Tử Dao ngồi trong một góc khuất mà nghiến răng, ả Duyệt Nhi này đến cùng đã dùng thủ đoạn gì khiến Tức Mặc Ly cam tâm tình nguyện vì ả mà bất chấp sinh tử của bản thân đến vậy! Vị trí của nàng ta hiện giờ chính là giấu mình trên một tàng cây, gia chủ Sư gia ở ngay bên dưới nàng.
Nàng ta hận đến nghiến răng, cuối cùng vẫn khua kiếm, “soạt” một tiếng, nháy mắt chém rơi đầu gia chủ Sư gia. Đánh lén một người đang toàn tâm tập trung chuẩn bị tự nổ, đương nhiên là không thể nào đơn giản hơn, càng huống chi Tử Dao cũng là tu vi Thần Quân.
Nàng ta sớm đã có thể chế ngự tình hình, chẳng qua là hi vọng gia chủ Sư gia tự phát nổ sẽ khiến con hổ nhỏ kia thi thể không còn mà thôi, nàng ta xa xôi vạn dặm đến đây, trợ giúp Sư gia, duy chỉ có một điều kiện là muốn bọn họ giết chết con hổ đó, không ngờ, đám người này lại vô dụng đến vậy, hoặc giả, nam tử mà bản thân theo đuổi hơn vạn năm qua thì ra mạnh mẽ hơn rất nhiều so với suy nghĩ của bản thân.
Cửu Diệu mất đi mục tiêu, đành phải bay vòng vòng xung quanh Tử Dao, không cam lòng bị Tức Mặc Ly triệu hồi về bên trong đỉnh.
Tử Dao ổn định lại suy nghĩ, nhảy xuống khỏi tàng cây, trên gương mặt xinh đẹp đều là ý cười: “Các vị, đã lâu không gặp!”
Duyệt Nhi vừa nghe thấy giọng nói này đã biết là Tử Dao, nhớ tới lần trước nàng ta tốt bụng giúp mình độ kiếp phi thăng, bản thân còn chưa cảm tạ nàng. Nhưng trong tiềm thức nàng không thích nữ nhân này, dù thế nào cũng không thốt ra được lời cảm ơn, đành vùi đầu vào lòng Tức Mặc Ly. Cô hổ nhỏ đáng thương vốn không hề biết rằng hôm đó Tử Dao không hề giúp nàng độ kiếp phi thăng, mà là muốn nàng xương cốt cũng không còn.
Hai vị tiểu chủ Sư gia hoàn toàn bị tình huống vừa rồi khiến bản thân sững sờ, lại tận mắt chứng kiến Tử Dao vung kiếm lấy mạng phụ thân mình, công tử Sư gia lập tức phẫn nộ điên cuồng: “Ngươi nữ nhân này! Đồ ác độc! Rõ ràng nói là…” Rõ ràng nói chỉ cần chúng ta giết tiểu cô nương kia, ngươi sẽ giúp chúng ta diệt trừ gia tộc Tức Mặc!
Bất quá y còn chưa nói hết câu đã bị Tử Dao bay người về trước, một kiếm lấy mạng! Người có tu vi Thiên thần trong cơn điên loạn ở dưới tay Thần quân hoàn toàn không chịu được một kích.
Tiểu thư nhà Sư gia đã sợ đến ngây người, cũng không dám nói gì nữa. Nàng bất lực ngồi bệt trên đất, hoàn toàn không có chút ngạo khí cùng tự cao của một vị Thiên thần cũng như vị trí cao trọng của tam đại gia tộc chúng tinh phủng nguyệt của Thần giới. Toàn quân Sư gia không còn, phụ thân và ca ca đều bị nữ nhân độc ác kia lợi dụng rồi giết chết, còn nàng, nàng sẽ thế nào đây?
Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, trông thấy Tức Mặc Ly đang ôm Duyệt Nhi, ánh mắt bắt đầu trở nên si dại, nam tử này lại có thể yêu chiều một tiểu cô nương như thế, nàng tự nhận bản thân xuất sắc hơn nhiều, chi bằng, đi theo bên cạnh y? Chỉ cần đi theo y thì đã mãn nguyện rồi, cũng không cần phải chết. Nàng giờ phút này đã hết sức hoảng loạn, chỉ muốn tìm một chỗ dựa để bản thân có thể tiếp tục sống sót, hoàn toàn không nhớ Tức Mặc Ly chính là kẻ thù của gia tộc nàng, mới là người diệt người trong gia tộc nàng.
Nàng ở Thần giới vốn cũng được xem là một nữ tử cực kỳ mỹ mạo, lúc này trong đầu vừa nghĩ như vậy liền hành động. Ánh mắt cực kỳ đáng thương, khẩn cầu nhìn Tức Mặc Ly: “Lạc Thủy Thần Quân, cho ta theo bên cạnh chàng có được không? Làm một thuộc hạ nhỏ bé thôi cũng được rồi… Ta có thể vì chàng mà làm trâu làm ngựa…” Ánh mắt si mê, biểu tình đáng thương, thanh âm nghẹn ngào, e rằng chỉ cần là nam nhân thì đều sẽ không đành lòng mà cự tuyệt.
Tức Mặc Ly mắt cũng không thèm liếc nàng ta một cái, ôm lấy Duyệt Nhi chuẩn bị rời đi, Duyệt Nhi động đậy, cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Trong lòng Tử Dao đã hết sức phẫn nộ, cười lạnh một tiếng: “Ngươi dám? Dám cướp thứ mà Tử Dao ta nhìn trúng?” Dứt lời thì kiếm đã nhanh chóng phóng ra, móc đi đôi mắt xinh đẹp đang nhìn Tức Mặc Ly của nữ tử ấy, tay vung kiếm hạ, lấy đầu nàng ta giống như khi giết phụ thân nàng.
Đám người Cửu Kiếm nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn này thì đều dời mắt đi.
Duyệt Nhi nghe thấy tiếng kêu, lúc này dùng linh thức dò tìm, đương nhiên biết được chuyện gì đã xảy ra, trong đầu hiện lên hình ảnh tàn khốc ấy, bàn tay nhỏ bé không khỏi níu chặt Tức Mặc Ly, có chút sợ hãi, cái đầu nhỏ cũng rúc vào trong ngực y.
Ngón tay thon dài của Tức Mặc Ly xoa nắn lỗ tai hổ của nàng, đôi mắt thản nhiên lướt qua cảnh tượng dưới đất, cuối cùng liếc Tử Dao một cái: “Đừng làm quá.”
Nói rồi không hề để ý đến Tử Dao, ôm lấy Duyệt Nhi phi thân mà đi, đám người Cửu Kiếm cũng bám theo. Đôi mắt Tử Dao gần như muốn bốc hỏa, đưa chân đạp lên thi hài bên dưới, phẫn nộ quát: “Đồ vô dụng.”
Lại nhìn theo phương hướng bóng dáng Tức Mặc Ly biến mất, con hổ đó mệnh lớn thật, biết bao lần trong tối ngoài sáng ám sát cũng không thể nào giết được ả. Tử Dao càng nghĩ càng giận, vung kiếm chém một cây đại thụ cách đấy không xa, phi thân bay trở về Thần giới.
Tức Mặc Ly theo nguyện vọng của Duyệt Nhi, ôm nàng theo sau Thất Mệnh, hướng Tô Nhục nhục tửu lâu mà đi.
Cô hổ nhỏ nói: “Ta muốn đi xem xét sản nghiệp trong tay mình.” Dáng vẻ chững chạc đường hoàng khiến mọi người ai nấy đều không nhịn được cười, Duyệt Nhi cô nương (chủ tử) đáng yêu quá, rõ ràng bản thân muốn ăn thịt, vậy mà vẫn viện một cái cớ rất chi là đường đường chính chính.
Duyệt Nhi hết sức hài lòng nghe tiểu nhị của tửu lâu giới thiệu, lại dùng linh thức dò xét tình hình xung quanh, trên gương mặt nhỏ nhắn toàn là ý cười.
Lúc này đã là xế chiều, Tô nhục nhục tửu lâu đang vào thời điểm khách khứa đông đúc nhất. Mọi người đương nhiên cũng không cách nào có thể phớt lờ đoàn người Duyệt Nhi đang ở trong một góc khuất. Vốn Thất Mệnh định dẫn nàng lên tầng cao nhất, nơi đó vừa an tĩnh vừa bày trí đẹp đẽ, quả thực là nơi tiêu phí tiền bạc bậc nhất của Tô nhục nhục tửu lâu, hơn nữa cũng chỉ có bọn họ mà thôi. Tiếc là Duyệt Nhi thích nơi náo nhiệt. Vì vậy Lạc Thủy Thượng Thần phong thái tuyệt đại dung nhan tuyệt thế của chúng ta liền bất đắc dĩ ngồi ở tầng một ồn ào náo nhiệt, tao nhã đút Duyệt Nhi ăn.
Người ở đây sớm đã nhìn Duyệt Nhi và Tức Mặc Ly đến lé mắt.
Khách nhân Giáp: Nghe nói, vị kia chính là Lạc Thủy Thượng Thần, không, nên gọi là Lạc Thủy Thần Quân rồi, nghe nói chiêu Bát Hoang Phong Vũ và Kinh Thiên Động Địa của vị này đủ để hủy diệt toàn bộ Ô Điệp Châu đó?
Khách nhân Ất: Người trong lòng vị ấy trên đầu có hai lỗ tai nhỏ, lẽ nào là Duyệt Nhi cô nương trong tin đồn, chậc chậc, nhìn kỹ vẫn thấy ngọc tuyết đáng yêu nha, thiện lương vô hại như vậy, sao nghe nói nàng ta tiêu diệt hết tộc Cửu Vỹ Hồ…
Khách nhân Đinh: Người này á, đừng có mà nhìn bề ngoài, nghe nói nàng ta dựa dẫm đàn ông mới lợi hại được như thế. Ngươi xem thể chất nàng ta không phải thuộc lục giới, ta đoán cũng phải tám chín phần mười, hoặc là ai đó đã âm thầm cho nàng ta hơn vạn năm linh lực, hoặc là, khụ khụ, ngươi biết rồi đó, song tu đó.
Khách nhân Bính: Nhìn dáng vẻ không biết sự đời của nàng ấy, thật cũng không giống hồ ly tinh a…
Khách nhân Đinh: Đã bảo là đừng có nhìn bề ngoài mà. Ngươi không thấy dáng vẻ xa cách như vậy của Lạc Thủy Thần Quân sao? Vậy mà đối với Duyệt Nhi cô nương đó lại chăm chút tỉ mỉ như vậy, muốn mưa muốn gió, muốn Mẫu Đơn Nhan cũng gom hết về cho nàng ta chơi, đây tất nhiên là phải có chút bản lĩnh rồi.
Khách nhân Giáp: Chẳng phải còn có một Ma Quân sao…
… …
Lỗ tai Duyệt Nhi đương nhiên đặc biệt thính, càng nghe càng khó chịu, ngay cả gà tiên béo mập cũng ăn không vô. Tức Mặc Ly sờ sờ tai nàng: “Duyệt Nhi, đừng nghe nói bậy.” Duyệt Nhi phiền não nhéo nhéo lỗ tai, thanh âm mềm mại nũng nịu tràn đầy ủy khuất: “Vì sao phải nói ta như vậy?”
Cửu Kiếm thật sự là nhịn không được, nếu không phải chủ thượng căn dặn trong tửu lầu của Duyệt Nhi không được tùy tiện sinh sự thì nàng sớm đã đem đám người đó vứt ra khỏi cửa, lời nói càng lúc càng quá đáng mà, lúc này nghe Duyệt Nhi nói thế, cười bảo: “Duyệt Nhi cô nương, bọn họ ganh tỵ với cô đó.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi đối diện với Tức Mặc Ly, đôi mắt tròn xoe ngỡ ngàng: “Ganh tỵ? Ta có gì mà ganh tỵ chứ? Vừa mù lại vừa vô dụng…”
Mọi người:… …
Cửu Kiếm cười đáp: “Có lẽ là ganh tỵ với vận may của cô nương chăng?”
Duyệt Nhi ngẩn ra một lúc, đôi mắt to tròn cong cong, lỗ tai cũng cụp cụp: “Đúng rồi, nhất định là vậy.”
Bàn tay nhỏ nhắn đùa nghịch bàn tay thon dài của Tức Mặc Ly, hết lật lên lại lật xuống mới ngẩng đầu nói: “Mặc Ly chính là vận khí của ta, cả đời này cũng sẽ không có lần thứ hai.”
Ai nấy đều sững sờ, không ngờ Duyệt nhi trước giờ đơn thuần tựa như việc gì cũng không nghĩ ngợi thế nhưng lại có thể nói ra lời này, không thể không nói, một câu đơn giản như vậy thôi, mọi người nghe mà trong lòng lại hơi chấn động. Cửu Kiếm Khổng Tước hai người càng xúc động, mắt đã long lanh.
Tức Mặc Ly cúi đầu, đôi đồng tử tựa lưu ly sáng rực, dung nhan như họa lúc này đã trở nên có chút si mê, khóe môi khễ nhếch, cất giọng bằng thanh âm tựa như suối trong chảy qua ngọc thạch: “Ngoan…”
Mọi người:……
Có lẽ, đây mới là câu trả lời thích hợp nhất a….
Đến tối, Tức Mặc Ly say đắm nhìn Duyệt Nhi đang say ngủ trong ngực mình, nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nàng, lại xoa nắn lỗ tai hổ đang cong cong cụp xuống, mặt Duyệt Nhi đỏ hồng, hô hấp nhịp nhàng đều đặn, nhìn thế nào cũng không thấy có gì khó chịu.
Y cau mày, tiếc là giọng nói ấy càng lúc càng vang, y nhìn Duyệt Nhi đang say ngủ, đứng dậy nhẹ nhàng kéo chăn đến bên dưới cằm nàng rồi mới xoay người ra ngoài.
Y vừa khuất dạng thì chân Duyệt Nhi đã đạp chăn, hàng mi thật dài động đậy, giống như đang giãy giụa đấu tranh với điều gì đó.
Nàng mơ thấy Khanh Lan.
Khanh Lan toàn thân áo xám, đang ngồi bên dưới tàng hoa đào rực rỡ, thần sắc bi thương nhìn nàng, trong đôi mắt xinh đẹp đều là lệ máu, bà cười điên cuồng, không ngừng nói lời khiến người bi thương. Một đời một kiếp một đôi, một đời một kiếp một đôi, vốn cho rằng sẽ là đôi ta, là đôi ta!
Thanh âm Khanh Lan càng lúc càng cuồng loạn, cuối cùng gần như gào lên: Ta không hận? Không, ta hận, mười vạn năm qua, ta ngày ngày đêm đêm đều căm hận! Hận y sao lại có thể không nghĩ đến tình cảm lúc đầu, hận y sao lại dễ dàng yêu người khác, hận y vì sao lại không sớm nói cho ta biết, hận y vì sao lại không nhẫn tâm bỏ ta đi, hận y vì sao còn muốn để cho ta hy vọng!
Lệ máu trên mặt Khanh Lan càng lúc càng nhiều, cuối cùng thì khóc lên thành tiếng, nghẹn ngào hết nửa ngày mới nói: Ta hận nhất là bản thân mình, trước giờ chưa từng hận y.
Bà đã gần như mất trí, như thể bình tĩnh lại, chỉ chăm chăm nhìn nàng, Duyệt Nhi tiểu cô nương, ngàn vạn lần không được… ngàn vạn lần không được… ngàn vạn lần không được… ngàn vạn lần không được….
Bàn tay nàng càng lúc càng gần, giọng nói cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng thì trong đôi mắt xinh đẹp ấy chỉ toàn là máu.
Trong lòng Duyệt Nhi hoảng sợ, “A” lên một tiếng tỉnh dậy, khoảnh khắc ấy trong mắt hết thảy đều là sợ hãi.
Cửu Kiếm đang nghỉ ngơi trên tàng cây bên ngoài nghe thấy tiếng hét thảng thốt của Duyệt Nhi liền phi người đến trước mặt Duyệt Nhi, chỉ thấy nàng giống như hãy còn đắm chìm trong cơn ác mộng vừa rồi, mái tóc đen bóng hơi rối, ôm chiếc chăn gấm, thu mình thành một đống nơi góc giường.
Cửu Kiếm hơi đau lòng, nói: “Duyệt Nhi cô nương, gặp ác mộng sao?”
Duyệt Nhi gật gật đầu, đôi mắt to tròn long lanh hai giọt lệ, thanh âm yếu ớt đầy ủy khuất: “Mặc Ly đâu?” Chàng vì sao không ở bên cạnh mình? Trước đây mỗi khi nàng tỉnh giấc thì liền có thể nhìn thấy chàng, vì sao hiện giờ nửa đêm tỉnh dậy, chàng lại không ở cạnh bên? Duyệt Nhi đột nhiên có chút hoảng hốt, nàng ỷ lại vào Tức Mặc Ly quá nhiều rồi chăng? Nếu như có một ngày Tức Mặc Ly cũng giống như Ôn Do, như vậy nàng làm thế nào mới được đây?
Cửu Kiếm ngập ngừng một chút mới nói: “Chủ thượng có việc ra ngoài rồi.” Duyệt Nhi nghĩ nghĩ, hiện giờ chỉ cần nhắm mắt lại thì liền hiện lên hình ảnh Khanh Lan chảy lệ máu, thật sự không ngủ được. Cơ thể nàng dịch chuyển đến mép giường, xốc chăn lên, kéo tay áo Cửu Kiếm, đôi mắt to tròn đầy vẻ khẩn cầu, nói với Cửu Kiếm: “Ta muốn đi tìm chàng, tỷ dẫn ta đi được không?”
Cửu Kiếm đương nhiên không từ chối Duyệt Nhi, lại nghĩ Tức Mặc Ly quả thực cũng sẽ không có việc gì đặc biệt quan trọng, đưa Duyệt Nhi cô nương đi tìm người cũng không sao.
Đợi đến khi Cửu Kiếm tìm thấy Tức Mặc Ly thì trong lòng nàng hối hận vô cùng, không dám quay đầu nhìn thần sắc Duyệt Nhi! Vì chủ thượng nhà nàng đang đứng bên hồ, nhìn về nơi xa xăm nào đó.
Lúc này đêm đã về khuya, ánh trăng bàng bạc trải khắp mặt hồ, sáng rực mê đắm lòng người. Cỏ bên hồ yên tĩnh ngủ say, gió nhẹ lướt qua mặt, thật rất giống với lời mà Đạp Vũ Thượng Thần thường nói với Duyệt Nhi, ngày tốt cảnh đẹp, tài tử giai nhân, sư phụ đồ nhi, liếc mắt đưa tình, tâm tình khó nén, vv..vv…
Mọi thứ trông đều có vẻ hài hòa như thế.
Duy chỉ một điều không hài hòa, chính là nữ tử đứng sau lưng y, cách hai người họ một khoảng xa.
Người đó cao ngạo tự phụ, mặt dày trơ tráo, lại hay vô cớ gây rối – Tử Dao Thần Quân.