Tuy mới tuổi trung niên nhưng khi hắn nói ra lời đó hắn trong già nua đi rất nhiều, giọng nói lại rất thanh thản.
Cố Tùng nghe hai người đối thoại như lọt vào trong sương mù, không biết là họ đang nói gì chỉ thấy bàn tay của cha trậm rãi vuốt đầu hắn, hắn cũng không tránh né mà thoải mái tiếp nhận.
Cố Thanh vừa xoa đầu vừa nhìn về phía Cố Tùng với anh mắt đầy thương xót người con trai số khổ này:
"Đứa trẻ này rất đáng thương, vừa sinh ra đả không có mẹ về sau lại chịu nhiều bệnh tật,còn thường xuyên nhận xa lánh của bạn cùng lứa."
Nguyên Thiên Y không có phản bác gì, xem như đồng bệnh tương liên đi, hắn chậm ra uống trà vì ít nhiều hắn xác định được trong trà không có độc.
Cố Thanh chậm rãi kể lại, ban đầu hắn được một người đưa cho bức tượng, nói là chỉ cần nhỏ máu lên bức tượng sẽ có đáp lại, khi bức tượng có lại rồi thì đả có những giao dịch chỉ cần huyết tế cho bức tượng hắn sẽ có thể trị bệnh cho Cố Tùng.
Cố Thanh chậm rãi kể lại bỗng nhiên ánh mắt trở nên hung ác cánh tay nhanh chóng vơ về phía Nguyên Thiên Y, tuy nãy giờ hắn vẫn luôn cảnh giác nhưng vẫn bị đánh trở tay không kịp văng ra phía ngoài cửa.
Chỉ để lại một mặt hung ác Cố Thanh và ngơ ngác không biết truyện gì Cố Tùng, Cố Thanh chậm rãi xoa đầu con mình và kêu thằng bé đi ra sao nhà.
Cố Thanh chậm rãi đứng dậy đi ra trước cửa vừa đi vừa nói:
"Nguyên thiếu hiệp a, ban đầu vốn không có liên quan gì đến ngươi, tại sao nhất quyết lại lội vũng nước đục này"
Nguyên Thiên Y sao khi văng ra ngoài đầy người là bùi đất, hắn vừa thanh lý bụi đất trên thân vừa tháo kiếm gổ bênh hong xuống.
Đợt va chạm vừa rồi làm có hắn có thể xác định được tu vi hiện tại của Cố Thanh là luyện khí tầng bốn đỉnh phong, hắn loay hoay cánh tay vừa mới giao thủ kia như hy vọng tiềm lại chút cảm giác.
Nguyên Thiên Y khi nghe hắn nói chỉ chậm rãi trả lời:
"Tiện tai mà làm thôi, ngươi nếu xem đây là trả ơn cứu mạng cũng được."
Vừa nói hắn vừa truyền linh khí vào kiếm gổ, khi linh khí tiếp xúc đến kiếm gổ, kiếm gổ nhanh chóng bị bao phủ bới một luồn thanh quang nhìn rất sắc bén.
Hắn lao đến cố thanh với ý định dùng kiếm đâm thẳng yết hầu nhưng bị đối phương né được, một lần đột kích không thành công hắn nhanh chóng lùi lại tai niệm pháp quyết hỏa cầu thuật ném về phía đối phương.
Cố Thanh không có bất kỳ vũ khí hay pháp quyết nào thứ hắn có duy nhất chỉ là tu vi mà bức tượng ban tặng, nên chỉ có thể chịu đánh, hỏa cầu thuật không làm hắn bị thương quá nặng chỉ đơn thuần chỉ là cháy chút da lông.
Hắn lao đến Nguyên Thiên Y với ý đồ một quyền ngay đầu kết thúc đối phương, vì hắn có thể xác định tu vi của Nguyên Thiên Y yếu hơn hắn kể cả thể chất cũng vậy chỉ cần một quyền ngay đầu mọi chuyện xẻ kết thúc.
Một quyền đó hiểm lại càn hiểm bị Nguyên Thiên Y né được, thanh kiếm trong tai hắn nhanh như chớp chém về ngực đối phương, tuy chém chúng nhưng vết thương không sâu vì tầm chém của hắn không tới.
Do là ngư dân đánh cá nên Cố Thanh được xem như có chút da thịt làn da ngâm đen của hắn nhìn rất rắn chắc, nên sức chịu đựng của hắn rất cao, ăn một kiếm đó với hắn không hề hấn gì mà vẫn điên cuồng tấn công Nguyên Thiên Y.
Nguyên Thiên Y không thể nào né tránh mãi được, cuối cũng hắn cũng dính một quyền ngay cánh tay, làm cho cánh tay đó của hắn mất đi cảm giác, tuy vậy hắn không chút nào bối rối mà vẫn cầm kiếm đối mặt Cố Thanh.
Nhìn từ bề ngoài thì thấy Cố Thanh máu me đầm đìa nhưng thực chất vết thương không xâu, Nguyên Thiên Y nhìn thì nguyên vẹn nhưng một tay đả bị gảy.
Hai người vẫn đánh nhau cho kẻ đến người đi, đánh càng lâu thế cuộc đối với Nguyên Thiên Y càng giang nan, nhưng hắn vẫn không hết hy vọng khi hai người đang lao vào nhau thì một bóng đen từ xa chạy đến rút bội đao bên hong chém về phía Cố Thanh.
Cố Thanh bị tình huống xảy ra không kiệp chuẩn bị đả ăn một đao của đối phương, vết đao rất sâu làm cho hắn nhe răng khi hắn định đánh một quyền về bóng đen thì thì lại ăn một nhát kiếm của Nguyên Thiên Y, lần này vết kiếm rất sâu làm cho hắn cảm thấy tình hình không ổn nên hất hai người ra chạy nhanh vào nhà.
Khi Nguyên Thiên Y ổn định tâm thần lại thì thấy Hữu Tiền kẻ đả đi mà quay trở lại, hay nói đúng hơn là hắn vẫn ẩn núp quanh đây chỉ là biến mất khỏi tầm nhìn mọi người.
Hữu Tiền nhìn thương thế của Nguyên Thiên Y rồi nói:
"Đạo hữu cứ nghĩ một lúc, còn lại cứ để ta."
Nguyên Thiên Y nghe vậy lắc đầu, đứng lên nhanh chóng đuổi theo Cố Thanh vì hắn có dự cảm không lành, chạy trốn tại sao lại chạy vào nhà như vậy khác nào tìm đường chết.
Càng làm hắn bắt an hơn là đánh nhau lâu như vậy, tiếng động rất lớn tại sau lúc này không có thôn dân chạy đến, Khi hắn chạy đến trước cửa thì nghe tiếng la thất thanh của Cố Tùng.
Khi hắn cùng với Hữu Tiền vào đến nơi thì thấy Cố Thanh đang hối hả ăn thứ gì đó, còn Cố Tùng thì nằm bất động trên đất, khi quan sát kỹ hơn thì thứ Cố Thanh đang ăn là một quả tim, còn Cố Tùng nơi đó có một lỗ thủng ngay ngực.
Thấy mọi việc không ổn Nguyên Thiên Y nhanh chóng lao lên với ý định một kiếm kết liễu Cố Thanh, nhưng hắn bị hời hợt đánh bay lúc này Cố Thanh trong rất điên cuồng diện mục vặn vẹo, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Hắn gào lên như dã thú bị thương lao về phía bị đánh bay Nguyên Thiên Y, ý định kết liễu hắn nhưng bị Hữu Tiền ngăn lại.
Nguyên Thiên Y nhanh trong ổn định thân hình lại lao lên, vì hắn thấy được Hữu Tiền có lẻ chống đỡ không được bao lâu.
Hai mặt giáp công nhưng Cố Thanh vẫn đối ứng dễ dàng hiện tại cơ thể hắn biến đổi khác thường, thân hình trở nên to lớn nhìn cơ bắp rất rắn chắc.
Từng sợi gân xanh nổi lên cơ thể hắn dần chuyển sang màu đỏ như máu, trong mắt hắn không còn bình tĩnh nữa mà thay vào đó là bị điên cuồng khống chế.
Nguyên Thiên Y chiến đấu càng lúc càng cật lực cánh tay của hắn bị gãy nên chỉ còn một tay gắng gượng chống đỡ, Hữu Tiền không khá hơn là bao chỉ là cố gắng ngăn trở đòn tấn công mà thôi.
Hai đánh một còn gian nan như vậy nếu Hữu Tiền mà không đến Nguyên Thiên Y kết cuộc có thể nghĩ
Trong chiến đấu là một cơ hợi tốt để tham ngộ sát phù, nên đây có lẽ là cơ hội tốt để hắn đề thăng tu vi, vừa đánh vừa tham ngộ sát phù là một điều rất nguy hiểm nên đôi lúc khuôn mặt của hắn rất dữ tợn.
Có khi còn bị sát niệm dẫn dắt đẩm chìm trong đó, may mắn hắn kịp thời tỉnh táo lại bằng không hậu quả hắn gánh không nổi.
Càng đánh tốc độ hắn lĩnh hội sát phù càng nhanh chỉ còn thiều một nét cuối nữa là hắn thành công bước vào luyện khí tầng bốn đỉnh phong, nếu may mắn sống sót sau trận này hắn có thể bước vào tầng năm không xa.
Đánh một lúc hắn cảm thấy Cố Thanh dần bị suy yếu, dù sao đó cũng là phương pháp cưỡng chế tăng lên tu vi tạm thời, Nguyên Thiên Y cùng với Hữu Tiền phối hợp càng lúc càng nhuần nhuyễn.
Hữu Tiền cũng đang nhanh chóng tăng tu vi trong lúc này, nhờ đó hắn thu thập được không ít kinh nghiệm trong chiến đấu.
Điều hiện tại Nguyên Thiên Y lo lắng là một kích trước khi chết của Cố Thanh hắn sẽ đánh về ai, thông thường một kích cuối cũng của kẻ sắp chết là một kích đang sợ nhất.
Nguyên Thiên Y chậm rãi mày đi thể lực của Cố Thanh, khi cảm thấy thời cơ thích hợp Hữu Tiền ra một kích quyết định để kết liểu đối phương, cũng như không cho đối phương cơ hội đánh một kích cuối.
Nhưng hắn vạn không nghĩ tới là,Cố Thanh như thể đang trờ hắn, hắn chỉ thấy đối phương vung một kích mạnh nhất, nấm đấm đó như thể đấm xuyên tất cả về phía hắn, Sự việc diễn ra quá nhanh làm cho Hữu Tiền không chở tay kịp.
Hắn cảm thấy thời gian như động lại, một nấm đấm từ từ đến gần ngực của hắn, thậm chí hắn còn thấy Nguyên Thiên Y đang liều mạng đâm tới, mọi chuyện xảy ra quá nhanh lúc nấm đấm chạm đến ngực hắn cho đến khi xuyên qua lồng ngực xuyên qua sau lưng hắn.
Hắn như mất đi tri giác chỉ còn ánh mắt mở trừng nhìn về phái Cố Thanh, hình ảnh hắn thấy cuối cùng là cảnh Nguyên Thiên Y dùng kiếm đâm xuyên tiêm Cố Thanh, giờ phút này hắn cảm thấy mọi thứ không đáng.
Gia tộc hắn cố gắng hết sức để đưa hắn vào tiên đồ, để mai sao chấn hưng gia tộc nhưng hắn lại chết ở đây chết vì một kẻ xa lạ, nhưng lúc này đây hối hận thì có ít gì hắn nhắm mặt lại buông xuôi tất cả.
Nguyên Thiên Y như dồn hết sức bình sinh một kích đâm xuyên tim Cố Thanh, hắn cùng với Hữu Tiền bị Cố Thanh hất tung ra.
Giờ phút này Cố Thanh như lấy lại một chút thanh minh, hắn nhìn Nguyên Thiên Y một lúc rồi thở dài vô lực ngả khụy xuống đất.
Nguyên Thiên Y gian nan đứng lên đi đến bên người Cố Thanh, đòi hỏi thuốc giải nhưng hắn chỉ lắc đầu rồi nói:
"Bọn họ cứu không nổi nữa"
Nguyên Thiên Y nghe vậy ngã ngửa ra sau, hắn không cảm thấy đây là lời nói dối vì không cần thiết.
Cố Thanh giọng nói khàn khàn truyền đến:
"Đợi ngươi thấy được bọn hắn sẽ biết lý do."
Hiện tại hắn rất hối hận từ lúc nhận được bức tượng như thể hắn đả không còn là chính mình nữa, như bị kẻ khác điều khiển việc gì hắn cũng giám làm.
Từ gia súc đến con người, hắn nhẫn tâm hạ sát tất cả, đến người con trai mà hắn yêu thương nhất hắn cũng giám giết, giờ đây Cố Thanh với khi nãy Cố Thanh như hai người khác nhau.
Khi nãy Cố Thanh như một kẻ hiếu sát giám làm tất cả vì bản thân, giờ đây Cố Thanh như một người cha già đã mất đi con trai thân yêu nhất của mình.
Hắn mắt của hắn dần đỏ hoe từng giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống, có lẻ đó là những giọt nước mắt của hối hận đi, hắn chậm rãi đứng lên bước từng bước chập chững đi vào nhà từ từ đến gần thi thể của con trai, hắn bất lực ngồi xuống.
Nguyên Thiên Y thấy bóng dáng của hắn như thể thấy được vô tận cô đơn, đợi hồi lâu mới nghe thấy tiếng của Cố Thanh:
"Ngươi nhớ cẩn thận hắn?"
Nguyên Thiên Y như vô thức hỏi lại:
"Ai"
Cố thanh chậm rãi nói:
"Kẻ đưa ta bức tượng"
Không đợi Nguyên Thiên Y hỏi thì đả nghe Cố Thanh nói tiếp:
"Gặp hắn ngươi sẻ biết thôi, hắn như thể là hiện thân của cái ác vậy."
Tiếng nói của Cố Thanh càng lúc càng nhỏ:
"Nếu được mong ngươi phá hủy bức tượng với tế đàn giùm ta."
Hiện tại kẻ đang quỳ trước mặt thi thể của con trai mình chỉ là một bộ thi thể mất hết sinh cơ, trên mặt chảy xuống từng giọt huyết lệ.
Khi chết như thể hắn đang thấy hình ảnh con trai mình đang đứng bên cạnh mẹ nó phất tay về phía mình hắn nở nụ cười mãn nguyện.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc