Thượng Thanh

Chương 7: Theo Sông




Tiểu Hoa chẳng biết lúc nào đã đi đến sau lưng hắn. 

"Tớ nghe nói trong tông môn đệ tử nếu có đạo lữ thì có thể dẫn gia nhập tông môn."

Tiếng nói rất gắp rút như thể đã nghẹn hồi lâu, kèm theo đó là sự e thẹn của thiếu nữ mới lớn. 

Tiểu Hoa biết hôm nay nói những lời này là rất không phải vì lão nguyên vừa mới chết, nhưng không còn cách nào khác tông môn có quy định muốn xuống núi cần phải có tu vi nhất định, muốn đợi tới lúc đó không biết là ngày tháng năm nào. 

Nghe vậy Nguyên Thiên Y rất bất ngờ, hắn không ngờ Tiểu Hoa có thể nói trực tiếp như vậy, nhất là nói với một người phàm như hắn, tuy nghe như vậy hắn rất vui mừng nhưng đành từ chối. 

"Không được đâu, tớ phải ở lại chịu tang trong ba năm tớ đả hứa với ông rồi."

Hắn nói nghe rất bình thản, như lọt vào tai Tiểu Hoa thì như những lưỡi dao sắc bén đâm vào tim cô. 

Tiểu Hoa nghẹn ngào kêu lên:

"Tại sao chứ tớ thật lòng yêu cậu mà."

Những giọt nước mắt trượt xuống hai bên má làm cho khuôn mặt non nớt ấy càng thêm mỹ lệ. 

Cảnh có đẹp đến mấy người có đẹp dường nào nhưng Nguyên Thiên Y vẫn thẳng thừng từ chối, việc hắn hứa với ông chịu tan chỉ là lời nói dối. 

Tiểu Hoa dùng hai ta che mặt khóc nức nở chạy đi, chỉ còn Nguyên Thiên Y vẫn đứng yên tại chỗ, không ai biết bàn tay hắn giấu trong tai áo đả nắm rất chặt từng móng tay ghim vào da thịt làm máu tuôn ra. 

Hắn ngước mặt lên trời cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, sống mười mấy năm cuộc đời ngày mà ông hắn chết cũng là ngày mà hắn được người con gái thầm mến tỏ tình và mời gia nhập tông môn tu luyện, giữa một người đã mất và tình yêu là hai thứ hắn luôn hằng khao khát, giữa tình và nghĩa hắn lại chọn nghĩa. 

Mười lăm năm trước nếu không có lão Nguyên thì đã không có hắn hôm nay, mọi thứ hắn có đều là lão Nguyên ban cho, hắn quyết định ở lại để làm cho chọn hiếu. 

Sau khi lão Nguyên mất mọi thứ trong thôn dần ổn định lại, chỉ khác ở chổ lão danh y trong thôn không còn nữa mà thay vào đó là một thiếu niên. 

Thiếu niên đó vẫn hốt thuốc cho những ai cần, người khốn khó thì có thể ghi thiếu, nhưng hắn không bao giờ đi đòi tiền nên rất được mọi người trong thôn tôn trọng. 

Lúc rảnh thì thiếu niên lại lấy một khúc gổ ra bắt đầu điêu khắc hình một thanh kiếm, nhìn hắn làm rất gian nan có thể đấy là một khúc gỗ rất cứng, nhưng hắn vẫn làm không biết mệt.

Thiếu niên tất nhiên là Nguyên Thiên Y còn khúc gỗ trong tay hắn là di vật lão Nguyên để lại, hắn nghe lão kể nhặt được khúc gỗ này trong một lần đi hái thuốc. 

khúc gỗ rất cứng hắn rất gian nan mới có thể cạo được một lớp trong quá trình làm hắn đả tốn không ít dao, đến nay nó mới có chút hình dáng của thanh kiếm. 

Cuộc sống hiện tại của hắn rất bình dị, ban ngày hốt thuốc dạy bọn trẻ trong thôn biết chữ lúc rãnh rỗi thì khắc thanh kiếm này, ban đêm thì hắn vẫn luyện tập kiếm gỗ, mỗi tháng giành vài ngày ra đi hái thuốc. 

Đã hai năm kể từ khi lão Nguyên mất Nguyên Thiên Y nay đã lớn hơn rất nhiều do bị bệnh tự bé nên hắn không được cao to như những thanh niên khác trong thôn, nhưng không ai dám khinh thường hắn. 

Hắn có bước tiến triển mới trong quá trình tu luyện hiện tại có thể xem như hắn là luyện khí tầng ba, việc này cũng phải nhờ công lao của quyển công pháp mà một người chữa bệnh đưa thai tiền thuốc, ban đầu hắn còn ngờ vực nhưng một thời gian sao hắn thấy hiệu quả rỏ ràng.

Người chữa bệnh ấy là một người trung niên dáng vẻ tầm bốn mươi. lúc gặp hắn thì người trung niên ấy vết thương đầy mình, hắn phải tốn rất nhiều công phu mới cứu được. hắn dùng quyển công pháp như tiền chữa bệnh, hắn nói nhặt được quyển sách này trong một hang động do không biết chữ mà bản thân không mang theo tiền nên để lại, trước khi đi hắn nói hắn họ Triệu. 

