Thượng Thanh

Chương 38: Kẻ Ngộ Đạo Trong Miếu Hoang




Nguyên Thiên Y chậm rãi đi về phái trước, hắn đi về phía trước không có mục đích nào.

Trong một ngày hắn nhận lấy hai lần trùng kích về mặt linh hồn, nên thần trí không được ổn định nội tâm đại loạn.

"Câu trả lời của lão phu có làm cho tiểu hữu hài lòng."

Tiếng nói hồn hậu từ sau lưng truyền đến, nhưng hắn không hốt hoảng chỉ chậm rãi quay đầu lại nhìn về phái người nói, lão thành hoàng người vốn nên chết rồi lại xuất hiện trước mắt làm cho hắn hơi bất ngờ.

Lão nhân khua tay ý bảo thanh niên trước mắt không cần nghi hoặc chậm rãi nói:

"Một đạo tàn hồn mà thôi, trụ không được bao lâu."

"Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của lã phu."

Nguyên Thiên Y chậm rãi lắc đầu, hắn không biết làm sao để cho ra đáp án đúng, thường thì kẻ cảnh giới càng cao càng khinh thường sinh mệnh cấp thấp, thành hoàng thì khác lão hy sinh bản thân mình chỉ để bảo vệ phàm nhân điều này làm cho người sống với lập trường bản thân là trên hết của hắn bị xung đột.

Hắn hiện tại nội tâm cực kỳ mâu thuẫn, cùng với việc một người bố chỉ biết bắt nạt con mình sợ hãi kẻ khác, dám cầm dao đâm một binh sĩ tung hành sa trường để cứu con mình, điều này càng làm cho sự mâu thuẫn đấy phóng đại lên, hắn cảm thấy tư tưởng sống bao nhiêu năm qua của mình như bị chối bỏ.

Thành hoảng như xem thấu được sự mâu thuẫn trong thâm tâm hắn nên lên tiếng an ủi:

"Người trẻ tuổi không nên có dáng vẻ của lão nhân tuổi xế chiều."

Nguyên Thiên Y không cho là đúng, hắn di chuyển vòng quanh đối phương như thể đang quan sát thành hoàng muốn tìm ra câu trả lời.

Hắn bỉnh thản hỏi:

"Không biết thành hoàng hiện thân nơi đây để làm gì."

Đánh chết hắn cũng không tinh thành hoàng lại sử dụng chút thời gian còn xót lại của bản thân lãng phí với kẻ chỉ gặp một lần.

Thành hoàng cũng không định giấu giếm điều gì chấp tay sao lưng hướng mắt về phía thành Lưu Dương thản nhiên nói:

"Không dối gạt tiểu hữu, bần đạo có việc muốn nhờ nên mới hiện thân nơi đây."

Nguyên Thiên Y cũng không muốn vòng vo mà vào ngay vào điểm chính:

"Mời thành hoàng nói."

Lão nhân cũng không khách khí mà nói thẳng:

"Ta hy vọng tiểu hữu sau này ra tay tương trợ một người trong lúc nguy cấp."

Nguyên Thiên Y nhíu chặc lông mày, đưa ra nghi vấn:

"Làm vậy thì ta được cái gì."

Hắn không muốn tùy tiện xuất thủ đấy, một khi động chạm rồi thì nhân quả rất nhiều, khó mà bức ra được.

Lão Thành Hoàng thấy đối phương do dự nên mới đưa ra thù lao mà bản thân đã chuẩn bị trước:

"Nếu tiểu hữu chấp nhận thì lão đạo nguyện bỏ ra kinh nghiêm tu đạo của bản thân cho tiểu hữu, nên nhớ kinh nghiệm của một người chỉ kém một bước nữa thôi là kết đan nó quý hiếm tới mức nào."

Nguyên Thiên Y khi nghe thù lao thì hết sức động tâm, hắn biết thành hoàng nhìn ra được nền móng của bản thân thì mới đưa ra loại thù lao như vậy, hắn là một cái tán tu sư thừa không có nên rất khó để được minh sư chỉ điểm cũng như công pháp tầng tiếp theo.

Môn công pháp của hắn chỉ đến Trúc Cơ là ngừng muốn tiến thêm một bước nữa, thì hắn phải sáng tạo công pháp mới hoặc cãi tu công pháp, nhưng khi tiếp nhận ủy thác thì hắn không chắc bản thân có thể hoàng thành, kẻ thù như thế nào còn không biết thì đánh làm sao được, chẳng may cảnh giới đối phương quá cao một tát vỗ chết bản thân thì sao.

Thành hoàng thấy phương vẫn còn do dự nên mới bỏ xung thêm:

"Tiểu hữu không cần lo lắng đứa trẻ này, rất ít gây sự chỉ khi bị dồn vào đường cùng thì mới đánh trả mà thôi."

Nguyên Thiên Y gật đầu tỏ vẻ đã hiểu hắn đi qua đi lại chăm trước một chút thì gật đầu đồng ý.

Lão nhân thấy đối phương nhận lời thì lòng bàn tay ngưng tụ ra một quang cầu nếm về phía đối phương, Nguyên Thiên Y cẩn thận đón lấy.

Khi tiếp nhận nhận quang cầu hắn quan sát một lúc cảm thấy không có vấn đề gì thì mới ngẩng đầu lên hỏi:

"Làm sao để nhận biết người ta cần giúp?"

Lão nhân chỉ mỉm cười:

"Sao này ngươi sẽ biết."

Thân hình lão nhân dần tiêu tán, lần này là thật chết rồi không còn chút tàn hồn nào.

Nguyên Thiên Y cũng không suy nghĩ quá nhiều mà tiếp tục đi về phía trước, một kẻ qua đường mà thôi không đáng để hắn bận tâm, nếu nói điều làm cho hắn nhớ kỹ đối phương thì là việc hy sinh thân mình để cứu phàm nhân.

Hắn đi đến một ngôi miếu hoang, trong miếu thờ phụng tượng thần sớm đã bị đánh nát.

Ngôi miếu có vẻ bỏ hoang quá lâu nên bị tổn hại nghiêm trọng, tơ nhện khắp nơi mất rất nhiều công sức để mà dọn dẹp làm cho hắn tốn gần một tiếng để dọn ra một chổ miễn cưởng có thể nghĩ qua đêm.

Hắn thu thập các nhánh cây vụng trụm lại để, một đóm lữa nhỏ len lỏi trong miếu hoang được thấp lên, ánh sáng dần dần lan ra đến khắp miếu.

Chậm rãi lấy quang cầu mà thành hoàng đưa lúc sáng, hắn truyền một tia thần thức vào rồi chậm rải đọc nội dung trong đó.

Nói là đọc chứ thật ra không giống lắm, những hình ảnh chậm rãi hiện lênh trong đầu hắn, từ lúc đối phương lên núi tu hành cũng như những lần có được cảm ngộ của bản thân, hắn chậm rãi đọc lấy nội dung rồi so sánh với bản thân.

Còn về phần công pháp trúc cơ thì làm cho hắn thất vọng rồi, hắn không thể tu luyện được nhưng may mắn là có thể so sánh đối chiếu nói men theo lối mòn biết đâu gặp được đại đạo.

Khi xem đến một bức ảnh làm cho tim hắn đập nhanh, hình ảnh một lão nhân đang ngồi trên đài sen, thân hình hắn khôi ngô như thể là một đao khách. Dáng ngồi xếp bằng hai tay thì thả lỏng rủ xuống đầu gối, hắn chậm rãi giảng đạo.

Người nghe không chỉ mỗi nhân tộc còn có những chúng tộc khác nữa, lão nhân kia không phân biệt đối xử mà giảng dạy từng câu một, chúng sinh chăm chú lắng nghe.

Khuôn mặt hoàn toàn mơ hồ làm cho hắn không thể nào nhìn rõ được, khi đang tập trung nghe đạo thì hắn không biết rằng lão nhân khuôn mặt mơ hồ ấy liếc nhìn về hắn một chút, nếu biết được chắc chắn hắn rất hoảng sợ nên biết rằng đây chỉ là trí nhớ của một người đã trải qua tái hiện lại.

Sao khi xem hết thì hắn chậm rãi thể ngộ những thứ mà bản thân thu hoạch được, kinh hỷ lớn nhất là cảm nhận khi tiếp nạp hương hoả của chúng sinh mà thành hoàng để lại, hắn chậm rãi thể ngộ nó cảnh giới không ngừng tăng cao.

Đang chìm đắm trong tu luyện thì bị đánh gãy bởi tiếng bước chân của hai người, hắn chậm rãi mở mắt ra thì thấy một lão nhân trên tay đang ẩm một đứa trẻ nhỏ, cùng với một tiểu cô nương.

Lão nhân thì cảnh giác đánh giá hắn còn tiểu cô nương kia xem như tâm lớn tìm một chổ dọn dẹp lấy khi xem như sạch sẽ thì ngồi xuống rồi ra hiệu cho lão nhân cùng ngồi, hai bên lâm vào trầm mặc trong đêm tối ở miếu hoang mà tình cờ gặp mặt người lạ thì xem như không tình cờ rồi.

Hai bên âm thầm đánh giá đối phương, khi thấy người trong miếu chỉ là kẻ đem theo một thanh kiếm gỗ hành tẩu gian hồ mới thoáng an tâm, còn lão nhân chỉ mặc một thân vãi thô không đáng bao nhiêu tiền, tiểu cô nương kia thì khác rồi tuy không đến mức toàn thân treo đầy vàng bạc nhưng vãi may đồ mà nàng mặc nhìn qua cũng biết là loại quý hiếm.

Không giao tiếp gì mà tiếp tục trầm mặc, mây đen kéo đến từng hạt mưa rơi xuống rồi chuyên thành dong bảo, miếu hoang tuy tàng nhưng không phế dù đã bị bỏ hoang rất nhưng vẫn an ổn che cho bọn hắn qua cơn giong bảo.

Sáng sớm khi tia sáng đầu tiên chiếu đến, tiểu cô nương kia từ từ mở mắt lấy đôi tay dụi mắt của mình, ngáp một hơi rồi quay sang lão nhân bên cạnh hỏi:

"Hắn đi từ khi nào?"

Lão nhân đang bận bịu dỗ dành đứa trẻ trong tay quay sang cung kính nói:

"Bẩm công chúa, mới đi không lâu."

Tiểu cô nương đứng dậy dùng tay phủi bụi toàn thân rồi nói:

"Vậy chuẩn bị lên đường."

"Vâng"

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.