Lưu dân khi được phân chia vũ khí thì nhanh chóng đi ra khỏi thành để chiến đấu.
"Anh em xông lên, quyết chí bảo vệ thành này."
Rất nhiều người đồng thanh hô theo như thể đang tiếp thêm dũng khí cho bản thân để kiên cường chiến đấu.
"Xông lên, giết chết bọn khốn nạn này."
Cổng thành được mở ra hàng người ồ ạt lao về phía trước, bọn hắn như thể bị những lời nói của Lưu Cảnh động đến tâm hồn nên ai cũng nhiết huyết dân trào cảm thấy bản thân có thể làm đại sự.
Tiếng đàng du dương trong trời đất, no có vang vọng khắp nới như thể hoà theo tiếng hô hoà của binh sĩ.
Khi thì mảnh liệt cao trào thì trầm thấp du dương, nó như hoà vào một thể với trận chiến đang diễn ra khi hai quân lao vào liều mạng chém giết thì nó mảnh liệt sôi trào lên.
Trên một ngọn núi cách thành Lưu Dương không xa, một thanh niên người mặt màu xám trường bào tóc dài tùy ý thả sau lưng.
Hắn ngồi ở trên thảm cỏ hai chân xếp bằng để trên đó là một cây đàn, mười ngón tay linh hoạt kéo dây đàn, hắn đôi mắt nhắm nghiền khuôn mặt như có như không mỉm cười, cứ như thể hắn đang hưởng thụ lấy cuộc chiến này.
Tiếng lá cây đung đưa trong gió như thể đang hổ trợ tiếng đàn của hắn càng thêm sinh động.
Nguyên Thiên Y chậm rãi từ trong bụi cây đi ra, hắn cố ý làm cho tiếng động khi đi xuyên qua lùm cây lớn hơn một chút, như thế đang nói ta đến.
Thanh niên kia khi nghe tiếng động từ phía sau nhưng vẫn không quay đầu lại mà tiếp tục đánh đàn, hắn tùy ý bại lộ phần lưng của mình cho đối phương như thể đang khiêu khích tấn công, cũng có thể hắn tự tin vào thực lực của mình.
Nguyên Thiên Y đi đến đối phương cách đó không xa đứng lại thưởng thức tiếng đàn, hắn không có hành động gì khác chỉ tùy ý đứng nơi đó mà nghe khi tiếng đàn kết thúc thì vỗ tay liên tục khen hay:
"Đàn rất hay."
Thiên niên kia khi nghe được lời ca ngợi từ người mình mới gặp lần đầu không có quá nhiều cảm xúc như vui mừng hay kích động chỉ cười nói:
"Đạo huynh quá khen."
Nguyên Thiên Y chỉ cười không nói, hắn là nghe không hiểu âm luật đấy phải nói là mù quáng trong phương diện này, hắn khen hay là vì thứ đối phương dung nhập vào tiếng đàn, nhờ vậy hắn mới biết được hai người là chung một con đường.
Hắn ngồi xuống cách đó không xa, kiếm gỗ tùy ý cấm xuống đất tiện tay ngắt lấy một cọng cỏ chậm rãi nhai lấy cười hỏi:
"Không biết khúc tên gì?"
Thanh niên kia cười cười từ tốn nói:
"Tranh Đấu."
Khi nghe được đáp án hắn chậm rãi suy nghĩ rồi cười nói:
"Tên rất đúng."
Thanh niên kia quan sát Nguyên Thiên Y một hồi cười hỏi:
"Đạo huynh không định tranh vào vũng nước đục này đi."
Nguyên Thiên Y chỉ cười lắc đầu, đấu tranh vương triều thì hắn biết một ít đấy, ví dụ như việc trong vòng hai mươi năm chỉ được đánh chiếm một đất nước, nếu làm trái lệnh phải bị trừng phạt.
Còn án phạt thì phải xem Nho Gia Thánh Nhân giải quyết thế nào, vì lão nhân gia là người chế định lễ nghi quy cũ của toàn bộ Huyền Thai đại lục.
Ngu Lang quốc những năm gần đây liên tục chinh chiến tứ phương, quân vương dẫn đầu quân đội đi xâm lược các nước khác mà vẫn không bị trừng phạt thì nói rõ có vấn đề rồi.
Những điều này vì sao hắn biết, đương nhiên là Trương Lưu Minh nói còn từ đâu đối phương biết thì hắn nói không rõ rồi.
Thanh niên kia không hàn huyên quá lâu thì đứng dậy phủi lá cây từ trên thân xuống, hắn cột chặc đàn trên lưng mình rồi quay người rời đi vừa đi hắn vừa dùng tay sờ về phía cây đàn trên lưng mình.
Nguyên Thiên Y ngồi tại chổ dùng tay nắm lấy chuôi kiếm nhưng không có động tác gì.
Khi đi khuất khỏi tầm mắt của Nguyên Thiên Y thanh niên kia cởi bỏ cây đàn trên lưng chỉ thấy hắn phất tay một cái thì cây đàn biến mất không thấy, hắn thở nhẹ một hơi rồi nhanh chóng lên đường.
Nguyên Thiên Y thì ngồi ở nơi đó tiếp tục quan sát chiến cuộc đang dần đi đến hồi kết.
.....
Hoàng thành của nước Nghê Tuyên là đất nước mà thành Lưu Dương sở thuộc.
