Bạch quang hiện lên, ánh sáng chói mắt!
Ai cũng không ngờ tới, một cô gái trông như nhu nhược xinh đẹp, lại nói động thủ liền động thủ, không lưu lại cho đối phương chút đường sống nào.
"A!"
Mắt thấy một đoạn bạch lăng đâm thẳng vào ngực Nhạc Phàm, Chu Phượng kêu lên một tiếng sợ hãi, nhịn không được che mặt lại, sợ đến nỗi không dám nhìn một màn bi kịch như thế.
"Oành…"
Sát khí phát động! Trong nháy mắt khi bạch lăng sắp đụng vào Nhạc Phàm, khí thế hung hãn mênh mông bỗng bộc phát! Những người xung quanh bị đẩy ra thật xa. Mặc dù không có ai bị thương, nhưng làm cho người ta cảm thấy một trận huyết khí bốc lên.
Mọi người tâm thần cứng lại, chỉ thấy Nhạc Phàm sát khí lẫm liệt, quanh thân tản mát ra một ngọn lửa màu lam nhạt hộ thân, chính là "Cực hỏa cương kính" hắn mới tu luyện thành… Mà đoạn bạch lăng của Cầm Thiến giống như thiêu thân đâm vào lửa, vô thanh vô tức bị thiêu thành tro bụi.
Một chiêu đã dừng lại, không còn gì nữa.
Nhạc Phàm không có hoàn thủ, chỉ vẫn duy trì trạng thái chiến đấu như cũ, ánh mắt gắt gao khí ky tập trung vào đối phương. Đương nhiên, Nhạc Phàm trong lòng cũng không có sát ý, cũng không nghĩ tới sẽ hạ tử thủ, mặc dù hắn cũng không biết cái gì là thương hương tiếc ngọc, nhưng cũng sẽ không vì một lần thử chơi nhàm chán mà tùy tiện giết người.
"…" Sự náo nhiệt trước sân trở nên trầm tĩnh! Cầm Thiến không tiếp tục công kích, chỉ cảm thấy một cổ sát khí thật lớn bao trùm toàn thân, ép tới bản thân sắp không thở nổi. Cô gái miêng mở rộng, vẻ mặt kinh ngạc thể hiện rõ trên hai mắt. Giờ phút này, nàng bắt đầu tin truyền thuyết về hung thần trên giang hồ, rốt cục cũng hiểu được vì sao đám người Thạch Kiền lại tôn sùng đối với Lý Nhạc Phàm. Một người vốn tư chất bình thường, lại có thực lực cường đại như vậy, vô luận như thế nào cũng là một nhân vật lớn. Mặc dù Nhạc Phàm vẫn chưa chính thức thể hiện lực lượng của mình, nhưng Cầm Thiến đã có thể dám chắc, một gã dùng võ nhập đạo, lực lượng tuyệt đối sẽ không yếu hơn so với phòng ngự, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều.
Ngọn lửa! Ngọn lửa màu lam nhạt!!!
Đó là cái gì vậy? Có còn là võ công không? Một người làm sao có thể bị ngọn lửa vây quanh mà bình yên vô sự? Có lại võ công cường hãn như vậy sao? Chẳng lẻ hắn đã bước vào một phạm trù võ đạo siêu việt?
Lỗ Thứ cùng Ngũ Tử nhìn nhau, trong mắt đồng thời hiện lên vẻ kinh hãi.
Cầm Thiến không mạnh sao? Không, nàng đương nhiên rất mạnh! Không ai hiểu rõ thực lực Thiên Âm bà bà hơn Lỗ Thứ, Thiên Âm bà bà hơn mười năm trước đã đạt tới mức thiên đạo trung cảnh, cho dù so kè với Kiếm Ma cũng kém không bao nhiêu. Người mạnh như vậy dạy ra một đồ đệ, làm sao có thể yếu được? Nếu mà yếu, thì làm sao mà dám cho nàng ta ra ngoài?
Vừa rồi, Cầm Thiến đã toàn lực xuất một kích, cũng là thực lực thiên đạo sơ cảnh, cũng không phải để người khác tùy tiện có thể tiếp được.
Có lẽ, chỉ có thể có một đáp án, đó là Lý Nhạc Phàm người này thực lực quá mạnh!
Không chỉ là đám người Cầm Thiến, Phó Suất nghĩ n, mà ngay cả Long Tuấn, Đinh Nghị cũng trợn mắt há hốc mồm, bọn họ bây giờ mới phát hiện, bản thân cùng với sư phụ có khoảng cách chênh lệch lớn như vậy, thậm chí bọn họ cho tới bây giờ vẫn chưa từng chân chính hiểu rõ sư phụ mình.
Muốn nói người nào quen thuộc nhất đối với võ công Lý Nhạc Phàm, ở đây chỉ có tiểu hòa thượng Thanh Thiên. Hắn cùng với Nhạc Phàm tại Thiếu Lâm cùng nhau luận võ giao tâm, mặc dù bản thân không hoàn toàn nhìn thấu được đối phương, nhưng cũng gần gần như vậy. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác chưa bao giờ nhìn thấy qua Nhạc Phàm sử dụng võ công thần kỳ như thế! Nói là nội công lại không giống, nói là ngoại lực cũng không phải.
