Chương 45 Dị Biến
Lão giả bị đánh chở tay không kịp nên chỉ có thể chọi cứng một kích này, hỏa điểu lao về phía lão giả với thế không thể đỡ, khi tiếp xúc thì hoả điểu tán loạn ra trực tiếp thiêu đốt lão nhân.
"A a a"
Lão nhân la hét thất thanh nhưng không ai giúp đỡ, ngọn lữa thiêu đốt quần áo sau đó đến da thịt, quần áo hắn mặc là một bộ quần áo bình thường không phải pháp bào giống như đạo sĩ, nên rất nhanh bị cháy hết tiếp đó là mùi thịt cháy khét lan toả khắp nơi.
Nguyên Thiên Y dù đã lao lên phía trước nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi vị đó, hắn hơi nhíu mày một chút nhưng không kịp suy nghĩ nhiều mà lao về phía đạo sĩ.
Sau khi đánh một đòn vừa rồi đạo sĩ liên tiếp thở dốc, như thể một kích vừa rồi đã rút hết toàn bộ linh khí trong cơ thể, hắn nhanh chóng lấy ra một bình đan dược rồi đổ ra một viên nhanh chóng nuốt vào, khi nuốt viên đan dược vào thì tâm hắn như đang rỉ máu, viên đan dược này có giá là mười viên hạ phẩm linh thạch, có thể cứu hắn trong lúc nguy cấp nhưng lại bị hắn nuốt để bổ sung linh khí.
Hắn cảm thấy dùng một viên đan dược để giết ba kẻ trước mắt là hoàn toàn không đáng, nhìn bộ dạng là biết bọn hắn là những kẻ nghèo hèn rồi, nếu nhặt nhạnh được chổ tốt thì cả ba không cần bốc lên nguy hiểm tấn công hắn làm gì.
Nguyên Thiên Y một kiếm chém về phía đối phương, lần này không đơn thuần chỉ là kiếm khí nữa rồi, hắn dung nạp Lưu Giang vào một kiếm này nên sát thương có thể nghĩ.
Đạo sĩ lòng có cảnh giác hắn cảm thấy một kích này không kém hơn Hoả Điểu của hắn là bao, dù trên người hắn đang mặc lấy pháp bào nhưng vẫn không dám đón lấy, mà nhanh chóng nó đi một kiếm này, dù sao cẩn thận đi được vạn năm thuyền.
Lưu Giang đánh vào nền đất nơi đạo sĩ đứng khi nãy, mặt đất nứt ra một khe hở dài bảy mét nhìn mà giật mình.
Đạo sĩ khi né được một đòn đó thì âm thầm cảm thấy may mắn, nếu bản thân đón lấy một kích vừa rồi dù là người mặc pháp bào nhưng cũng không dễ chịu, lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn đang treo nụ cười đầy trêu tức:
"Hảo kiếm pháp, nếu nhanh hơn một chút với mạnh hơn một chút là có thể đánh chúng đạo gia ta rồi, đúng là đáng tiếc."
Nguyên Thiên Y khóe miệng hơi nhếch lên không nói lời nào, trong lòng thì đang âm thầm tính toán cách hạ sát đối phương nhanh nhất rồi giải quyết luôn lão nhân kia.
Hắn bấm niệm pháp quyết, trên tay dần ngưng tụ một quả cầu ném về phía đối phương, nhưng vẫn bị tránh được hắn lại ngưng tụ tiếp một quả và ném.
Đạo sĩ liên tục tránh né, trêu tức trên mặt càng lúc càng đậm, hắn biết đối phương đang cố gắng duy trì khoảng cách nhưng vô dụng thôi, nếu tiếp tục vung hoả cầu lung tung như vậy, người không kiên trì nổi chính là đối phương, còn nếu để hắn cận thân ha ha trận chiến sẽ kết thúc càng nhanh.
Bị hoả điểu thiêu rụi lão giả từ từ mở mắt ra, hắn vẫn không động đậy mà tiếp tục nằm nơi đó quan sát thế cục, được quả cầu che trở nên hắn không bị thương nghiêm trọng như mặt ngoài nhìn thấy.
Hắn chỉ bị thiêu rụi một bộ quần áo cùng lửa đốt đen một lớp da mà thôi, hắn đang chờ hai tên kia đánh tiêu hao lẫn nhau đến lúc đó bản thân nhảy ra thu thập tàn cuộc.
Quái nhân ngay từ đầu đã được hắn ra lệnh, khi chúng một kích của đối phương thì cứ giả bộ chống đỡ hết nỗi mà ngất đi, nó làm theo lời lão, vẫn đang âm thầm dưỡng sức chờ đợi thời cơ tung ra một kích trí mạng.
Nguyên Thiên Y tung lệch hướng hỏa cầu, hắn đang cố gắng dẫn dắt đối phương về phía lão nhân kia, đạo sĩ đương nhiên biết mục đích của đối phương nhưng hắn vẫn giả vờ như không biết mà từ từ tiến lại gần.
Lão giả khi thấy đối phương vô ý tiến lại gần thì cảm thấy thời cơ đến, nên vận dụng pháp khí không một tiếng động đánh về phía đạo sĩ.
Đạo sĩ không tránh không né mà để một kích đó đánh về sao lưng mình, còn hắn thì chở tay một chưởng đánh về phía lão nhân.
Lão giả lấy quả cầu đón lấy một kích đó nhưng vẫn bị dư lực đánh văng về phía sau, quái nhân gào thét lao về phía đạo sĩ, làm cho vừa định truy sát lão giã,đạo sĩ phải dựng lại đối chiến với quái nhân.
Nguyên Thiên Y lấy tốc độ nhanh nhất áp sát đạo sĩ, hắn vung kiếm chém thẳng vào đầu đối phương, đạo sĩ đang bận đối chiến với quái nhân làm hắn không thể tránh né một kiếm này.
Đạo sĩ chỉ có thể lui về sao một bước nhưng vẫn bị mũi kiếm chém chúng, huyết quang văng tứ tung nguyên bản khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của đạo sĩ bị một vết kiếm trảm phá.
Kiếm khí lít nha lít nhít từ vết thương liên tục thông qua đó mà xâm nhập vào nguyên thần của đối phương, đạo sĩ chỉ có thể gầm thét lên hất tung quái nhân cùng Nguyên Thiên Y, rồi trong lòng mật niệm Thanh Tâm Quyết một môn tĩnh tâm ngưng thần, phòng ngừa ngoại vật xâm lấn nguyên thần.
Lão giả bị hất tung đã chạy ngược lại, hắn truyền linh lực vào thanh tiểu kiếm nhân lúc đạo sĩ sơ hở mà lấy mạng đối phương.
Một kiếm đâm xuyên đầu làm cho sinh cơ của đạo sĩ nhanh chóng trôi qua, lão nhân rút kiếm ra rồi thở nhẹ một hơi.
Nguyên Thiên Y cấp tốc lao đến sát của đạo sĩ, dùng tay chụp lấy thanh ngụy pháp bảo kia, rồi vung kiếm chém về phía lão giả đang thở phào nhẹ nhõm.
Theo sát hắn là quái nhân với ý đồ ngăn cản hắn để cho chủ nhân thở dốc, đang thở dốc lão giả thấy Nguyên Thiên Y lao đến khóe miệng hơi nhếch lên, như thể có đoán trước hắn giơ lên quả cầu cuốn lấy thanh kiếm kia còn tay còn lại dùng kiếm chém về phía đối phương.
Nguyên Thiên Y thấy thanh kiếm của đạo sĩ bị cuốn lấy thì giơ lên kiếm gỗ trong tay ngăn chở đối phương.
Liếc mắt thấy quái nhân sắp chạy đến thì hắn hất tung quả cầu ra rồi nhanh chóng lui lại, đang hấp tấp chạy đến quái nhân vồ cái trong không, nhưng không dừng lại quá lâu hắn nhanh chóng đứng lên đuổi theo Nguyên Thiên Y.
Cả hai lao vào đối chọi gây gắt có được vũ khí mới Nguyên Thiên Y đương nhiên chiếm thượng phong, hắn giơ lên một kiếm chém ngay ngực quái nhân làm cho đấu bồng rách một lỗ lớn, làm lộ ra bản thể thật của quái nhân.
Lão giả đang thu lấy chiến lợi phẩm từ đạo sĩ thấy quái nhân sắp không trụ được thì miệng liên tục chửi "phế vật" nhưng vẫn lao đến trợ giúp đối phương.
Thấy lão giả đi càng lúc càng gần, quái nhân gầm thét một tiếng rồi vồ cánh tay có những móng vuốt sắc nhọn về phía lão giả, lão giả bị đánh bật về phía sao miệng phung một ngụm máu tươi, nội tâm tức giận không thôi.
Mai mắn hắn có được pháp bào từ đạo sĩ nên một kích vừa rồi không đến mức lấy mạng hắn, nhưng tổn thương là điều không thể tránh khỏi, hắn đang định bấm pháp quyết để gàng buột nô ấn được hắn đặt lên người quái nhân ngăn không cho hắn làm phản, thì bị một kiếm của Nguyên Thiên Y ngăn trở.
Một kích thất bại không làm cho hắn thất vọng mà tiếp tục lao về phía trước, theo sát đó là quái nhân, người mong muốn giết lão nhất chính là hắn, hắn cũng là người đề nghị Nguyên Thiên Y hợp tác để giết đối phương với điều kiện là toàn bộ chiến lợi phẩm về Nguyên Thiên Y hắn chỉ muốn được tự do.
Nguyên Thiên Y một kiếm đâm về phía lão giả nhưng khi mũi kiếm sắp đâm vào mi tâm đối phương thì dị biến phát sinh.
Một tiếng chuông vang vọng khắp thần thành, những người còn lại trong thành liên tục ôm đầu gào thét, lão giả thì mi tâm vặn vẹo liên tục kêu la thảm thiết, còn quái nhân thì đã trực tiếp nằm lăn ra đất lấy tay ôm đầu liên tục kêu gào, Nguyên Thiên Y mũi kiếm sắp đến mi tâm kết liễu được đối phương thì đột ngột dừng lại.
Ngũ quan hắn vặn vẹo trong đầu hắn có một âm thanh lập đi lập lại liên tục:
"Sống khổ cực như vậy, không bằng đưa thân thể cho ta như thế nào?"
Ngoài thành cách đó không xa Ngọc Cảnh Long cùng Nham Vô Thứu đứng song song nhau miệng thì lẩm bẩm:
"Bắt đầu rồi."
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc