Hứa phu nhân lúng túng không biết tiếp lời thế nào:
"Nguyên tiên sinh đừng khách khí, chút việc vặt mà thôi không đáng ngài nhọc lòng, huống hồ gia đình tôi thiếu ngài ân tình rất lớn, lệnh phu mấy tháng trước chẳng may gặp tai nạn nhờ có ngài bây giờ mới được lành lặn"
"Hứa phu nhân đừng nói vậy phu quân của ngươi lúc lên rừng săn bắt chẳng may bị gãy chân ta chỉ giúp nắn xương lại thôi huống hồ tiền thuốc và tiền công các ngươi đều trả đủ nên không có ân tình gì ở đây hết, huống hồ gia đình Hứa phu nhân thường xuyên cho lão phu ít thịt rừng. "
"Yên tâm đi chi phí cứ để lão phu lo, không cần ngại"
"Nói xong lão hí hửng ra về làm cho bà lão nhìn xem nãy giờ chỉ biết quở trách hai ba câu rồi thôi.
Lão về đến nhà một căn nhà làm bằng tre tuy không đến mức cao sang nhưng vẫn đủ che mưa che nắng, khi bước vào nhà mùi thuốc nồng nặc khắp nơi.
Mùi của những thảo mộc được lão thường ngày lên núi hái, được lão bảo quản rất kỹ về đến nhà rồi nhưng nụ cười của lão vẫn đọng lại trên mặt lão, lão tự nhủ
"Không biết cảm giác có một đứa cháu sẽ như thế nào"
Lão nhanh lấy một ít ngân lượng có trong tủ rồi nhanh chóng đi đến nhà hứa phu nhân.
"Hứa phu nhân lão phu lại đến làm phiền đây, không biết cháu lão phu thế nào rồi"
"Xuỵt, tiên sinh nhỏ tiếng thôi thằng bé vẫn còn ngủ"
Hứa phu nhân đi từ sau bếp ra trên tay vẫn ẩm đứa bé, nhẹ nhàng đưa cho lão rồi nói:
"Tiên sinh cứ thong thả, lệnh phu cũng sắp về rồi đợi lát nữa rồi dùng bữa cùng luôn"
Lão đang bòng đứa bé nhẹ nhàng đong đưa ánh mắt của lão đầy trìu mến cứ như thể đứa bé trên tay là cháu ruột của lão vậy.
Lão nhìn Hứa phú nhân rồi mỉm cười:
"Phiền phức cho gia đình rồi."
Đúng như lời Hứa phu nhân nói nữa canh giờ sau chồng bà về .
Bước vào nhà là người đàn ông trung niên, lưng hùm quay gấu gương mặt trong hết sức dữ tợn.
Hắn đi đến trước mặt lão Nguyên chào hỏi như thể một đứa trẻ chào người lớn mỗi lần gặp mặt.
"Nguyên tiên sinh ghé thăm thiệt là vinh hành cho gia đình chúng tôi."
Nguyên lão liên tục khoác tay nói:
"Hứa lão gia khách khí rồi lão phu chỉ ghé sang thăm cháu thôi"
"Ha ha ha ha"
Căn nhà tràn ngập tiếng cười lão Nguyên và Hứa gia chủ chuyện trò vui vẻ Hứa phu nhân là người tinh ý khi bà thấy hai người họ chuyện trò tới hồi kết mới bưng thức ăn ra.
Khi ăn cơm xong lão hứa thuận miệng hỏi một câu:
"Nguyên tiên sinh không biết đã đặt tên cho đứa bé chưa."
Lão Nguyên suy nghĩ hồi lâu, lão bồi hồi trong lòng tên đứa bé lão đã thấy trong tấm khăn quấn quanh người nó rồi, lão biết phải có nổi khổ tâm nào đó mới từ bỏ đứa bé.
Để đứa trẻ theo họ cũ không hay lắm, thôi thì lấy họ mình vậy:
"Đã nhặt được thằng bé thì cho nó theo họ lão phu vậy cái tên thì lão phu đã suy nghĩ rất lâu rồi"
"Sao này tên của thằng bé là Nguyên Thiên Y."
Bảy năm trôi qua đứa bé ốm yếu được ông lão nhặt cạnh bờ sông nay đã lớn hơn được một chút, tuy thường xuyên bị bệnh tật quấn thân nhưng thằng bé vẫn cố gắng hòa nhập với bạn cùng trang lứa.
"Khục khục khục.'
"Thiên Y ngươi lại ho rồi, mau về nhà uống thuốc đi không thì bệnh sẽ nặng hơn đó."
Tiếng nói non nớt truyền đến người nói là một đứa trẻ khoảng sáu hoặc bảy tuổi, khi đang nô đùa bổng Nguyên Thiên Y liên tục ho khan nên hảo tâm nhắc nhở.
Nghe cô bé nói như vậy những bé xung quanh cũng liên tục khuyên nhủ, đối với những đứa trẻ khác cô bé như là đầu lĩnh của chúng vậy.
Nghe vậy Nguyên Thiên Y có chút lúng túng, tuy liên tục ho khang nhưng hắn vẫn còn muốn chơi tiếp nên đành nói dối:
"Tiểu Hoa tớ không sao đâu, vừa rồi chỉ là khói nhiều quá nên tớ mới ho."
Tiểu Hoa nghe vậy nghẹo đầu qua một bên tỏ vẻ khó hiểu:
"Đúng không, vừa rồi khói đâu có nhiều chắc chắn là bệnh cậu tái phát."
Mấy đứa trẻ liên tục ùa theo với ý định đuổi Nguyên Thiên Y về, không có ý xấu chỉ là muốn tốt cho hắn mà thôi.
Bị dồn vào đường cùng không còn cách nào khác Nguyên Thiên Y đành thỏa thuận ngày mai phải cho hắn chơi chung lâu hơn, hắn mới chịu đi về.
Việc nô đùa cứ như thể ăn vào máu bọn trẻ, chúng gật đầu lia lịa trước khi giải tán còn vẫy tay chào, hẹn ngày may lại đến.
Vừa về tới nhà Nguyên Thiên Y liên tục ho khan, khi ho như thể cuống họng hắn bị rách ra vậy, lão Nguyên thấy đứa trẻ như vậy rất không đành lòng tận tình khuyên nhủ:
"Thiên Y à, cơ thể con yếu như vậy sao lại cố sức nô đùa với mấy đứa trẻ như vậy."
Nguyên Thiên Y vẫn ngậm miệng không nói, còn Nguyên tiên sinh như thể đã biết câu trả lời từ trước nên không hỏi thêm.
Lão biết một đứa bé còn nhỏ không có cha mẹ ảnh hưởng lớn thế nào, những đứa trẻ nhà khác có đủ cha mẹ từ lúc chào đời, còn thằng bé từ lúc chào đời đến nay chỉ có lão già này.
Lão dùng bàn tay đầy nét nhăn của mình nhẹ nhàng vuốt lưng thằng bé trong ánh vẫn đụt theo năm tháng tràn đầy áy náy, trong thâm tâm lão đã xem đứa bé này như cháu ruột của lão.
"Cho ông xin lỗi."
"Ông không cần xin lỗi đâu ạ, khi chơi với các bạn cháu thấy rất vui."
Nguyên Thiên Y ngoan ngoãn đáp lại vì từ trước đến nay hắn luôn là một đứa trẻ biết vâng lời, cũng như hiểu nỗi khổ tâm của lão Nguyên.
Nguyên tiên sinh đi nấu một thùng thuốc cho hắn ngâm, việc như vậy luôn diễn ra hằng ngày từ trước đến nay, khi biết hắn bị tiên thiên suy nhược Nguyên tiên sinh liên tục nấu thuốc để hắn ngâm với hy vọng tình trạng của hắn khá hơn một chút.
Những năm qua hắn không phải ở không, Nguyên Thiên Y nhận được sự giáo dục rất tốt, hằng ngày hắn được nguyên tiên sinh trao dồi kiến thức dược thảo hiện nay hắn đã có thể phân biệt được vài loại linh thảo khác nhau.
"Thiên Y, con đỡ hơn chưa."
"Con đỡ hơn nhiều rồi ạ."
Như đã suy nghĩ từ lâu rồi Nguyên Thiên Y quyết định nói ra ý nghĩ của bản thân:
"Đúng rồi ông, sau này cho con đi hái thuốc với ông đi."
Nghe vậy lão Nguyên rất ngạc nhiên sau đó là hoảng sợ liên tục khua tay nói:
"Không được đâu, thân thể con ốm yếu như vậy không thích hợp, đi hái thuốc hoặc những công việc nặng nhọc."
Nguyên Thiên Y tiếp tục nài nỉ, hắn cảm thấy bản thân trải nghiệm cảm giác khi hái thuốc rất tuyệt vời.
Khi nghe những lời cầu khẩn của Nguyên Thiên Y lão Nguyên mềm lòng, lão đành thỏa hiệp với điều kiện sang năm Nguyên Thiên Y mới được đi hái thuốc.
Khi lão Nguyên thỏa hiệp Nguyên Thiên Y mười phần kích động:
"Cảm ơn ông rất nhiều."
Lão Nguyên cười mắng một tiếng:
"Tiểu tử ngươi chỉ thế là giỏi, Thôi mau chóng đi ăn cơm."
"Dạ"
Buổi cơm rất êm đẹp thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười của lão Nguyên truyền đến, lão đang chăm chú nghe những cuộc vui đùa ban ngày của cháu trai, người mà lão hết mực yêu thương.
Buổi cơm kết thúc Nguyên Thiên Y nhanh nhẹn lao dọn chén đũa, rồi tiếp tục công việc thường ngày là đọc sách, tìm hiểu thêm về công dụng cũng như hình dáng của các loại thảo dược.
Bệnh tình của Nguyên Thiên Y vẫn như vậy không có bất kỳ dấu hiệu giảm bớt nào, làm cho thân thể hắn thập phần xuy yếu cùng với nổi thống khổ đao bám.
Cũng may lão Nguyên là thầy thuốc, hắn có thế sắt thuốc làm dịu đi cơn đau cũng như tìm cách chửa khỏi,nhưng hiện thực rất tàn khốc nhiều năm qua dù cố gắng bao nhiêu lần kết quả vẫn như vậy.
Điều này làm lão Nguyên rất thống khổ, việc ngày ngày chứng kiến cháu mình bị bệnh tật quần quại làm cho lão rất đau lòng, đâu ai biết Nguyên Thiên Y đau một thì lão nguyên đau mười, điều này làm cho gương mặt già đều là nếp nhăn của lão càng thêm tiều tụy.
Tuy vậy hằng ngày lão vẫn luôn cố nặng ra dáng tươi cười khi đối mặt với cháu trai cũng như mọi người xung quanh.
Sáng sớm tinh mơ lão Nguyên lên đường tìm thảo dược, Nguyên Thiên Y dọn dẹp nhà cửa, khi mọi chuyện xong xuôi hắn mới đi tìm những đứa trẻ kia nô đùa.
Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.
Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...
Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: