Lâm Thanh Tuyết sau khi đọc hết quyển sách thì nhàn nhã để xuống bàn, âm thầm chú ý tới biểu cảm của Trương Hướng Đạo, khi thấy đối phương bộ dạng đằng đằng sát khí, thì biểu hiện cho hắn xem một cái ưu nhã dáng tươi cười.
Trương Hướng Đạo nhìn nhiều thành quen mắt không muốn phản ứng nàng, hắn chỉ mong đối phương mau chóng rời đi, Lâm Thanh Tuyết trậm rãi suy tư một chút rồi quay sang Trương Hướng Đạo cười hỏi:
"Có quyển kế tiếp đâu?, ta không tin tiên sinh của ngươi trước khi đi chỉ để lại một quyển sách."
Trương Hướng Đạo mỉm cười hiền lành nói:
"Không có quyển kế tiếp, tiên sinh trước khi đi chỉ để lại nhiêu đây, lúc ra đi điệu bộ tiên sinh tựa hồ rất gấp gáp."
Hắn đương nhiên là nói chuyện tào lao, trước khi đi tiên sinh có để lại hai quyển sách, một quyển là hiện tại hắn đang giản dạy cho bọn trẻ, còn một quyển hắn cẩn thận cất dấu đợi sau này khi bọn trẻ nắm giữ hết nội dung quyển một thì lại lấy ra, đương nhiên đây là tư tâm của hắn, hiện tại hắn không muốn cho đối phương thấy quyển còn lại.
Lâm Thanh Tuyết đương nhiên không tin những lời Trương Hướng Đạo nói, chỉ là nàng không đánh phá mà thôi, đối với nàng quyển còn lại đọc cũng được mà không đọc cũng không sao, nàng đi ra khỏi căn nhà chuẩn bị trở về tông môn báo cáo sư phụ, đi ra tới cửa chuẩn bị độn quang cấp tốc đi xa thì nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng nói.
Trương Hướng Đạo mỉm cười lấy lòng nhìn về phía Lâm Thanh Tuyết hỏi:
"Không biết tiên tử tên gì?"
Lâm Thanh Tuyết không quay đầu lại mà vận dụng pháp quyết, độn quang hình thành, toàn thân nàng lơ lững trên không trung cấp tốc bay xa, trước khi đi tiếng nói nàng vọng lại:
"Lâm Thanh Tuyết."
Trương Hướng Đạo âm thầm nắm chặc nắm đấm, hắn hỏi tên đối phương không phải vì ngưỡng mộ đối phương dung nhan hay gì, chỉ đơn thuần là biết cái tên để dể dàng tìm kiếm đến chổ của nàng, nơi tiên sinh đang bị giam giữ, còn về phần đối phương cho là tên giả hai tên thật thì phải chậm rãi xác nhận mới được.
Hắn đi vào nhà nhanh chóng vào bếp lấy con dao, chuẩn bị đá mài dao, hắn chăm chú cầm lấy thanh dao dùng bếp thường ngày, liên tục ma sát với đá mài dao, hắn muốn làm một con dao thật sắc bén để có thể một kích chí mạng đối phương, hắn cũng chuẩn bị một phần thức ăn đi đường, đa số là thịt thú rừng được phơi khô để dự trữ.
Khi hắn chuẩn bị lên đường thì một đứa trẻ hớt hãy chạy vào trong nhà, trên trán từng giọt mồ hôi nặng trỉu không ngừng lăng xuống thất thanh nói:
"Trương sư huynh, không ổn rồi, sơn tặc đánh vào làng rất nhiều người bị giết rồi."
Đang chuẩn bị lên đường Trương Hướng Đạo động tác kẻ cứng đờ, hắn nhanh chóng suy tư đứng lên sách theo dao chong tay lao nhanh về phía ngôi làng, đứa trẻ vừa mới chạy đến còn chưa kịp thở lấy hơi thì thấy Trương Hướng Đạo lao đi đành vác theo cơ thể mệt mỏi đuổi theo sau.
Trương Hướng Đạo đối với người dân trong làng không có quá nhiều cảm xúc, nhiều nhất là đối với bọn trẻ trong làng quen biết, ban đầu hắn theo bản năng là mặt kệ, mà cứ lên đường giải cứu tiên sinh, nhưng khi cứu được tiên sinh rồi thì sau, người dân trong làng bị giết hết lúc đó hắn làm thế nào ăn nói với tiên sinh.
Trong tiềm thức của hắn, hắn luôn muốn chở thành một người vĩ đại như tiên sinh, có thể thoải mái đem tri thức của bản thân truyền thụ cho những người không quen biết.
.
Ban đầu hắn cứ nghĩ là tiên sinh dạy học vì đổi lấy chổ ở, nhưng khi suy nghĩ kỉ lại thì thấy không đúng, với kiến thức của tiên sinh tùy tiện tìm một toà thành lớn nào cũng có thể tiếp tục làm tiên sinh dạy học, lúc đó đãi ngộ lại càng cao.
Hắn chạy đến nơi thì thấy từng tên sơn tặc đang châm lấy lửa định đốt nhà, hắn mở to mắt ra quan sát lấy điểm chết của đối phương, tên sơn tặc cách hắn gần nhất vô tình bị một dao bổ đôi thân thể, chỉ đơn thuần là chạm nhẹ một đao, thân thể của đối phương đã bị tách đôi, hầu như không dùng sức lực, nếu Lâm Thanh Tuyết ăn một dao này kết quả có thể nghĩ.
Không kịp nghĩ ngợi nhiều hắn lại lau đến tên tiếp theo, những tơn sơn tặc thấy thế liên tục gầm thét, ánh mắt của những tên này tràn đầy tơ máu, dường như mất đi hết tất cả lý trí.
"Anh em sông lên giết nó."
Trương Hướng Đạo một đao lại một đao rơi xuống, mỗi đao hắn vung ra đều lấy mạng một tên sơn tặc, khi hắn giết đến tên thứ bảy thì những kẻ này cảm thấy không còn hy vọng thắng nữa nên đều hoảng sợ kêu la thất thanh.
"Anh em mau rút quân, quay về bẩm báo sơn chủ ở đây có một kẻ nghi ngờ là tu tiên giả."
"Mau chóng rút lui, nếu tiếp tục ở lấy mấy anh em chúng ta không đủ cho hắn giết."
Bọn chúng nhanh chóng phóng lên ngựa tháo chạy, Trương Hướng Đạo giết đỏ cả mắt hắn không muốn dể dàng để cho những tên này chạy đi như vậy được, hắn dùng đao nhặt được từ một tên sơn tặc bị hắn giết khi nãy dùng sức ném về phía một tên hơi chậm chạp chưa kịp tháo chạy, lưỡi đao sắc bén đâm xuyên từ phía sau, thanh đao từ phần đầu của hắn xuyên qua, sự việc diễn ra rất nhanh nó nhanh đến mức hắn không kịp kêu la thất thanh.
Trương Hướng Đạo nhanh chóng đuổi theo, dân làng không thấy đâu thì tám chính phần bị bọn sơn tặc bắt đi làm nô lệ hoặc chuẩn bị bán vào thanh lâu, nếu đuổi theo những tên này có thể hắn đến được căn cứ của chúng, đó cũng là lý do Trương Hướng Đạo ra tay chậm một chút.
"Chạy nhanh lên con ngựa ngu này, không thấy tên kia đuổi sắp đến nơi hả, nếu bị hắn đuổi kịp thì tao chết là cái chắc, nuôi mày đúng là tốn công tốn sức." Tên chạy đầu tiên quay đầu về phía sau thi thấy Trương Hướng Đạo sắp đuổi đến thì chửi ầm lên.
Hắn trán chảy đầy mồ hôi mịn thậm chí cả khuôn mặt của hắn,tay không tự chủ được nắm chặc dây cương rồi vung roi mạnh thúc ngựa tăng tốc.
Khi hắn thấy một tên đồng bọn chạy ngang hàng với hắn, có khả năng vượt lên hắn chạy trước nhất, hắn không nghĩ ngợi quá nhiều thì dùng tay túm lấy cánh tay của đối phương.
Tên bị nắm tay ngơ ngác quay sang nhìn đại ca mình, hiện tại mặt hắn không còn chút máu, chỉ có một màu xanh nhợt nhạt, như bệnh trạng lâu năm.
Tên đại ca cười lớn một tiếng khuôn mặt dữ tợn nhìn về phía đàng em của mình:
"Lão đệ à, công sức ta nuôi không ngươi bao nhiêu năm nay, ta có cơm ngươi ăn cơm, ta có cháu thì ngươi húp cháu, ta đối sử tốt với ngươi như vậy, bây giờ là lúc nên hồi báo rồi." Hắn dùng sức nhắc lão đệ của mình lên rồi dùng lực ném mạnh ra phía sao, với ý đồ dùng đối phương cầm chân một chút Trương Hướng Đạo.
Tên lão đệ bỗng nhiên bị đại ca mình ném về phía sau, thì hoảng sợ la hét thất thanh:
"Đại ca, tại sao a a a....." Hắn bị ném về phía kẻ thù đang truy đuổi.
Đang liều mạng đuổi theo bọn sơn tặc, thì bắc chợt có một người lao như bay từ đằng trước về phía hắn, nhiêu đó vẫn chưa làm Trương Hướng Đạo hoang mang được, hắn hời hợt dùng một đao bổ đôi đối phương, rồi ngưng chân lạy thở hỗn hển, hắn cảm từ thấy sức mạnh toàn thân như bị rút hết, bản thân chở nên vô lực không còn sức sống.
Hắn vẫn mở căng mắt ra rồi nhìn bọn sơn tặc chạy đi xa, hắn nhanh chóng phóng lên con ngựa của tên lão đệ vừa bị hắn giết rồi đuổi theo, do là trong rừng nhiều cây lá che khuất nên tốc độ của ngựa không được nhanh, rất mau thì hắn nhìn thấy bóng dáng của đối phương đang lao về phía trước.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc