"Xem bộ dáng, lão huynh rất thoải mái a."
Tiếng nói hồn hậu từ phía sau truyền đến, mà hắn vẫn không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục xem kịch vui, vui cười nói:
"Đâu có, lão huynh thoải mái hơn."
Hắn đã biết đối phương phía sau lưng mình từ nãy giờ, do đối phương không lên tiếng hắn chẳng muốn nói.
Tên kia tiếp tục cười nói:
"Xem bọn họ đánh nhau vui vẻ như vậy sau."
Nguyên Thiên Y cũng không quay lại, mà nằm ngang trên nóc nhà lấy tay chóng cầm:
"Cục diện như vậy, không phải do lão huynh làm sau."
Không nghe thấy tiến đáp lại Nguyên Thiên Y quay đầu lại nhìn xem mặt đối phương, làm cho hắn rất bất ngờ nguyên nhân không phải khuôn mặt hắn có dị hình hay xấu xí gì trái lại hắn rất điển trai, điều làm hắn bất ngờ là nụ cười của đối phương, một nụ cười tràn đầy châm biếm với mỉa mai.
Nguyên Thiên Y không để ý đến hắn nữa, quay đầu lại miệng ngầm cọng cỏ chậm rãi nhai lấy rồi xem chiến đấu, hắn nhịn không được tò mò hỏi.
"Bao nhiêu tiền?"
Thanh niên kia cười nói:
"Không đắt, chỉ một trái táo."
Nguyên Thiên Y ngẩn người hắn không ngờ cái giá rẻ như vậy, chỉ một trái táo mà bốc lên mâu thuẫn của lưu dân và dân trong thành, hắn nhẹ nói:
"Đúng là không đắt."
Tên kia cảm thấy người trước mắt này nói truyện rất hợp ý, đi đến kế bên rồi ngồi xuống cười đùa hỏi:
"Làm sao lão huynh biết a"
Nguyên Thiên Y lấy tay chỉ về phái đứa bé khỉ này ném cục đá kia, vẫn đang ngu ngơ không biết chuyện gì đang xảy ra:
"Không phải rất rõ ràng sao."
Tên kia nghe vậy phá lên cười rồi không nói gì, cả hai cùng trầm mặt xem đoàn chiến.
Trận đánh rất kịch liệt có không ít máu đổ xuống, người bị thương ngày càng một đông, người đàn ông cướp bánh kia giờ đây thảm không thể tả, mặt mũi bầm dập tay chân sưng vù, có người ra tay quá mạnh làm hắn rãi một một tay.
Nguyên Thiên Y phá vỡ trầm mặc trước:
"Làm vậy có ý nghĩa sao?"
Tên kia ngay thẳng trả lời:
"Có."
Nguyên Thiên Y có nhiều hứng thú hỏi:
"Nói như thế nào.
Tên kia từ tốn trả lời:
"Truyện này không sớm thì muôn sẽ xảy ra, diễn ra càng muộn hậu quả càng nặng chi bằng thúc đẩy nó sớm một chút để đưa ra giải pháp hợp lý."
Nguyên Thiên Y gật gù nói:
"Có lý."
Tên kia tự giới thiệu bản thân trước mười phần nhiệt tình:
"Ta gọi Trương Lưu Minh, còn huynh?"
Nguyên Thiên Y âm thầm ghi nhớ cái tên này cười nói:
"Ta gọi Nguyên Thiên Y."
Trương Lưu Minh rất nhiệt tình hỏi:
"Nguyên huynh chắc cũng nhận ra vấn đề không thích hợp rồi a."
Nguyên Thiên Y khiêm tốn nói:
"Trên đường đến đây có chút khác thường."
Hắn hiếu kỳ hỏi:
"Nói như thế nào."
Nguyên Thiên Y chỉ lắc đầu không cho ra đáp án chính xác:
"Ta chỉ nhận thấy bất thường thôi."
Hắn đưa tay chỉ về hướng phủ thành chủ nói:
"Còn tình hình thực tế có lẻ chỉ những người kia mới biết."
Quay đầu sang nhìn đối phương đưa ra nghi vấn:
"Trương huynh nhìn ăn mặc như vậy chắc không phải lưu dân đi."
Trương Lưu Minh thản nhiên thừa nhận:
"Ta không phải lưu dân, chỉ là người đi chu du khắp nơi với hy vọng viết ra một quyển sách để đời."
Nguyên Thiên Y hơi ngạc nhiên về thân phận của đối phương cười nói:
"Chí hướng cao xa a."
Trương Lưu Minh thẹn thùng nói:
"Không dám, chỉ là muốn viết một quyển sách bình thường thôi."
Hắn ngược lại Nguyên Thiên Y:
"Huynh đây, nhìn điệu bộ không giống lưu dân."
Nguyên Thiên Y như cảm thấy nằm ngang như vậy một hồi có chút đau nhức nên đổi tư thế thành nằm ngữa ra sau một chút cho thoải mái hơn:
"Ta đích xác không phải lưu dân, chỉ là tuổi trẻ khí thịnh muốn ra ngoài xông pha mà thôi."
Trương Lưu Minh cười hớn hở nói:
"Giống nhau, giống nhau."
Nói đến tận hứng hắn lúc lắc hồ lô treo bên hong một chút nghe thấy tiếng rượu bên trong, rồi tháo xuống đưa cho đối phương cười hỏi:
"Làm một ngụm không?"
Nguyên Thiên Y nghi ngờ hỏi:
"Rượu?"
"Đúng rồi."
Nguyên Thiên Y cảm thán không thôi:
"Thời buổi loạn lạc như vậy mà Trương huynh vẫn có rượu để uống đúng là giàu có không có nơi để tiền a."
Trương Lưu Minh thẹn thùng ấp úng nói:
"Ta dùng toàn bộ gia sản mới có được chút ít này không nở uống nay gặp huynh như gặp tri kỷ nên mới uống một hai."
Nguyên Thiên Y cười từ chối cho ý kiến chỉ nói:
"Ta không uống rượu."
Trương Lưu Minh nghe vậy nhanh chóng máng hồ lô về bên hói cười đùa nói:
"Không uống thì không uống."
Nguyên Thiên Y nhìn về phía cổng thành, nơi dòng người vẫn đi vào không dứt hỏi:
"Không biết thành còn tiếp được tối đa bao nhiêu người."
Trượng Lưu Minh không biết khi nào lại lấy hồ lô bênh hong xuống lưng tựa ra phía sau làm một ngụm rượu giải thích:
"Theo như ta biết tối đa lại thêm năm ngàn người, không thể lại thêm nếu thêm thì không có chổ mà nằm."
Nguyên Thiên Y cảm thán nói:
"Lúc thành đầy thì cũng là lúc có truyện xảy ra a."
Trương Lưu Minh hung hăng uống mạnh một ngụm:
"Đúng vậy a."
Đoàn ngươi liên tục tràn vào thành, điều may mắn là khi lưu dân vào thành hết thì thành cẫn còn dư một ít chỉ tiêu.
Cơm mỗi bữa phát hai lần là sáng sớm và chiều tối, mỗi người chỉ được một cái bánh bao không, còn chỗ nghỉ thì tùy ý ngã ra đất mà nằm, may mắn là không có trời mưa.
Thành chủ Lưu Cảnh đứng trên đỉnh phủ chậm rãi quan sát đám lưu dân, chổ nghỉ ngơi kia hắn ngước mặt lên trời thở dày.
Kiệu gia chủ từ đằng sau đi đến mỉm cười nói:
"Thành chủ không nên thở dài như vậy, dễ mất hình tượng."
Lưu Cảnh đưa tay sờ nọng trên mặt nghi vấn hỏi:
"Hình tượng, thứ này có cần thiết sau."
Kiệu gia chủ lắc đầu cười nói:
"Bình thường thì không có tác dụng là mấy chỉ khi nguy cấp mới hiện ra lóm đóm."
Kiệu gia chủ hắn tên là Kiệu Khiêu đi theo thành chủ đa lâu nên hai người khá hợp tính nói chuyện coi như hòa hợp, dù sao cũng là cùng một thế hệ.
Kiệu Khiêu đi đến bên cạnh Lưu Cảnh quan sát đoàn người hỏi:
"Lương thực còn trụ được bao lâu."
Lưu Cảnh cho ra cái đáp án:
"Bảy ngày đi, ta đả gửi yêu cầu tiếp viện lương thực rồi."
Kiệu Khiêu muốn nói lại thôi, Lưu Cảnh nhạy bén phát giác được thản nhiên nói:
"Ta biết ngươi lo cái gì, nhưng cũng đành chấp nhận thôi không thể trơ mắt nhìn bọn hắn chết được."
Kiệu Khiêu khó nén được vẻ tức giận, giận dữ nói:
"Tất cả là bọn Ngu Lang khốn khiếp, bọn chúng chỉ là bọn man di mọi rợ, sao mà giám tấn công chúng ta."
Lưu Cảnh chấp tay sau lưng chán nản nói:
"Có trách thì trách bọn hắn có một cái quốc sư tàn nhẫn, cùng một vị vua dã tâm bừng bừng mở mang bờ cỏi."
Kiệu Khiêu nghe nhắc đến quốc vương đối phương thì mặt đen lại, vì làm cho hắn liên tưởng đến quốc vương của mình, một tên hôn quân vô độ.
Đam mê tửu sắc không biết tự kiềm chế bản thân, làm cho đất nước rơi vào tình cảnh này sắp bị đánh đến hoàng cung đến nơi rồi mà còn chưa biết.
Kiệu Khiêu đưa ra một kiến nghị mà hắn không bao giờ giám nghỉ đến:
"Nếu bọn chúng đánh tới chúng ta đầu hàng như thế nào?"
Lưu Cảnh giận dữ nói:
"Hỗn chướng sao ngươi dám đưa ra kiến nghị như vậy."
Kiệu Khiêu biết mình nói lỡ lời nên nhanh chóng ngậm miệng lại, nhưng hắn lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Lưu Cảnh:
"Thật ra cũng không hẳn là hết cách, chỉ đành đem hy vọng ký thác lên nhị hoàng tử."
Kiệu Khiêu định thốt ra lời nhưng kịp thời nuốt lại vì hắn biết đáp án rồi, một khi hỏi ra là khi quân phạm thượng hắn chịu không nổi:
Chỉ đành than thở:
"Chỉ đành hy vọng như vậy."
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc