Phủ thành chủ một tên hộ vệ đang hấp tấp chạy đến nơi ở của Lưu Cảnh, hắn không có quá nhiều thời gian suy nghĩ mà đập thẳng cửa sông vào.
Hắn ngẩn người vì không như trong tưởng tượng trong phòng không có lấy một bóng người, không thấy tâm hơi của Lưu Cảnh cùng với thê thiếp của hắn.
Vội vả đi ra ngoài hành lang thì thấy được thân hình mập mạp của đối phương đang cố gắng nhón chân lên để đưa cổ vào sợi dây hắn đã móc nối với trần nhà.
Hắn khó khắn để cổ máng lên sợi dây lẩm bẩm với giọng thảm thiết:
"Ông trời ơi? Ta làm vậy là sai hay sao, mở cổng thành cứu bọn hắn là không được à."
Haizzz.
Hắn lẩm bẩm hết câu thì chân tuột khỏi cầu thang, khuôn mặt hắn vặn vẹo khó thở hai tay đang cố bấu lấy sợi dây thừng, mới đầu đôi chân hắn còn cử động tới lui nhưng được một lúc thì im ắng hẳn.
Tên hộ vệ thấy thành chủ định tự tử bằng dây thừng hắn định ngăn lại nhưng đã muộn khi chạy đến đối phương đã tắt thở.
Tên bình sĩ chỉ đành thở dài yên lặng chấp tay vái lạy thì thể đối phương bằng sự kính nể, Lưu Cảnh lúc làm thành chủ không được tính là thành chủ tốt nhưng y thà chết chứ không chịu khuất nhục xem như đáng kính.
Nguyên Thiên Y cùng Trương Lưu Minh yên lặng quan sát hết thảy, bọn hắn không có ý định ra tay ngăn chở vì đây là lựa chọn của Lưu Cảnh là hậu quả hắn phải nhận khi đưa ra quyết định sai lầm.
Nguyên Thiên Y vẫn một thân trang phục rách nát, khuôn mặt hơi nhợt nhạt như bệnh lâu ngày không khỏi hắn một tay cầm kiếm gỗ tay còn lại tùy ý xụi lơ như thể đả gãy chưa khỏi hắn cười hỏi đối phương:
"Lão huynh biết ai đốt kho lương sao?"
Trương Lưu Minh lắc đầu từ chối cho ý kiến, mọi việc hiện giờ như một đoàn đay rối không biết đâu mà lần, bạn đầu hắn nghĩ là do cảm tử đó quân địch cài vào nhưng không có chứng cứ, hắn chuyển hướng đi nghi ngờ lưu dân giờ đây mọi truyện tập trung vào tứ đại gia tộc không biết đâu mà lần.
Hắn hỏi ngược lại:
"Lão huynh nghĩ thế nào?"
Nguyên Thiên Y chỉ lắc đầu rồi rời đi hắn cảm thấy không cần thiết nên dính vào vụ này, chỉ cần đứng xa quan sát là được cũng đến lúc đi hái quả rồi.
...
Một hẻm nhỏ trong thành một đám trẻ đang đánh đập tàn nhẫn một đứa trẻ ốm yếu trong tay đang ôm chặt chai rượu mà mình mới mua khuôn mặt thằng bé bầm tím đỏ nhiều lần bị đá vào mặt.
"Mày đi mua rượu cho tên vô dụng đó đúng không?"
Nhiều đứa không nói gì nhưng mắt rưng rưng, kho lương cháy rồi nhưng bọn trẻ chẳng để tâm vì bọn nó không nghĩ được nhiều, mà chỉ chăm chú với cái trước mắt, đó là trút giận lên đứa trẻ đang lăn lóc kia.
Thằng bé nhiều lần đưa tay vào túi áo nắm lấy bao vãi được quần bọc cẩn thận nhưng lại buông tay ra, Nguyên Thiên Y hơi mất hứng vì nhiều lúc sắp thành lại bại, hắn không xem thằng bé nữa mà chuyển sang đi quân sát cha thằng bé.
Lúc này đối phương đang hốt hoảng chạy vội trong thành tìm kiếm con trai của mình, một bên chạy một bên lẩm bẩm:
"Con ơi ngàn vạn đừng xảy ra truyện gì."
Hắn thấy đám khói bốc cháy từ kho lương thì biết mọi truyện không ổn nên nhanh chóng chạy ra khỏi nhà khắp nơi tìm con mình.
Thằng bé đang bị đánh đập kia vẫn cố gắng khống chế bản thân nhiều lần buông bỏ, đánh đến cao trào thì bọn trẻ bị một tên lính của Ngu Lang thấy được, đối phương đi đến gần bọn trẻ một tay cầm lấy cán đao gút ra khỏi vỏ, khuôn mặt của hắn không có bất kỳ tâm tình cảm xúc nào, cũng như chẳng để tâm đến cách đó không xa có một tên bợm nhậu đang run rẩy ngồi nơi đó.
Người đàn ông đang cố gắng không chế bản thân thì thấy được người đang bị đám trẻ đánh là con trai mình nên khua hết dũng khí mà đứng lên.
Bọn trẻ khi thấy tên bình sĩ mặt không biểu tình gút đao đi về phái mình thì đều hoảng sợ chạy tứ tán, chỉ để lại đứa trẻ nằm trên đất.
Thằng bé không còn sức để chạy nữa mà yên tĩnh nhắm mắt nhận lệnh.
Thanh đao được đưa quá đỉnh đầu định chém xuống thì tên bình sĩ nghệ thấy tiếng nói phẫn nộ của người đàn ông kia:
"Không được hại con trai tao."
Người đàn ông gầm lên giận dữ gút thanh tiểu kiếm bị ném vào nhà mình, hắn hai tay cầm chặt chửi kiếm rồi lão về phía trước thanh tiểu kiếm đâm xuyên yết hầu tên bình sĩ, máu bắn tung tóe làm cho khuôn mặt đầy tàn nhang vốn đả xấu xí của hắn nay trở nên càng đáng sợ hơn.
Tên bình sĩ ngơ ngác khuôn mặt vô thần ngã xuống đất, người đàn ông vội vã buông tay ra run rẩy nói:
"Ta đã giết người."
Hắn không run rẩy quá lâu thì nhớ đến con trai mình, thì lão về phía đứa trẻ ôm thằng bé rồi khóc lớn lên:
"Con ơi, con có sao không đừng làm cha sợ."
Đứa trẻ thì nghẹn ngào nói:
"Còn không sao nhưng chai rượu thì bị đổ bể rồi."
Người cha bây giờ nơi nào còn nhớ đến rượu nữa hắn chỉ quan tâm đến ăn nguy của con trai mình nên nhanh chóng dò xét thằng bé:
Nguyên Thiên Y chứng kiến hết tất cả hắn lấy tay bụm miệng từ trong khóe tay lặng lẽ tràn ra từng giọt máu tươi, làm cho khuôn mặt vốn nhợt nhạt của hắn lại trắng xám thêm không ít, hắn làm tất cả như vậy chỉ để mong muốn một cái kết quả, có vẻ hắn không được như ý nguyện.
Hắn yên lặng lùi về phái sau mà đi ra khỏi thành, trên đường đi hắn gặp không ít người chóng đối binh sĩ Ngu Lang nhưng bị đàn áp, vì thời thế thay đổi rồi thắng làm vua thua làm giặc nay bọn hắn thừa phải chịu sắp xếp của bên thắng.
Hạng Sở Nam thần hình uy vũ mắt hổ mở to diện mục dữ tợn, hắn ngồi trên lưng ngựa một tay cầm đại đao tay còn lại cầm lấy cái đầu đẫm máu của Kiệu Vu Đa, hắn hét lớn:
"Kiệu Vu Đa đã chết, các ngươi còn không mau đầu hàng."
Một số người khi nghe tình thì ngã tại chỗ phải nhờ người khác đỡ dậy, có kẻ không tin miệng liên tục lẩm bẩm:
"Sao có thể? Lão tướng quân sao có thể bại dễ dàng như vậy được."
Có không ít người cảm thấy không thể tin được nhưng khi nhìn thấy cái đầu đẫm máu của Kiệu Vu Đa bị Hạng Sở Nam giơ lên cao cảnh tỉnh, giờ phút này bọn hắn không tin cũng phải tin.
Binh sĩ thay phiên nhau liên tục chúc mừng vì bòn hắn biết khi tin này được loạn truyền đi ra thì danh tiến của Hạng Sở Nam sẽ nhanh chóng tăng lên có khi hắn còn thuận lợi chở thành tướng quân, giờ đây bọn hắn đang cố gắng tạo mối quan hệ lúc đó nước lên thì thuyên lên.
Hạng Sở Nam thành tướng quân bọn hắn cũng thuận lợi húp được một chén canh, giờ đây hắn không còn vẽ ngây ngô như bình thường nữa mà thay vào đó là sự quyết tâm và kiên định.
Hắn cảm thấy đời này một cái chức tướng quân là chưa đủ với hắn, ít nhất phải là đại tướng quân, hắn dã tâm bừng bừng.
Điềm Mộng Túy không đi theo bè lũ xu nịnh vì hắn biết là không căn thiết, giáo tình của hắn cùng Hạng Sở Nam không nông cạn đến mức đối phương đắc ý quên mình, hắn yên lặng cổ vũ cho bản thân "sao này phải lập nhiều chiến công để đuổi kịp đối phương."
Nguyên Thiên Y chán nản đi lướt qua đoàn bình lính của đối phương hại bên không nói gì, Nguyên Thiên Y không muốn quan tâm còn nhóm của Hạng Sở Nam thì không muốn dây dưa với một tên què chán nản để làm gì cho mất thời gian.
Vừa đi vừa âm thầm đáng tiếc hắn không muốn bỏ lở mấy mối quán hệ mà bản thân cố gắng tạo dựng lúc đến thành này, nhưng hiện nay thành công cóc hết rồi hắn chỉ đành đi nơi khác mà làm lại.
Trương Lưu Minh cùng ngày cũng không biết đi đâu mất dạng mà không có trong thành.
Binh sĩ của Hạng Sở Nam cũng rất quy cũ không đánh giết cũng như cướp bóc của những người không có sức phản kháng, vì bọn hắn được đối phương hạ lệnh không được giết người đầu hàng.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc