Thượng Thanh

Chương 5: Kiên Trì




"Tiên sư khách khí rồi."

 Lão Nguyên chấp tay cười nói

Thấy lão nguyên câu thúc như vậy người tới có chút không được thoải mái.

"Tiên sinh không cần câu thúc như vậy ngày dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của tại hạ."

Lão Nguyên nghe vậy mỉm cười hắn phảng phất quay lại khoảng thời gian trước kia. 

Vào đêm tối một thiếu niên toàn thân là máu, hơi thở yếu ớt như thể bất cứ khi nào cũng có thể dập tắt, nằm thôi thốp trước cửa nhà lão lúc đó lão còn chưa nhận nuôi Nguyên Thiên Y.

Lão nguyên trượng nghĩa xuất thủ cứu giúp, khi thiếu niên thoát khỏi nguy kịch trước khi đi có để lại câu nói khi nào muốn cho con em truy cầu tiên duyên có thể đến Linh Kiếm Môn tìm hắn. 

Thiếu niên đó là người trước mắt này. 

Lão Nguyên trêu ghẹo nói:

"Thiên Thanh tiểu tử ngươi hiện tại đã trưởng thành đến dạng này rồi a."

"Người tu tiên thật tốt khi gặp ngươi mới mười bảy tuổi hiện tại dáng vẻ của ngươi không khác nào nhau là mấy, lần trước ta gặp ngươi đã là truyện của hai mươi năm trước"

Lão nguyên than thở nói. 

Triệu Thiên Thanh cười nói:

"Hai mươi năm trôi qua tiên sinh vẫn không khác trước kia là bao."

"Ta cứ nghĩ lời hứa khi xưa tiên sinh đả quên rồi."

Hai người vừa đi vừa nói theo sau đó là bọn trẻ liên tục ngắm nhìn xung quanh với dáng vẻ tò mò. 

Triệu Thiên Thanh nhanh chống thu xếp chổ ở cho bọn họ, sai người chuẩn bị bữa cơm tiếp đãi dẫu sao phàm nhân cũng cần ăn uống. 

Trong bữa cơm Triệu Thiên Thanh hàn huyên với lão nguyên, cũng như giảng thuật những kinh lịch sao khi chia tay với lão nguyên. 

Sau bữa cơm hắn căn dặn với lão nguyên vài câu như trong căn nhà khu vực nào không được đi cùng với khu vực nào được đi, cũng như kêu bọn trẻ chuẩn bị tinh thần để ngày may khai mạch. 

"Thiên Y cậu không hồi hộp sau?"

Tiểu Hoa nhích lại gần nói theo sao đó là Hứa Lôi. 

Giờ phút này trong Hứa Lôi hết sức hồi hộp, những đứa trẻ khác không khá hơn là bao. 

Nguyên Thiên Y cố gắng nặn ra nụ cười an ủi mọi người:

"Không có việc gì phải lo lắng mọi người yên tâm đi."

Bọn trẻ nghe vậy an tâm hơn được phần nào, Nguyên Thiên Y bình thường luôn yếu đuối nhưng không cảm thấy sợ hãi việc gì bọn hắn phải sợ. 

Do đi đường mệt mỏi cộng thêm trong góc phòng có một nén nhang đang cháy tỏa ra mùi hương rất thơm làm cho bọn trẻ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. 

Sáng sớm bọn trẻ lần lượt thức giấc vét sạch vẻ mệt mỏi đi đường hôm qua, từng đứa tinh thần sáng láng cười đùa hí hửng. 

Bọn trẻ nhanh chóng tập trung ở quảng trường, Triệu Thiên Thanh đả sớm chờ ở đó. 

Triệu Thiên Thanh cười hỏi:

"Các ngươi cuối cùng cũng tới, trong sắc mặt tối qua ngũ rất ngon a."

"Vâng"

Bọn Trẻ đồng thanh trả lời.

"Vậy thì bắt đầu đi"

Từng thẻ tre lơ lửng trên không trung dần dần hướng tới bọn trẻ, có đứa sợ hãi gục người lại. 

"Các ngươi đừng sợ đó là do pháp lực của ta hình thành."

"Các ngươi nhanh chóng học thuộc khẩu quyết và làm theo những gì trong đó viết."

Bọn trẻ tò mò nhìn vào thẻ tre, chữ cũng không nhiều chỉ vài chục chữ đối với bọn trẻ học thuộc nó không khó khăn là mấy. 

Triệu Thiên Thanh kiên nhẫn chờ đời sau nữa tiếng đồng hồ, bọn trẻ buông thẻ tre khỏi tay đồng loạt nhìn về phía hắn. 

"Các Người làm theo những gì thẻ tre viết đi, khi thất bại tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn có một số triệu chứng khó chịu."

Bọn trẻ nhanh chóng làm theo, từng người khuôn mặt khẩn trương cẩn thận từng li từng tí một lập đi lập lại nhiều lần dò xét khi xác định không sai thì mới bắt đầu. 

Nguyên Thiên Y định thần làm theo khẩu quyết hắn cảm nhận được từng dòng linh khí xung quanh, nhưng bọn chúng rất bài xích hắn, hắn nhiều lần cưỡng ép dẫn khí nhập thể nhưng không thành công, đều là thất bại trong gang tấc. 

Hắn nhíu mày thật chặt lộ ra vẻ khó xử, dẫn khí nhập thể đều không làm được thì làm sao mà tu tiên được. 

Ông hắn từng nói nếu không thành công dẫn khí nhập thể hắn tối đa chỉ sống tới năm hai mươi tuổi, nên hắn phải kiên quyết làm được.

Trên trán hắn xuất hiện từng giọt mồ hôi mịn, bọn trẻ xung quanh cũng vậy từng đứa khuôn mặt căng thẳng không biết phải làm sao. 

