Chương 32
Đứa trẻ bị xô bất ngờ ngã mạnh xuống đất khuôn mặt ngơ ngác nhìn về phía bóng lưng của cha mình.
Tiếng khóc nức nở truyền đến nhưng tên kia vẫn không quay đầu lại, hắn vẫn chăm chú về phía công thành.
Như thể hắn không có bất kỳ cảm xúc nào, vì bọn hắn là quân cảm tử nơi những người không cần nhân tính, bọn hắn chỉ biết tập trung vào nhiệm vụ được giao của mình, dù có phải hy sinh tính mạng.
Dù vậy hắn vẫn hơi nhíu mày một chút rồi mới đi tiếp, thằng bé phía sau khóc một lúc rồi ngừng nó loạng choạng đi tìm mẹ của mình để nói việc này, rằng cha lạ lắm.
Đi được một lúc thì thằng bé nhận ra mình làm gì còn mẹ nữa, mẹ đã biến mất được một khoản thời gian rồi, người mẹ mà đứa bé vẫn luôn nương tựa đã không còn, người phụ nữ ấy trong lúc chạy nạn đã qua đời vì cơn đói, nàng đã dành phần ăn của mình cho con và chồng trong khi bụng không có thứ gì.
Đứa bé ngã nơi đó khóc róng lên trên tay vẫn đang cầm một cây sáu trúc thô sơ, đó là món quà mà cha đả tặng cho thằng bé trước khi chở thành lưu dân, hắn vẫn trân trọng đến bây giờ.
Mặc cho đứa trẻ ngồi khóc nơi đó nhưng không ai quan tâm, vì bọn hắn mãi bận tâm về đám lửa, nếu không dập lửa lương thực cháy hết chờ đợi bọn hắn chỉ có chết đói, tiếng khóc của một đứa trẻ vào lúc này có đáng là gì.
....
Lưu Cảnh đang dần chìm vào giấc ngủ cùng các thê tử của mình thì bị bịnh lính xông vào đánh thức.
Tên bình sỉ liên thành gõ vào cửa lớn tiếng hô to:
"Bẩm thành chủ, kho lương cháy rồi."
Giờ phút này hắn không còn quan tâm gì về lễ tiết nữa, mà khuôn mặt tràng đầy lo lắng tay thì liên tục gõ lấy cửa phòng hô thành chủ.
Lưu Cảnh mới chìm vào mộng đẹp thì bị gõ cửa đánh thức khuôn mặt hắn hơi chút tức giận dùng tay xô một thê tử ra chổ khác, người đó nhanh chóng mặt lại quần áo lùi ra.
Lưu cảnh mặc vào quần áo nghiêm chỉnh xoay người lại nhìn về phía các thê tử của mình xem có ngăng nắp hết chưa thì mở cửa ra thấy tên lính khuôn mặt hốt hoảng kia thì nghiêm nghị nói:
"Có chuyện gì?"
Tên kia hốt hoảng nói:
"Bẩm thành chủ, khó lương cháy rồi."
Lưu Cảnh khi nghe hết câu thì khuôn mặt hắn hốt hoảng chạy ra phía ngoài nhìn về phía khó lương.
Trước mắt hắn là một ngọn lửa không lồ làm sáng rực một vùng của toà thành, nhiệt độ nóng của nó từng trận truyền đến, làm cho khuôn mặt béo tròn kia đỏ bừng lên.
Đám thê tử của hắn khi nghe tin hốt hoãn chạy ra phía trước nhìn về nơi xa ai nấy cũng hoảng sợ thất thành.
Lưu Cảnh lạnh giọng hô to:
"người đâu màu dập lửa."
"Tuân lệnh."
Đám quân cảm tử liều mạng chạy về phía cổng thành bọn hắn không phải chạy trốn mà muốn mở cổng đoán quân mình vào thành.
Kiệu Vu Đa khi thấy mọi sự bất thường về đoàn quân kia thì lạnh giọng ra lệnh.
"Người đâu mau ngăn bọn hắn lại."
Từng đợt binh lính lao lên ngăn chặn những kẻ ý đồ bất chính kia, nhưng chậm bọn hắn chạy rất nhanh không đuổi kịp.
Thấy tình thế không ổn Kiệu Vụ Đa ra lệnh cho bình sĩ bắn tên, làm vậy khả năng bắn chúng người dân bởi tên lạc là rất cao, nhưng hắn không nghĩ nhiều được như vậy nữa.
Binh sĩ vương cung liều mạng bắn tên bay như vũ bão nhưng vẫn bị một số kẻ né được, người dân trong thành bị chúng bởi đạn lạc rất nhiều có một số kẻ không may mắn bị dính tên không qua khỏi.
Cảm tử quân kia đi đến cửa thành không thấy bất kỳ bình sĩ đóng giữ nào nên nhanh chóng chạy đến mở cửa.
Niềm hy vọng cuối cùng của Kiệu Vụ Đa bị dập tắt hắn vốn còn tâm lý may mắn là bình lính của các đại gia tộc đóng giữ nơi đó cảng bọn hắn lại nhưng kết quả lại chẳng thấy ai.
Chốt cửa được tháo ra tiếng kẽo kẹt phát ra từ khớp nối của các cơ quan mở cổng thành, cánh cửa tổ lớn ấy dần dần được hé mở, người dân trong thành mãi lộ dập lửa khi nghe tiếng động huyên náo thì nhìn về phía cổng thành.
Khe cửa càng lúc càng lớn nhưng điều chờ đợi bọn hắn là tuyệt vọng chứ không phải hy vọng.
Tiếng dẫm đạp của chiến mã cùng với tiếng hò hét của quân địch từ sao cánh cổng chuyền đến.
"Anh em xông lên, giết."
Tạ Hiểu Thành đi đầu hắn thân mặc giáp trụ tay cầm đại chùy, ngồi trên lưng một con chiến mã ủy vũ làm cho thân thể vốn đã cao lớn của hắn trở nên càng dũng mãnh.
Hắn dẫn đầu xong vào thành đối diện với Kiệu Vụ Đa sát khí bức người, tuy là tướng lĩnh lâu năm nhưng khi đối mặt với đối phương Kiệu Vụ Đa vẫn rất áp lực.
Như thể hắn quay lại năm tháng đối đầu với kẻ kia, người được xưng là kiêu hùng một thời đại.
Khi hay bên chuẩn bị đối chiến thì Hạng Sở Nam đi đến bên Tạ Hiểu Thành:
"Tướng quân để ta."
Hạng Sở Nam thần sắc tiều tụy nhưng tình thần lại rất tốt, khi được Tạ Hiểu Thành cho phép thì hắn đi về phía Kiệu Vụ Đa cười đùa nói:
"Lão đầu a, hôm nay ta nhất định cả gốc lẫn lãi lấy về."
Kiệu Vu Đa thần sắc nghiêm túc cười lạnh nói:
"Người trẻ tuổi tính thần rất tốt a."
Hạng Sở Năm cất tiếng cười to rồi lão lên, hắn dùng đại đao bổ mạnh về phía Kiệu Vụ Đa nó mạnh tới mức lão nhân phải dùng hai tay cầm đao để đón.
Điều làm lão bất ngờ là đối phương ăn một đao của lão nhưng sức lực không suy giảm là bao, có khi lão còn cảm thấy đối phương đang mạnh hơn.
Lão nhân thần sắc nghiêm túc giờ đây hắn hoàn xem người thành niên trước mắt này là đối thủ.
Lão không chỉ mãi phòng thủ mà đổi về thế công một đao chém ngang hông nhưng vẫn bị đón lấy.
Tạ Hiểu Thành thì nhàn nhã dạo chơi trong thành, hắn đi đến đấu người dân trong thành không tự chủ được né ra nhường đường, có một số kẻ núp trong bóng tối âm thầm tụ lực để mà ám sát hắn.
Vì bọn họ biết đây là cơ hội cuối cùng bọn hắn có thề nhìn thấy tự do, không ít người tự an ủi bản thân:
"Hắn chỉ là một cái tướng quân mà thôi, dù mà thế nào cũng chỉ là phàm nhân nhiều người xông lên cùng lúc giết hắn thì có hy vọng."
Trên nóc nhà có hai kẻ đang âm thầm bàn tán:
"Ngươi tập hợp được bao nhiêu người."
Tên còn lại mặt nhăn lại khó khăn nói:
"Không nhiều, chỉ có ba người."
"Vậy còn không mau đi tập hợp thêm người."
Tên kia ấp úng nói:
"Được."
Thời gian cho bọn hắn rất gấp nên không có chuẩn bị được gì nhiều sao một hồi tập hợp thì cũng được tám người.
Bọn hắn lao lên cùng lúc định lấy thế bất ngờ hạ sác đối phương nhưng bị dễ dàng tránh đi.
Tạ Hiểu Thành tùy ý vung cán đau đả hất tung được hai người, còn những người khác thì bị con chiến mã của hắn chấn nhiếp.
Sáu người còn lại run rẩy đứng nơi đó, trước mặt bọn hắn nào là người rõ ràng là thần nhân, chỉ cần đối phương đứng nơi đó thôi đủ để chấn nhiếp bọn hắn.
Một bé gái đang cố gắng hết sức chạy đến bên cha của nàng bằng đôi chân bé nhỏ đó, bé gái hớt hải mặt chàn đầy mồ hôi nhưng vẫn chạy lên:
"Cha, cha không sao chứ."
Người đàn ông khi nãy bị Tạ Hiểu Thành túy ý vùng cán đao hất tung gian nan nói:
"Cha không sao con đừng lo, mà hãy mau chạy đi."
"Không, con không đi."
Bé gái lắc đầu mặt đầy nước mắt nhìn về phía cha mình, sau đó chạy đến trước mặt cha của nàng đối diện với Tạ Hiểu Thành dù đả rất cố gắng nhưng nước mắt không tự chủ được tuôn ra bởi hai hắn mi nhỏ bé đo:
"Không được làm hại cha ta, muốn giết thì cứ giết ta hãy tha cho ông ấy."
Tạ Hiểu Thành nhìn chăm chú vào bé gái sau đó hoạt động thân mình rồi xuống ngựa, hắn đi đến bến cạnh bé gái lấy tay xoa đầu đứa bé ôn hoà nói:
"Yên tâm ta không giết người không phản kháng."
Hắn ngước mặt lên hét to:
"Toàn quân nghe lệnh không được tùy ý sát hại dân trong thành."
Tiếng to gõ chuyền đến làm rung động cả không gian trong thành:
"Tuân lệnh."
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc