Thượng Thanh

Chương 16: Thành Lưu Dương.




Tạ Lưu Quang đứng trước đám đông với dáng vẻ mệt mỏi, rã rời phải ngừng lại hô hấp thật lâu hắn mới ổn định được tâm thần.

Hắn chán nản nói với mọi người:

"Như các ngươi đả biết, kho lương thực cháy rồi."

Hắn nói với vẻ áy náy tự trách như thể kho cháy là do lỗi lầm của hắn. 

"Lương thực không đủ, các ngươi chỉ có thể đi nơi khác tìm kiếm thức ăn." 

Như đả lấy lại được tinh thần trên môi dần có lại nụ cười hắn nhiệt tình nói với lưu dân:

"Vừa hay ta biết có một thành trì cách đây không xa các ngươi đến đó là có thể có ăn rồi"

Đang chán nản đám lưu dân khi nghe tinh này khuôn mặt ai cũng lóe lên hy vọng, rất nhiều người điều có suy nghĩ chung là đến đó là có cái ăn rồi.

Không ít người động viên Tạ Lưu Quang, có kẻ nhiệt tình nói:

"Tạ công tử ngươi không cần tự trách, việc này chắc chắn là do lũ ác ôn làm." 

Khi có người khởi xướng rất nhiều âm thanh hùa theo:

"Đúng vậy a, Tạ công tử ngươi không cần tự trách"

Tạ Lưu Quang tuy nét mặt có khởi sắc nhưng miệng thì vẫn liên tục oán trách là tại ta sơ sót a.

Nguyên Thiên Y cũng lão Lâm đứng cách đó không xa quan sát đoàn người, cả hai đều dáng vẻ mỏi mệt hắn còn đỡ một chút lão Lâm thì đầy người là vết than đen do đụng phải than lúc chữa cháy.

Lưu dân là những người nước mất nhà tan, là những kẻ đáng thương nhưng vẫn có một số kẻ rác rưởi lẫn trốn trong đó.

Khi mọi người đang an ủi Tạ Lưu Quang thì một số kẻ lại ngấm ngầm rây rối:

"Tại sao lại cháy ngay lúc này chứ, thời tiết cuối thu không khí vốn dĩ rất mát mẻ không thể nào cháy được."

"Có phải mấy người đa âm thầm di dời lương thực rồi đốt kho không."

Một số người thì liên tiếp phụ họa:

"Chắc chắn là như vậy rồi, ta không ngờ đường đường là Tạ công tử lại làm việc hạ lưu như vậy."

Một số người luôn cho rằng quang điểm của bản thân luôn luôn đủ, quang điểm của người xung quanh chỉ là phụ mà thôi.

Những gì họ làm luôn đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu, trong trường hợp nào cũng vậy kể cả khi đang cầu cạnh kẻ khác.

Việc bọn họ làm được theo quan điểm của bọn hắn thì người khác chắc chắn sẽ làm, cái này còn gọi là suy bụng ta ra bụng người.

Việc đốn mạt bọn hắn làm được hoặc nghĩ đến thì người khác chắc chắn sẽ làm có khi làm còn tốt hơn.

Bọn hắn cho rằng sự thật tám chính phần mười giống như suy đoán vậy, nên đang cố gắng tạo áp lực cho Tạ Lưu Quang để kiếm ít chổ tốt.

Trong đó có cả đại hán lưu manh hôm qua hắn có thể xem như một trong những người nhiệt tình nhất.

Tình cảnh của Tạ Lưu Quang lúc này hết sức bối rối, hắn không biết bản thân nên làm thế nào, một số người đứng ra chỉ trích thì thôi nhưng không ai đứng ra nói giúp cho hắn.

Những lưu dân hôm qua nhờ hắn phát chao cứu đói qua ngày, lúc nhận cháo miệng thì luôn nói cảm tạ một số người còn thề son sắt vì hắn phấn đấu quên mình, hắn nhìn đến những người phát lời thề kia nhưng ai cũng lãng tránh ánh mắt hắn, làm hắn rất thất vọng và chán nản khuôn mặt hắn nhợt nhạt như không còn một chút máu, thậm chí còn hoài nghi việc mình làm là đúng hay sai.

Lưu dân không giúp Tạ Lưu Quang giải vây vì bọn hắn ngầm tin tưởng lời nói của kẻ chống đói kia, con người khi rơi vào tuyệt vọng ai nấy cũng cố gắng nếu kéo những huyển tưởng tốt đẹp của bản thân, bọn họ không giám đối mặt với hiện thực vì khi đối mặt hiện thực chỉ toàn tuyệt vọng.

Bọn họ vẫn huyễn tưởng nếu mọi việc là do Tạ Lưu Quang sắp đặt thì lương thực hẳn phải còn, đủ để cấp bọn hắn ăn không cần phải lặng lội đi nơi khác, yên ổn ở đây vẫn có cái ăn.

Nguyên Thiên Y nhìn về phía lão lâm cười nói:

"Không định giúp đở huynh đệ của ngươi một chút sao?"

Lão nhân nghe vậy liên tục lắc đầu như cái trống lúc lắc:

"Không không không.... ai xưng huynh gọi đệ với hắn, lúc đó là hắn đang cố gắng bắt truyện với lão phu."

Hắn chỉ cười không nói, hắn nhìn đám đông đang bàn sôi luận chỉ trích Tạ Lưu Quang, thỉnh thoảng lại nhìn Tạ Lưu Quang mặt không chút máu đang từng bước lui lại.

Tạ Lưu Quang liên tiếp nhìn ngó xung quanh, hắn cảm thấy áp lực thật lớn nên muốn tìm kiếm trợ giúp, khi hắn nhìn về phái Nguyên Thiên Y với ánh mắt mong đợi chưa kịp đợi hắn nói gì thì lão nhân bên cạnh Nguyên Thiên Y đả cả kinh nhanh chóng lui ra phái sau, còn Nguyên Thiên Y thì đối diện với ánh mắt hắn chỉ lắc đầu, ý bảo có nói gì cũng vô dụng.

Giờ trong lòng hắn chỉ có thất vọng vì sự từ bi của bản thân không đặt đúng chổ, đả giúp phải một lũ không biết mang ơn, cứ như thể cho một con sói ăn khi ăn xong nó cảm thấy không nó muốn ăn luôn người đả cho nó ăn.

Tạ Lưu Quang kiên quyết xoay người rời đi, hắn chỉ để lại một tấm địa đồ trên đó chỉ dẫn rất nhiều nơi, đang thất vọng cùng giận dữ vì không được giúp đở lưu dân chỉ có thể nhận mệnh, xúm lại xem địa đồ sao một hòi thảo luận bọn họ chỉ định ra thành gần nhất là thành Lưu Dương nhưng đến đó phải mất ba ngày đi đường.

Lão Lâm hồi phục lại tinh thần đi lại gần Nguyên Thiên Y dò hỏi:

"Ngươi tiếp theo tính thế nào?"

Đáp trả lại hắn là tiếng hừ khinh miệt của Nguyên Thiên Y vì hành động khi nãy hắn làm, giờ đây trong lòng Nguyên Thiên Y lão nhân bị gắn lên bảng hiệu "hiếp yếu sợ mạnh".

Hắn cảm thấy đi theo lưu dân không hẳn xấu dù sao đông người an toàn hơn một chút.

Thế là từ đây trong đoàn lưu dân có một thiếu niên ăn mặt rách rưới tay cầm kiếm gỗ tai còn lại tùy ỳ thả xuống cùng với một ông lão lấm lem khuôn mặt lúc nào cũng cười đê tiện.

Lưu Dân gấp rút lên đường vì thời gian không chờ bọn họ, cơn đói cứ thôi thúc họ đi về phái trước đi xuyên qua từng ngọn nuối lội qua từng con suối.

Một số người do quá đói không kìm được mà phải đi ăn lá cây non, vì nó dễ ăn hơn vỏ cây một chút.

Có không ít người ăn phải cây lạ mà chết, có khi như vậy lại thanh thản hơn những kẻ còn sống mà phải chịu cơn đói hành hạ.

Khi biết có người ăn phải lá có độc mà chết, không ít người âm thầm kết liễu đời mình vì họ không muốn chịu giày vò nữa họ muốn chết một cách ít đau đớn nhất.

Có không ít kẻ âm thầm dấu đi không ít lá, định dùng nó cho mục đích gắp tâm hại người.

Nguyên Thiên Y chậm rãi đi theo bọn họ, hắn đi theo không có mục đích gì chỉ đơn thuần là muốn đi nhìn nhiều một chút.

Không ăn mười bữa nửa tháng đối với hắn không có vấn đề, hắn chỉ cần hấp thu thiên địa linh khí là đủ, dù rất nhạt nhẽo không có bất kỳ hương vị đặc trưng nào.

Lưu dân dần dần phân chia theo nhóm, những người còn tương đối khỏe mạnh chủ yếu tập trung lại với nhau, kẻ cầm đầu gọi là Phú Đức hắn có thân hình cao to thân thể cường tráng.

Dù là lưu dân nhưng hắn không hề có dấu hiệu bị xuống sức do đói, cũng có thể là do hắn cỏ khả năm tìm kiếm thức ăn tốt.

Theo Phú Đức cầm đầu bọn họ chủ trương việc bỏ mặc những người ốm yếu nhanh chóng đi về phía trước, có không ít người đồng ý còn kẻ phản đối cũng không thiếu.

Đối đầu với Phú Đức là nhóm người được tập họp lại với mục đích giúp những lưu dân khác đến thành Lưu Dương, nhóm này đa số là phụ nữ và người già cùng trẻ nhỏ cũng có một số nam nhân khỏe mạnh duy trì bọn họ, cầm đầu bọn họ là một thanh niên có tên Lưu Thi Hưu, hắn có thân hình khá rắn chắc nhưng khi so với Phú Đức lộ ra rất mảnh mai.

Nguyên Thiên Y cùng lâm lão đầu không nằm trong hay nhóm này, bọn hắn chỉ đứng ngoại quang sát không định giúp bênh nào.

Lâm lão đâu đứng gần Nguyên Thiên Y lẩm bẩm nói:

"Ngươi không định giúp a, nếu ngươi chịu đứng ra bọn hắn chắc chắn nghe ngươi"

Lão cứ liên tục lải nhải như vậy sau đó lại bồi thêm một câu:

"Dù sao tiên nhân không nói chơi a"

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.