Thời gian từng phúc trôi qua một tiếng oanh làm cho hầu hết mọi người đều ghé mắt nhìn. 

Cuối cùng cũng có người thành công dẫn khí nhập thế, người đó là Hứa Lôi hắn hết sức vui mừng sau khi cười to hai ba tiếng hắn nhanh chóng che miệng lại sợ làm ảnh hưởng đến những người xung quanh. 

Từng ánh mắt hâm mộ, ganh tị nhìn về phía hắn làm hắn hết sức khó sử, khi hắn nhanh chóng nhìn về phái Nguyên Thiên Y cùng với Tiểu Hoa khi thấy hai người họ vẫn còn tập trung dẫn khí nhập thể hắn thở nhẹ một hơi. 

Nguyên Thiên Y vẫn đang tiếp tục đấu tranh dẫn khí nhập thể, hắn thấy nhập một luồng không được thì gôm nhiều luồng lại. 

Hắn liên tiếp thử nhiều lẫn nhưng vẫn thất bại nguyên nhân chủ yếu là tinh thần lực hắn không đủ cường đại không thể làm quá nhiều việc cùng lúc. 

Trong khi Nguyên Thiên Y đang cố gắng thì bọn trẻ khác lần lượt thành công, sau Hứa Lôi thì là Tiểu Hoa cùng với một bé gái khác.

Sau nhiều lần cố gắng hắn cuối cùng cũng thành công dẫn khí nhập thể, mọi người đều quăng tới ánh mắt chúc mừng đang lúc hắn vui mừng thì luồng linh khí hắn dẫn vào cơ thể bổng trở nên cuồng bạo. 

Nó chạy khắp cơ thở hắn tàn phá kinh mạch, khi linh khí định chạy lên não bộ thì một luồng linh khí khác tinh thuần hơn cái hắn nhập vào cơ thể, lấy thế không thể đỡ trấn áp luồng linh khí cuồng bạo kia lại. 

Mọi việc dù diễn ra trong nháy mắt nhưng Nguyên Thiên Y đã thất khiếu chảy máu, cơ thể co quắp lại trong rất đáng sợ. 

Mọi người hoảng sợ chạy đến, có một số đứa bé càng hoảng sợ nhanh chóng ngừng việc dẫn khí nhập thể. 

Triệu Thiên Thanh nhanh chóng dùng linh lực cơ thể của bản thâm tẩm bổ cơ thể của Nguyên Thiên Y, luồng linh khí tinh thuần lúc nãy là linh lực của hắn, dù đã sớm nhận ra tình hình nhưng hắn suất thủ vẫn chậm một bước làm hắn rất áy náy. 

 Triệu Thiên Thanh gấp rút đưa linh lực của bản thân vào người Nguyên Thiên Y, nhưng khi linh khí của hắn vào người Nguyên Thiên Y như trâu lao xuống biển không có hiệu quả. 

Linh khí hắn đưa vào nhanh chóng tản ra không có dấu hiệu chữa trị nào, điều này làm hắn rất hoang mang với tu vi của hắn việc áp chết linh khí bạo loạn cho người khác phải rất dễ mới đúng. 

Thời gian dần trôi qua sắc mặt của Nguyên Thiên Y tốt hơn không ít, hắn mới thở nhẹ một hơi nhưng tinh thần hắn vẫn rất tập trung sợ xảy ra bất kỳ sơ xuất nào. 

Lão Nguyên thấy cảnh này lão cũng rất bất đắc dĩ dù trước khi tới đây lão đả có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi điều này xảy ra làm lão trở tay không kip. 

Lão vô lực ngã ra phía sau may mắn có người tay nhanh mắt lẹ đỡ lão, khuôn mặt vốn rất già nua của lão hiện tại có thêm rất nhiều nếp nhăn làm cho người ta cảm thấy lão già thêm không ít. 

Khi trấn an được linh khí trong cơ thể Nguyên Thiên Y, Triệu Thiên Thanh nhanh chóng đi đến bên lão nhẹ giọng trấn an:

"Tiên sinh không cần lo lắng."

Lão Nguyên nhìn vào hai mắt của Triệu Thiên Thanh vô lực hỏi:

"Thằn.. g b.. é cò.. n hy   vọn. .... g khô ng. "

Triệu Thiên Thanh không đành lòng lắc đầu hắn không hiểu sao khi nhìn vào cặp mắt đụt ngầu của lão nguyên khiến hắn cảm thấy cặp mắt như nhìn xuyên lòng người khiến hắn rất bàn hoàn. 

Khi thấy Triệu Thiên Thanh lắc đầu lão Nguyên vô lực ngất đi. 

Triệu Thiên Thanh cũng thở dài không hiểu sao bỗng nhiên hắn nhớ lại lúc bản thân gặp lão Nguyên, nhiều năm về trước trong lần xuống núi lịch luyện, hắn cùng sư huynh đệ bị thổ phỉ đánh cướp sau một hồi ác chiến cả đám đều bị thương, trong tình cảnh tất cả cùng chết hắn quyết định ở lại đoạn hậu, sao nhiều lần tranh đấu hắn rớt xuống một con sông, hắn cố gắng đi về phía trước, khi gặp thôn dân hắn cố gắng đi đến của xin giúp đở,may mắn được lão Nguyên cứu mới có hắn ngày hôm nay. 

Thấy lão nguyên như vậy dù có không đành lòng nhưng hắn vẫn hết cách, thiên địa hiện nay không bài xích với người tu luyện, nhưng vẫn có một số trường hợp đặc biệt như Nguyên Thiên Y bản thân vừa sinh ra đã có bệnh tại thân. 

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.