Trước đây nó là một đất nước hùng mạnh gồm mười lăm thành trì hiện nay chỉ còn lại ba thành cùng với hoàng thành nơi Hoàng Cung ngự trị.
Đâu đó một góc của hoàng thành nơi âm u không thấy ánh nắng, một thanh niên đang đối mặt với những tướng lĩnh của mình, bọn hắn bí mặt tổ chức một hội nghị mà không có mặt của nhà vua.
Bầu không khí tràn ngập ngưng trọng ai nấy cũng thần sắc nghiêm túc, dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến lập loè trong đêm tối càng thêm ngưng trọng.
Thanh niên lấy từ dưới bàn ra chín cây đèn cầy và chia ra từng người trong phòng.
Mỗi người trước mặt đều có một cây nến và một sấp giấy, thanh niên nhìn về phía những người khác gật đầu rồi đặt bút bắc đầu viết, khi hắn viết xong thì giơ mảnh giấy lên cho những người xung quanh xem, khi mọi người gật đầu xác nhận đả xem hiểu nội dung thì bắt đầu chăm lửa đốt mảnh giấy đó đi.
Những người xung quanh nhanh chóng làm theo từng người một ghi giấy rồi giơ lên trờ xác nhận của những người khác rồi đốt đi.
Hội nghị không âm thanh cứ thế diễn ra,vì việc bọn hắn làm không cho phép để lộ ra ngoài, nếu bị phát hiện mất mạng của bản thân đã là nhẹ.
Bọn hắn gật đầu đồng ý rồi nhanh chóng tản đi, đêm hôm đó một đội quân tinh nhuệ gồm một vạn người chậm rãi duy chuyển trong đêm tối.
Bọn hắn làm việc rất cẩn thận không để lại dấu vết, cũng với một số sát thủ được huấn luyện đặc biết được phái đi.
Những sát thủ đó đi đâu thì những binh lính này không được biết rồi, việc bọn hắn cần làm bây giờ là nghe theo mệnh lệnh của người thanh niên kia.
Còn thân phận của hắn là ai thì rõ như ban ngày rồi.
...
Sao một ngày chiến đấu mỗi mệt các binh lính đều mệt rả rời, nhưng bọn hắn vẫn phải cố gắng duy chuyển thi thể của những đồng đội mình vào thành, những người bị thương thì chỉ được sơ cứu qua một số người bị bắng bó tới mức không còn thấy hình người, bị thiệt hại nhiều nhất là lưu dân vì bọn hắn chỉ được những vũ khí thô sơ cũng như không có kinh nghiệm nơi chiến trường.
Lưu Cảnh thì vẫn đang hưởng thụ oanh oanh yến yến trong phủ của mình, giờ phút này hắn đang hưởng thụ cùng với các thê tử của mình, vì hắn biết chỉ cần cầm cự thêm một ngày nữa thì tiếp viện cùng lương thực đến.
Còn tộc trưởng của các gia tộc mỗi người đều có xuy nghĩ riêng không ai giống ai.
Khi mọi người ngủ say chỉ trừ những binh lính túc trực trong thành, lúc nữa đêm ban đầu chỉ là một đốm cháy nó sau đó nó nhanh chóng lan rộng ra, ánh lửa càng lúc càng lớn trong đêm tối không biết ai nhận ra bất ổn đầu tiên nhanh chóng hét lớn:
"Không ổn, người đâu mau dập lửa kho lương cháy rồi."
"Cái gì, kho lương cháy người đâu mau dập lửa."
Một người trung niên nhân hớt hại chạy loạn xung quanh như tìm kiếm gì đó, tìm một lúc thì thấy giếng nước hắn nhanh chóng chạy đến dùng sức kéo dây để lấy thùng nước từ dưới giếng hắn nhanh chóng bắt lấy thùng nước rồi chạy đến hất vào đám lửa, kết quả như trâu xuống biển không ăn thua.
Những người khác thấy thế thì liên tục làm theo, rất nhiều người xếp thánh một hàng để truyền thùng nước mà dập lửa.
Tạ Hiểu Thành khi thấy đám khói nghi ngút từ trong thành truyền ra hơi hét miệng cười rồi hét lớn:
"Toàn quân tập hợp."
Từng đoàn người sắp thành hàng đứng trước nhất là thiên nhân tướng có cả Hạng Sở Nam hắn cũng trong đám này, hắn vừa mới tỉnh tuy khuôn mặt rất uể ải nhưng tinh thần lại hừng hực chiến ý hắn hét lớn:
"Toàn quân theo ta xong lên."
"Giết."
Hắn nhanh chóng lao về phái trước cùng binh sĩ của minh.
.....
Trong thành một đứa trẻ đi lại gần mẹ của mình lo sợ nói:
"Mẹ ơi, cha từ khi ra khỏi thành chở về rất lạ, các đại thúc khác cũng vậy."
Từng người bị thương bật dậy bọn hắn gở bỏ băng gạt của mình rồi đi về phía cửa thành, một đứa trẻ thấy cha của mình đang bị thương nặng mà duy chuyển nên đi lại lo lắng nói:
"Cha, ngươi đang bị thương không nên duy chuyển quá nhiều."
Tên đó thờ ơ như không nghe thấy lời đứa trẻ, khi đi đến bên cạnh thì dùng tay xô đứa trẻ ra rồi lao về phía cổng thành.
Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.
Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...
Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: