiểu Minh Hữu nhảy vào lòng Nhạc Phàm, khe khẽ nghẹn ngào……

"Xin lỗi! Minh Hữu… ta đã tới chậm".

Nhạc Phàm áy náy ôm lấy Tiểu Minh Hữu, đứa nhỏ khóc lớn, khóc thật lớn, hắn khóc như muốn trút hết tất cả sự cô độc cùng ủy khuất, hắn khóc như muốn hết cả nước mắt!

Một đứa nhỏ, bất kể có bao nhiêu kiên cường, dũng cảm, nó vẫn khát vọng có nơi nương tựa ấm áp, được an ủy từ tâm linh.

Nhạc Phàm hiểu được, Trần Hương hiểu được, Thi Bích Dao cũng hiểu được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.