Thanh Thiên không tin Nhạc Phàm dấu diếm, nhưng hắn cxung không rõ được nguyên nhân trong đó. Chẳng lẻ đây là võ học đối phương mới lĩnh ngộ được? Chỉ mới rời đi ngắn ngủn không tới nửa tháng thôi mà!?
"Gầm…"
Cảm nhận được Nhạc Phàm sát khí sôi trào, Tiểu Hỏa buông con gà nướng bên mép xuống, hưng phấn từ trong góc nhảy ra, nhe răng mở miệng hướng về cô gái rít gào! Tiểu gia hỏa kia trời sanh chính là rất tốt với chủ nhân, vừa thấy có tranh đấu, liền xông đến.
"Oa…"
Một tiếng khóc vang lên, Cầm Thiến ủy khuất ngồi trên mặt đất, rơi lệ không ngừng, khóc đến nước mắt rơi lộp độp, nhất thời hồ đồ.
Sau đó, cũng là làm cho tất cả mọi người ngây ra! Vừa rồi rõ ràng là rất tốt, làm sao mà tiểu cô cô này mới đó đã khóc rồi?
Một cô gái đáng yêu nhí nhảnh như thế khóc thảm, ngay cả tâm như bàn thạch như Lý Nhạc Phàm cũng ý thức được bản thân cũng hơi quá đáng, liền thu khí thế hung hãn vào trong cơ thể… Chỉ bất quá, hắn vẫn không thấy mình sai ở chỗ nào. Hắn luôn bảo trì cảnh giác cao độ, không xem thường bất cứ địch nhân nào, đây là thói quen của một gã thợ săn, cũng là thói quen làm việc của hắn, giúp cho hắn sống sót trên chiến trường bốn năm, bao lần từ trong đuổi giết chuyển nguy thành an.
Mọi người cảm thấy tay chân thừa thải, cũng may Nhan Nguyệt Thi nhiều kinh nghiệm, có kinh nghiệm đối phó với loại "sự cố" đột ngột này, vì vậy tiến lên ôm lấy cô gái, ôn nhu khuyên: "Muội muội chớ khóc, nói cho tỷ tỷ, có bị thương nơi nào không? Tỷ tỷ giúp ngươi…"
Có người an ủi, Cầm Thiến quả nhiên ngừng khóc, mếu máo nói: "Hắn, bộ dáng hung tợn của hắn… đem đôt mất bạch lăng mà sư tôn cho ta, lại còn trừng mắt hù dọa ta… Còn có con quái thú kia cũng đến làm ta sợ, các người đều không phải người tốt, không phải người tốt…" Cô gái đưa ngón tay chỉ về Nhạc Phàm rồi lại chỉ vào Tiểu Hỏa, thần tình u oán vô cùng, phảng phất như đối phương là đại ác nhân từ cổ chí kim. Hung?! Mọi người nghe vậy dở khóc dở cười, Nhan Nguyệt Thi càng không ngừng an ủi.
Sát khí trên người Nhạc Phàm so với sát khí bình thường khác nhau rất nhiều. Đối với võ lâm cao thủ mà nói, sát khí chỉ là một loại thủ đoạn khí thế, có thể đả kích lòng tin của đối phương, để bản thân chiếm lấy tiên cơ. Nhưng sát khí của Nhạc Phàm chính là được tôi luyện trên chiến trường mà thành, hơn nữa tinh thần lực của hắn cường đại, không thua gì tinh thần công kích của dị thuật, cho nên mới làm cho người khác cảm thấy một sự hung ác vô cùng.
Kinh nghiệm của Nhạc Phàm tất cả mọi người đều biết, ai cũng không nói gì, kinh nghiệm như vậy không phải người nào muốn là có được.
"Muội muội chớ có thương tâm, xem tỷ tỷ trút giận cho muội" Nhan Nguyệt Thi quay đầu, ánh mắt phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiểu Hỏa nói: "Cũng là do súc sanh này không tốt, không có việc gì lại đi hù dọa tiểu cô nương này, ngươi thật không có ý tứ? Ngươi đừng có ra vẻ vô tội, sau này không cho ngươi ăn ngon nữa".
"Ngao… ngao ngao…"
Tiểu Hỏa trong lòng oan khuất không chịu được, bản thân bất quá chỉ ra ngoài kêu có hai tiếng, lại làm như mình như là tội nhân thiên cổ thập ác bất xá. Nếu nhớ không lầm, Là đối phương gây sự trước mà? Hận là bản thân không cách nào giải thích, dưới sự bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa kia cũng chỉ ủy khuất tru lên hai tiếng.
"Phì…"
Thấy bộ dáng Tiểu Hỏa như thế, Cầm Thiến phì cười: "Hì hì hì… Con vật này thật có ý tứ, tỷ tỷ đừng la nó nữa, người xem nó trông thật đáng thương" Dừng một chút, Cầm Thiến tới trước mặt Tiểu Hỏa, tò mò nói: "Hình dạng thật quái dị… tiểu gia hỏa, ngươi tên là gì?"
Cô gái ngây thơ, hồn nhiên đã quên tình cảnh bị hù dọa vừa rồi.
Đám người Thanh Thiên sớm biết sự tồn tại của Tiểu Hỏa, cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là Ngũ Tử chân mày ngưng trọng, tiến lên đánh giá tiểu gia hỏa này nói: "Lý huynh đệ, con vật này… Chẳng lẻ chính là một trong thượng cổ tứ đại mãnh thú Cùng Kỳ?"
"Đúng là Cùng Kỳ" Nhạc Phàm gật đầu… trầm ngâm một lát, sau đó mở miệng giải thích: "Nó mặc dù hung hãn, nhưng bản tính linh mẫn, sẽ không lạm sát kẻ vô tội".
"A di đà phật…" Thanh Thiên chắp tay nói: "Ngũ Tử sư huynh, con thú này đã ở Thiếu Lâm mấy ngày, tiểu tăng tin tưởng đảm bảo cho nó".
Ngũ Tử nhìn Nhạc Phàm thật sâu, lập tức thở phào nhẹ nhỏm nói: "Mãnh thú như thế vốn không nên xuất hiện tại hậu thế, đã có Lý huynh đệ trông nom, ta cũng an tâm".
Mãnh thú hiện thế, thiên lý bất dung. Ngũ Tử là người trong Thánh Vực, có chức trách bên thân, tự nhiên không thể để mãnh thú gây tai họa ở nhân gian. Chỉ là, hắn nhìn ra được Nhạc Phàm phi thường xem trọng mãnh thú này, nếu không cũng không cần phải vì nó mà giải thích. Hơn nữa Thanh Thiên cũng nói thêm vào, việc đã đến nước này, Ngũ Tử làm sao mà động thủ trừ hại.
Mắt thấy mọi việc đã xong, trong viện không khí từ từ hòa hoãn xuống.
"Lý tiểu tử, vừa rồi đã dùng võ công gì vậy? Sao lại bá đạo như thế!" Lỗ Thứ trực tiếp nhảy đến trước mặt Nhạc Phàm, nhìn đối phương toàn thân cao thấp đánh giá một phen.
Mọi người đều tò mò, nghe vậy ánh mắt đều ngưng tụ vào một chỗ.
Nhạc Phàm nhìn bàn tay mình một chút, suy tư nói: "Ta tu luyện chính là ngoại gia công phu, sử dụng vừa rồi chính là cương phong 'Cực Hỏa Kính'… Cái này là ta đem hai loại ngoại gia công phu hợp lại mà hình thành, ta cũng là lần đầu tiên sử dụng, còn không biết uy lực cụ thể như thế nào" vừa nói, Nhạc Phàm vừa liếc nhìn bạch lăng đã thành tro tàn trên mặt đất, hắn đương nhiên rõ lực lượng của bản thân đã tăng lên rất nhiều… Mọi người nghe vậy than thở không thôi, ngoại gia công phu có thể tu luyện đến cảnh giới như Lý Nhạc Phàm, quả nhiên là chưa từng có ai. Về phần sau này có ai hay không, cơ hội cũng rất là thấp.
Trầm ngâm chốc lát, Lỗ Thứ tay trái rugn mạnh, bao tay màu đen đột nhiên biến thành một cái khiên nhỏ hình tròn… Trang bị tinh diệu như thế, làm cho mọi người khen ngợi không ngừng!
"Lý tiểu tử, nhanh dùng 'Cực Hỏa Kính' của ngươi đánh vào Phòng hỏa thuẫn của ta thử xem sao. Đến đến đây…"
Lỗ Thứ vội vàng thủ thế, chuẩn bị đón đỡ lực của Nhạc Phàm.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Nhạc Phàm, Ngũ Tử giải thích: "Lý huynh đệ không cần cố kỵ, cái khiên của Lỗ sư thúc chính là lấy huyền hàn thiết tinh từ biển sâu mà luyện thành, chẳng những chắc chắn vô cùng, có thể đánh bất mọi kình lực, nói về lực phòng ngự đứng đầu trên thiên hạ cũng không quá. Hơn nữa tấm khiên này bản thân nó có công hiệu kháng hỏa, cho nên ngươi có thể yên tâm mà thi triển".
Nghe đối phương nói thần kỳ như vậy, đám người Long Tuấn, Đinh Nghị, Phó Suất cũng có chút hơi không tin, nhưng thật ra mấy người Thanh Thiên trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ hưng phấn, trong mắt tràn đầy sự chờ mong.
Nhạc Phàm cũng rất muốn thử một lần xem lực lượng của bản thân tăng cường tới bao nhiêu, vì vậy cũng đáp ứng.
Không khí đặc biệt khẩn trương, mọi người chăm chú chờ đợi…
'Cực Hỏa Kính' của Lý Nhạc Phàm, rốt cuộc có thể phá vỡ tấm khiên của Lỗ Thứ hay không?