Điều này làm Nguyên Thiên Y nhớ đến Triệu Thiên Thanh không biết có nguồn gốc gì không. 

Nghĩ đến đây hắn chỉ cười cười lắc đầu rồi thôi. 

Nguyên Thiên Y quyết định ra bên ngoài tìm kiếm cơ duyên để đột phá. 

Nếu tiếp tục ở lại đây thì hắn thể nào có đủ tài nguyên để tu luyện được, quyển công pháp kia càng tu luyện hắn càng cảm thấy đáng sợ. 

Tu luyện xảy ra bất kỳ sơ xót hắn sẽ trở thành một ma đầu mất đi lý trí, hắn sẽ cố gắng để cho bản thân không chở thành như vậy, nhưng nếu hắn lâm vào đường cùng thì chưa chắc. 

Quyển công pháp đó không có tên vì bị thiếu mất trang đầu, nên hắn không thể nào biết được của chính hay tà, hắn cảm thấy tám chín phần là công pháp tà đạo vì nó rất tàn nhẫn với bản thân. 

Hắn xem qua sách cổ không ít biết thế giới tu chân muôn hình vạn trạng, có kẻ dùng phù vân khắc lên da thịt để đề cao nhục thân cũng có kẻ khắc lên xương cốt để đề cao dẻo dai, xảy ra sai lầm nhỏ thì không sao nó vẫn còn đường bổ cứu được. 

Nhưng công pháp này lại khắc phù văn lên linh hồn, nếu có bất kỳ sai sót nào thì sát khí xâm nhiễm tẩu hỏa nhập ma. 

Công pháp cần luyện khí đệ tam trọng khắc xuống nét đầu tiên lên linh hồn, khi nét đó được linh khí tẩm bổ thì khắc nét thứ hai tức đột phá tầng thứ tư, tới tầng thứ sáu thì được hoàn thiện một phù văn được gọi sát phù. 

Phù văn chia ra rất nhiều loại sát phù là một trong số đó có điều nó đặc biệt hơn là được khắc ở linh hồn, còn các phù văn khác được khắc ở trên lá phù, để tạo ra các thuật pháp khác nhau. 

Sát phù muốn mau trưởng thành có thể thông qua chém giết, thứ tà tính như vậy hắn không thể thử ở đây nên quyết định ra đi. 

Ngày hắn ra đi người trong thôn rất luyến tiếc, vì một trăm dặm quanh đây hắn là duy nhất thầy thuốc, với ngày thường hắn đối xử rất tốt với mọi người, tính tình hắn lại rất ôn hòa nên được người dân yêu quý.

Hắn ra đi sáng sớm đi qua con đường khi xưa hắn từng hái thuốc với lão Nguyên, làm hắn nhớ lại hình ảnh bản thân khi còn bé lụm khụm theo sau lão Nguyên đi hái thuốc, hắn quyết định đi đến một nơi xa để tránh gặp phải người quen vì hắn không biết sao này mình sẽ trở thành thứ gì. 

Đi theo các lối mòn của người đi trước để lại hắn quyết định băng qua khu rừng vì nơi đó có một thành thị mà từ trước đến giờ hắn chưa từng đi qua. 

Không biết phải nói hắn là bất hạnh hay là may mắn, vì hắn gặp phải thú triều . 

Hắn liều mạng chạy càng bối rối hơn là hắn không biết chạy hướng nào cho phải, chạy được một lúc hắn nghe tiếng nước chảy thì liều mạng lao về phía trước . 

Do bầu trời quá âm u nên hắn không nhìn rõ đường đi, đạp hụt chân nên ngả nhào xuống dốc khi ngả đến nơi hắn cảm thấy toàn thân đau nhứt, không còn sức đứng lên chân hắn chuyền đến từng cơn đau điếng. 

Phía sau truyền đến từng đợt dã thú gào thét, nên hắn cắn răng nhịn đau cố hết sức bò về phía trước, hắn lết từng chút một về phía con sông, khi cánh tay chạm tới nước sông hắn thở nhẹ một hơi rồi gắng sức bường xuống sông mặt cho dòng nước cuốn đi. 

...... 

Trên con sông từng chiết xuồng đánh cá đậu tấp vào nhau, truyền đến tiếng cười nói của ngư dân đánh bắt. 

Họ là người của thôn Cái Lân sống quen sông Đại Giang, gọi sông đại giang vì nó lớn đến mức đứng bờ bên đây mắt thường thấy không được bờ bên kia. 

Tiếng cười đùa như vậy có lẻ hôm nay họ được một mẻ cá lớn, tuy không thân thích gì với nhau nhưng họ lại đối xử với nhau như anh em một nhà. 

Buổi chưa thì họ tập hợp bên nhau cùng ăn cơm và nghĩ chưa, chiều thì lại chia ra. 

"Hôm nay đúng là được trời phù hộ đánh được mẻ cá to."

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.