Thượng Thanh

Chương 22: Hai Đoàn Lưu Dân




Lâm lão đầu thấy mọi người chuyện trò như vậy không có ý định xen ngang mà tùy ý tìm một nơi nào đó ngồi xuống.

Cả đời lão chủ yếu là để tu luyện thời gian mà lão nghi ngơi có thể nói là rất ích. cảnh tượng trước mắt này đối là lão rất hiếm khi được gặp.

Hắn nhìn như suy tư về cuộc đời mình, vất vả tu luyện cả đời như vậy có đáng không.

Nguyên Thiên Y nhìn thấy lão suy tư như vậy, không nói gì hắn tiếp tục dại chữ cho bọn trẻ để tranh thủ một ít an ủi trong tâm. 

Hắn cảm thấy bản thân gần đây rất khác lạ, dường như bản thân không bị khống chế làm một ít việc kỳ lạ.

Những suy nghĩ khác thường luôn hiện trong đầu hắn, như thể nó đang muốn hắn làm một thứ gì đó mà không nói rỏ, nó chỉ đại khái mà thôi.

Hắn đang cố gắng tĩnh tâm nhưng bản thân cứ bồi hồi không yên nên mới có buổi tiệc lửa này.

Buổi tiệc nho nhỏ kết thúc trong êm đẹp, ai nấy cũng ngủ tại chỗ.

Sáng hôm sau Lâm lão đầu đi bến Nguyên Thiên Y hỏi:

"Tối hôm qua là chuyện gì xảy ra?"

Hắn chỉ lắc đầu với vẻ mơ màng không xác định:

"Chuyện gì?"

Lão nhân trầm ngâm nói:

"Hôm qua ngươi tại sao lại chia thịt cho những người khác?"

Nguyên Thiên Y chỉ lắc đầu: 

"Ta không biết, như thể một ai đó đang khống chế thân thể ta vậy."

Lão nhân đương nhiên biết truyện gì, nhưng vẫn hỏi để người trẻ tuổi này nhận thức được vấn đề của bản thân.

Nguyên Thiên Y thấy lão đờ người nơi đó thì đưa đến một mảnh vãi trong đó có viết ít chữ cười nói:

"Ngươi xem một chút, tác phẩm đêm qua của ta."

Lão nhân tóm lấy mảnh vãi nhanh chóng mở ra xem rồi lão nhìn thanh niên này với ánh mắt thương hại:

Hắn thấy biểu tình trên khuôn mặt lão, chỉ tự giễu cười lắc đầu không nói.

"Mọi người mau chóng chuẩn bị lên đường."

Giọng nói của Phú Đức truyền đến, ai cũng bận bịu thu dọn hành lý mà lên đường.

Nguyên Thiên Y cùng lão nhân kia vẫn không ngoại lệ lủi thủi đi theo phía sau.

Đi phí trước Phú Đức nghe thấy tiếng xào xạc từ bụi cây phía đối diện phát ra tiếng cảnh giác rồi nhanh chóng lui lại:

"Ai đó?"

Mọi người vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, kể cả lão nhân cùng phụ nữ.

Trong bụi cây nhanh chóng có tiếng nói đáp lại:

"Bình tĩnh đừng manh động."

Trong bụi cây đi ra một người trẻ tuổi, hắn tầm mười tám hay mười chín, hắn có nước da ngâm đen khuôn mặt bình thường, nhưng điểm nổi trội nhất của hắn là thân hình với những khối cơ bắp rắn chắc.

Hắn giơ hai tai lên đi về phái mọi người, vừa đi vừa giải thích:

"Ta là lưu dân, không phải trộm cướp."

Phú Đức khi nghe hắn nố như vậy, vẫn không buông lỏng cảnh giác:

"Người là lưu dân, chứng cứ đâu?"

Tên kia cũng không biết giải thích thế nào, lưu dân cũng cần chứng cứ? bộ dạng tàn tạ của hắn như vậy không phải là chứng cứ duy nhất sao.

"Ta thật không phải trộm cướp a, đi phía sau ta còn có không ít lưu dân đâu."

Sau lùm cây có không ít tiếng cỏ cây lay động truyền đến, kèm theo đó là giọng nói:

"Có truyện gì vậy, Cú Man?"

Tên thanh niên kia nhanh chóng lắc đầu đáp lại:

"Không có gì, chỉ là trước mặt ta là một đám lưu dân nữa."

Người kia nghe vậy nhanh chóng đáp lại:

"Gặp lưu dân nữa à."

Trong lùm cây đi ra một người với dáng vẻ trung niên liên tục phàn nàn:

"Thời buổi loạn lạc a, lại gặp lưu dân."

Phú Đức đứng phía trước nhất nghe bọn hắn đối thoại như vậy hiếu kỳ hỏi:

"Lại?"

Cú Man nhanh chóng đáp lời:

"Đúng các ngươi là tóp thứ ba lưu dân mà bọn ta gặp."

Phú Đức đề lên cảnh giác, nghe đối phương nói vậy rất có vấn đề nên hỏi lại:

"Các ngươi không phải lưu dân."

Cú Man nghe vậy lắc đầu nói:

"Hôm qua không phải hôm nay phải a, hôm qua vẫn còn là người đi giang hồ đâu."

Đồng bọn của hắn nghe vậy lắc đầu cười nói:

"Tại hắn mà bọn ta mới thành lưu dân a."

Cú Man nghe vậy đưa tay gảy đầu mặt ngại ngùng nói:

"Nhất thời xúc động, nhất thời xúc động.

Nghe bọn hắn kể lại mới biết, bản thân từng là người trong giang hồ, do gặp lưu dân thảm thương quá nên mới ra tay giúp đở một hai, hứa đi theo bọn họ đến thành Lưu Dương.

Phú Đức nghi ngờ hỏi:

"Thành Lưu Dương?"

"Đúng là nó."

Phú Đức muốn xác nhận một điều:

"Tại sao đến đó." 

Cú Man chán nản nói:

"Thật ra ban đầu bọn ta không khổ thế này a, mấy hôm trước có người tốt phân phát thức ăn, nên tạm ổn do hết lương thực nên bọn ta mới đến đó xin tiếp tế."

Sau lưng Cú Man liên tiếp truyền ra tiếng xào xạc, không ít người liên tục từ trong đó đi ra, hơn ba mươi người ai nấy cũng bộ dạng rách rưới.

Có một số người thê thảm đến mức quần áo còn không đủ để che thân, có thể nói là rách rưới không thể tả.

Cú Man thấy hay bên cũng là lưu dân nên mới đưa ra đề nghị cùng lên đường, Phú Đức không thấy có gì không ổn nên cũng gật đầu đồng ý.

Hai nhóm nhập lại gần bảy mươi người tiếp tục lên đường, trên đường đi không thiếu nói chuyện trời đất. 

Phú Đức liên tiếp nói lời nịnh bợ hai người kia, vì hắn cảm thấy bọn họ không ai yếu hơn Nguyên Thiên Y: 

"Hai vị đại hiệp đây đúng là có tấm lòng cao thượng a"

Đồng bọn của Cú Man liên tục khoác tay:

"Điều là việc nên làm."

Phú Đức cười tự giễu:

"Vậy sao, nếu ta mạnh hơn một chút thì đả không thảm thế này." 

Tên kia nghi ngờ hỏi:

"Ta thấy lão huynh cũng rất mạnh ,với những người khác ai cũng nghe lệnh của huynh a."

Phú Đức nói bóng nói gió về vụ của Nguyên Thiên Y:

"Hết cách a, trong đoàn có người rất mạnh nhưng không làm gì nhiều."

Tên kia tự xưng là Cái Linh nghi ngờ hỏi:

"Không viết thần thánh phương nào, mong lão huynh chỉ giáo"

Phú Đức ánh mắt hơi hướng về phía Nguyên Thiên Y cùng Lâm lão đầu nhỏ giọng nói:

"Đừng nói là ta nói a."

Cái Linh cùng Cú Man men theo ánh mắt nhìn thấy hai người kia liên tiếp gật đầu.

Cú Man giận dữ nói:

"Tại sao có thể như vậy."

Phú Đức như thể không sợ truyện bé xé ra to, liên tiếp nói thêm:

"Đúng vậy a, Đặt biệt là lão nhân kia vũng không phải loại tốt lành gì, liên tục bùa giởn những phụ nữ trong đoàn."

Cái Linh híp mắt nhìn về người trước mắt này, giờ phúc này hắn nơi nào không biết mục đích của kẻ này, chỉ đơn gian là muốn bọn hắn đối phó hai người kia mà thôi.

Khi hắn cảm thấy không cần thiết đi tiếp vấn đề này, thì đôi mắt vô tình liếc thấy không ít phụ nữ trong đám lưu dân, hắn không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy đụng một chút chắc không sao.

Những nữ nhân này nhìn rất có mùi vị nên Hắn hỏi lại:

"Ngươi nói lão nhân kia khi dễ không ít nữ nhân trong đoàn,sao mà thế được ta phải cản một lại."

Phú Đức thấy tình cảnh này cảm thấy mọi truyện đả thành nên mới nói thêm:

"Tên này rất lưu manh a, mọi truyện đều bắt nguồn từ hắn không ít thiếu phụ thường xuyên phàn nàn với ta về hắn."

Cú Man giận dữ định lao lên đánh đập tàn nhẫn Lẫm lão nhân một trận, thì bị Cái Linh ngăn lại nói cần bàn bạc kỹ hơn.

Phú Đức thấy hắn chưa chịu ra tay mới gấp gáp nói:

"Nếu hắn biến mất thì rất nhiều mỹ nữ được giải phóng, lúc đó muốn bọn họ lấy thân báo đáp không phải không thể."

Cái Linh vẻ mặt trầm ngâm hơi lộ vẻ do dự rồi mới nói:

"Được việc này ta làm."

Còn Cú Man không suy nghĩ nhiều mà gật đầu đáp ứng.

Phú Đức trong lòng cười lạnh không thôi, hắn cảm thấy lão đầu kia tám chín phần mười là xong, còn những lời hắn nói khi nãy chỉ là bịa đặt, Lâm lão đầu tuy vô lại nhưng không tới mức đó.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.