Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 177: Hơn bảy vạn năm nàng nói đủ hay không




Thiên Hồi và Mộc Thông theo Duyệt Nhi quay về Yểm Tịch sơn, quang minh chính đại dưới ánh mắt giết người của Cửu Kiếm tự nhiên ăn chùa uống chùa.

Duyệt Nhi dạo gần đây có thêm một sở thích, chính là xem Cửu Kiếm và Thiên Hồi đấu võ mồm. Nàng mặc dù tâm tư không tinh tế, nhưng dựa vào khứu giác linh mẫn của một cô hổ, đánh hơi được bên dưới lời lẽ cay độc của Cửu Kiếm và Thiên Hồi có không khí khác với bình thường.

Quả thực không chỉ cô hổ nhỏ đánh hơi ra, Phất Dung Ngưng Không Túc Tịch ba người họ cũng nhìn ra được. Ai nấy đều thầm mừng cho nữ hán tử suốt hơn hai mươi vạn năm ở Thần giới không có lấy một người hỏi han cuối cùng đã chào đón mùa xuân đầu tiên của đời mình, đóa hoa đào đầu tiên.

Thiên Hồi quay đầu nhìn đôi mắt to tròn lúng liếng của Duyệt Nhi cứ đảo qua đảo lại nhìn hai người bọn họ, lập tức đầu liền phát lạnh, vội ngồi xuống bên cạnh Duyệt Nhi, trịnh trọng nói: “Chủ nhân, ta muốn nói với người chút chuyện.”

Duyệt Nhi híp mắt cười gật đầu: “Ừ? Muốn nói gì?”

“Ta theo người đến đây đã mấy ngày rồi, thế nhưng vì sao chưa từng gặp Thánh tôn?”

Duyệt Nhi sờ sờ tai: “Thánh tôn là ai?”

“………………..Người không phải ở cùng Thánh tôn ư?” Thiên Hồi nghi hoặc.

“Không có nha, ta ở cùng Tức Mặc Ly.”

Thiên Hồi lau mồ hôi: “Chủ nhân, lẽ nào người và ngài ấy ở cùng nhau lâu như vậy, còn không biết thân phận thật sự của ngài ấy?”

“Lúc ta gặp chàng, chàng ở Tiên giới được xưng là Lạc Thủy Thượng thần, sau này thì lại trở thành Lạc Thủy Thần quân, kế đó là Lạc Thủy Thần đế. Hình như rất nhiều người sợ chàng. Dù sao thì chàng chính là người lợi hại nhất.” Cô hổ nhỏ hồi tưởng một hồi, không diễn tả được lý do.

Thiên Hồi: “Chủ nhân, vậy người biết ngài ấy hiện giờ đi đâu không?”

“Không biết nữa. Nói là xử lý chút chuyện, có điều đã sắp hơn hai mươi ngày rồi.”

Thiên Hồi thật sự muốn mở đầu nàng ra xem thử bên trong chứa gì? Là bánh hoa đào à? Lẽ nào nàng theo Thánh tôn lâu như vậy, không hề phát hiện chút gì đặc biệt sao?

“Chủ nhân, phu quân người chính là Thánh tôn.”

“Thánh tôn rất lợi hại ư?”

Thiên Hồi cười hề hề, cuối cùng đáp: “Thánh tôn lợi hại hay không? Chuyện này trước nay không một ai dám nghi ngờ. Thánh giới tồn tại bên trên lục giới, lại thống trị Thiên đạo. Nói tới chuyện này, Việt Hoa Thánh quân chính là trong quá trình giám sát Thiên đạo chấp hành lại nhảy xuống lục giới, cuối cùng còn toàn thân đầy thương tích, hơi thở thoi thóp trở về? Nghe đâu còn buông bỏ tình căn linh thức, thật là…………..”

Nhìn gương mặt Duyệt Nhi nháy mắt có chút suy sụp, Thiên Hồi liền vội quay trở lại chính đề: “Nói cách khác, Thánh tôn sở hữu linh thức, có sinh mệnh ở mỗi một không gian cùng địa vị cao quý nhất, thống trị mọi thứ, hơn nữa còn mạnh mẽ đến mức không gì là không thể. Trừ phi ngài ấy không muốn, còn không thì không chuyện gì là không được.”

“Thánh tôn ở Thánh giới là một truyền thuyết, vì rất ít người từng gặp ngài. Nghe đâu ngài ấy lạnh lùng kiệm lời, dung mạo tuyệt thế, cử chỉ cao quý, tâm ngoan thủ lạt………v..v.., rất nhiều phiên bản, nhưng thật sự từng gặp thì phỏng chừng cũng chả được mấy người.”

Duyệt Nhi gật đầu: “Vậy người đó hiện giờ đâu rồi?” Cô hổ nhỏ vốn cho rằng Tức Mặc Ly là người lợi hại nhất, hơn nữa năng lực biểu đạt của Thiên Hồi cũng đích thực chả ra sao, cho nên cô hổ nhỏ thật lòng không tưởng tượng được rốt cuộc địa vị cao bao nhiêu, mạnh mẽ cỡ nào, oanh chấn nhường nào.

Uầy, hôm ấy khi Tức Mặc Ly cõng nàng bước vào thì nàng đang ngủ, cũng không thể trông thấy cảnh tượng quỳ rạp khiến người người chấn động ấy. Nói cho cùng, chính là cô hổ nhỏ còn chưa lý giải được sự khác biệt giữa Thánh giới và những nơi khác.

Thiên Hồi suýt nữa thì mắt trợn trắng, chủ nhân vẫn như trước kia – bộ dạng mơ mơ hồ hồ, đây chả phải là vấn đề y muốn hỏi nàng ư?

“Có thể là đi giải quyết mấy vụ phân tranh trong khoảng thời gian mấy vạn năm ngài ấy không ở Thánh giới ấy nhỉ. Dù sao cũng chả phải ngồi không, đơn cử như Việt Hoa Thánh quân, mấy vạn năm qua cũng đã rục rịch muốn hành động. Còn có ả tiện nhân Cấp Quỳnh kia nữa, không biết từ khi nào bắt đầu tự mình đồn đại bản thân sẽ là Thánh hậu tương lai, nghiễm nhiên bày ra bộ dạng là người thay mặt cho Thánh tôn, sai phái Hóa Lương với chúng tinh anh thần phục tôn sùng Thánh tôn của Thánh giới đến xoay mòng mòng, xem chừng mấy vạn năm qua cũng đã bồi dưỡng được không ít lực lượng.”

Thấy Duyệt Nhi đưa tay cầm một hạt hướng dương, bàn tay nhỏ nhắn có chút vụng về bóc vỏ, dù thế nào cũng không tách được, đành để Cửu Kiếm dùng pháp thuật tách từng hột hột, vừa nghe hăng hái, vừa ăn ngon lành.

Trên trán Thiên Hồi mơ hồ nổi gân xanh: “Chủ nhân, người không chút để ý xem thuộc hạ nói gì ư?” Thấy Duyệt Nhi vẫn giữ nét mặt lờ mờ, lại vội vàng tốt bụng nhắc nhở đôi chút: “Tỷ như, Thánh hậu?”

“Ơ………….Nhưng mà, ta là thê tử của Tức Mặc Ly.”

Thiên Hồi không biết làm sao, Duyệt Nhi cô nương cực kỳ tin tưởng Thánh tôn a.

“Đúng rồi, ngươi sao lại nói Cấp Quỳnh là tiện nhân?” Cô hổ nhỏ rõ ràng đối với vấn đề này hào hứng hơn.

Thiên Hồi đắn đo một phen: “Ả ta mưu đồ thay thế địa vị của người, hơn nữa ngầm giở thủ đoạn, điều quan trọng nhất là, ả ta hình như đã thành công.”

“Hả? Nàng ta lúc trước từng hãm hại ta sao?”

Thiên Hồi cười lạnh: “Hãm hại đối với ả ta mà nói vẫn còn quá khách khí, phải là mưu hại.”

Duyệt Nhi chớp chớp mắt, tay nhét hạt hướng dương vào miệng, tỏ vẻ thập phần mong chờ.

“Năm đó người và Thánh tôn cũng ở Thanh Hoa sơn đại chiến một trận. Thuộc hạ không biết khi đó xảy ra chuyện gì, thế nhưng chỉ có một mình người đi. Nhưng lúc người quay về thì đã bị trọng thương, phần lớn đều là vết thương do kiếm gây ra. Mà sang tối ngày hôm sau, thừa dịp thuộc hạ và chúng huynh đệ ra ngoài tìm thuốc cũng như đến xin Việt Hoa Thánh tôn đến chữa trị cho người, Cấp Quỳnh dẫn theo Hóa Lương và Ngu Phong, đích thân truy sát đến nơi chúng ta trú lại khi đó. Khi người đang ngủ, phong ấn tử tẫn ấn của người.”

Nói đến đây, Thiên Hồi rõ ràng trở nên suy sụp. Mộc Thông ở bên cạnh cũng cúi đầu, không biết nên tiếp tục thế nào.

“Khi chúng thuộc hạ trở về thì nhìn thấy Thánh tôn đang tuyệt vọng nhìn người. Sau đó nhảy xuống Thánh hải, bước vào lục đạo luân hồi của một trong lục giới trong đấy.”

Duyệt Nhi im lặng gật đầu, thì ra nàng sợ biển như vậy là có nguyên nhân: “Cấp Quỳnh đúng là người xấu. Sau đó thì sao?”

“Khi đó Thánh tôn bay thẳng đến trước mặt Cấp Quỳnh, một tay bóp cổ ả ta, kế tiếp không biết ả ta nói gì mà Thánh tôn lại vung tay ném ả xuống đất, không giết ả nữa.” Thiên Hồi cau mày, cuối cùng không cam tâm nói: “Đồng thời ngài ấy còn lập lời thề. Không tìm được người trở về thì vĩnh viễn sẽ không quay lại Thánh giới.”

Duyệt Nhi thở dài, trên mặt lộ vẻ u buồn cùng cực: “Sao ta nghe thấy chả trắc trở mấy nhỉ!”

Khóe miệng Thiên Hồi giật giật, làm ơn đi chủ nhân, người còn muốn thêm nhiều trắc trở phong ba nữa à.

“Năng lực miêu tả của thuộc hạ không đủ, chỉ là khi ấy một loạt sự việc bất ngờ diễn ra, hiện thời nhớ lại như sóng tràn bờ. Có điều có thể vì người không có ký ức, cho nên không cách nào tưởng tượng ra.”

“À, là vậy à. Vậy ý ngươi là ta không biết đã gặp phải chuyện gì mà bị Cấp Quỳnh hãm hại, sau đó mới bước vào lục giới? Hiện giờ mới được Mặc Ly tìm về?”

Thiên Hồi gật đầu: “Ký ức của người không biết bị ai thu giữ. Cho nên hiện tại nói mấy việc này, còn không bằng để người tự nhớ lại.”

Chuyện của kiếp trước, lo cũng lo không được. Duyệt Nhi lắc lắc đầu, biết những việc này thì thế nào? Không biết thì thế nào? Dù sao dường như nàng cũng không quan tâm.

Ừm, chỉ cần ở cạnh Mặc Ly là được rồi.

“Chủ nhân, thuộc hạ rất tò mò lúc đó Thánh tôn đối với người thế nào mà lại khiến người tuyệt vọng đến độ rời Thánh giới.”

“Có lẽ là kế của Cấp Quỳnh, ta hoàn toàn không một chút ký ức về chuyện ngày trước.”

Thiên Hồi không cho là đúng: “Chủ nhân, thuộc hạ không thích ả ta. Nếu là Cấp Quỳnh, vì sao ngài ấy lại không giết ả ngay tại trận để báo thù? Mà hiện thời còn để người lại đây, tùy ý Cấp Quỳnh làm xằng làm bậy. Nếu không phải phong ấn của người hiện giờ đã được giải, e là đã rất thê thảm rồi.”

Duyệt Nhi nhướng mắt nhìn y: “Ý ngươi là Mặc Ly thiên vị Cấp Quỳnh?”

“Duyệt Nhi cô nương, người đừng nghe hắn ăn nói bậy bạ! Chủ thượng sao có thể là người như vậy, nhất định là có lý do!” Cửu Kiếm trừng mắt với Thiên Hồi.

Thiên Hồi không chịu yếu thế: “Lúc đó chủ nhân nhà ta đi tìm ngài ấy quyết đấu, sao có thể đến nông nỗi toàn thân đầy thương tích mà quay về? Ta nếu như có được năng lực như thế thì từ sớm đã đem ả Cấp Quỳnh đó chém cho ngàn đao vạn nhất, lý nào còn để ả tùy ý đi khắp nơi rêu rao khoe khoang?”

Duyệt Nhi nhíu mày, tỏ ý hai người họ đừng cãi vã nữa, quay qua nhìn mặt hồ, trầm ngâm suy nghĩ.

Hình như, Mặc Ly thật sự có chút thiên vị Cấp Quỳnh.

Lúc ở Thần giới, theo như tác phong hành sự của Mặc Ly, hẳn là từ sớm đã trừ khử Tử Dao mới phải. Dù gì nàng ta cũng làm không ít việc xấu, vậy vì sao Tử Dao vẫn bình an vô sự?

Hiện tại ở Thánh giới, cũng xảy ra tình huống tương tự như vậy.

Trái tim cô hổ nhỏ cuối cùng có chút dao động, rốt cuộc ai mới là người nói thật?

Nhưng lẽ nào vì Tức Mặc Ly hạ thủ lưu tình với hai người này mà nàng nên hoài nghi chàng?

Duyệt Nhi ngẩng đầu: “Ta và Mặc Ly biết nhau lâu rồi?”

“Chủ nhân lần đó đi tìm Thánh tôn nói muốn quyết đấu, vậy hẳn là lần đầu tiên người gặp ngài ấy.”

Lòng Duyệt Nhi lại trầm xuống. Gặp nhau lần đầu tiên.

Vậy trước đó, Cấp Quỳnh cũng không biết đã quen chàng bao nhiêu năm rồi.

Tâm tình Duyệt Nhi suy sụp, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn đã tự giam mình trong lầu các. Cửu Kiếm và Thiên Hồi dù dụ dỗ thế nào cũng không khiến nàng mở miệng nói chuyện. Cửu Kiếm bất đắc dĩ đành lặng lẽ truyền âm cho Tức Mặc Ly.

Lúc muôn vì tinh tú giăng mắc đầy trời thì sau hơn hai mươi ngày chia cách với cô hổ nhỏ, Tức Mặc Ly cuối cùng đã xuất hiện lần nữa tại Yểm Tịch sơn.

Đẩy cửa ra, trông thấy Duyệt Nhi ôm gối ngồi trên giường, nhỏ bé như thế, cực kỳ khiến người yêu thương.

Vừa ngước mắt lên đã thấy y đứng nơi cửa lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt to tròn bắt đầu dâng lên hơi nước, chỉ là không như ngày thường, mãi vẫn không lao vào lòng y.

Tức Mặc Ly đưa tay đóng cửa, chậm rãi bước đến trước giường, gặp được nàng, lo âu cùng mệt nhọc của bao ngày dường như đều bị cuốn sạch, cả người đều trở nên thoải mái bình yên.

Y ngồi xuống mép giường mềm mại, ôm lấy Duyệt Nhi. Cô hổ nhỏ vùng vẫy hai cái, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên chân y.

“Bé ngoan………..”Tức Mặc Ly xoa nắn tai nàng, thấy nàng vừa u oán lại vừa thở phì phì nhìn y, nhất thời cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Cô hổ nhỏ từ lúc nào đã học được nét mặt u oán, là ai dạy nàng?

Lặng lẽ nhìn nhau một lúc, cô hổ nhỏ rốt cuộc nhịn không được, lao vào lòng y: “Mặc Ly, thiếp rất nhớ chàng.”

Tâm tình Tức Mặc Ly rất tốt, xoa tai nàng. Cô hổ nhỏ cuối cùng cũng biết nói nhớ y rồi.

Cảm giác tuyệt vời được cô hổ nhỏ nhớ thương chút ít này bất quá mới duy trì được trong chốc lát thì cô hổ nhỏ đã ngẩng lên, lặng lẽ nhìn y: “Chàng và Cấp Quỳnh liệu có phải có một quãng quá khứ không thể nói.”

Tức Mặc Ly:……………….

Duyệt Nhi bắt gặp trong mắt y xuất hiện rất nhiều vẻ không tin tưởng, Tức Mặc Ly khẽ nhíu hàng mày kiếm, đôi đồng tử tựa hắc ngọc nhìn nàng: “Nàng không tin ta? Hay là nghe ai nói thế?”

“Thiếp…………..Thiếp không có. Nhưng mà, nghe nói chúng ta ở Thánh giới vẻn vẹn chỉ gặp nhau một lần, nhưng chàng vì lý do gì mới theo thiếp mà vào lục đạo luân hồi tìm thiếp?”

Tức Mặc Ly im lặng một lúc lâu, dường như, y chưa bao giờ am hiểu việc nói ra tâm tình của chính mình, cho dù là Duyệt Nhi, y cũng không biết biểu đạt như thế nào.

Duyệt Nhi nhào vào lòng y, sự ấm áp thoải mái mang theo hương sen thanh khiết thuộc về hơi thở của y. Nỗi nhớ cùng sự lo âu dằng dặc suốt bao ngày, khi ở trong vòng tay của y đều không cánh mà bay………..Mặc Ly sao còn không trả lời, nàng rất rối đó…………

Đợi đến khi Tức Mặc Ly rốt cuộc nhớ tới Duyệt Nhi còn đang chờ câu trả lời của y, cúi đầu nhìn, cô hổ nhỏ ở trong lòng y lộ ra một nửa gương mặt, đôi mắt to tròn đã nhẹ nhàng nhắm lại, hơi thở đều đều, hiển nhiên là đã ngủ rồi.

Y quay người, cẩn thận đặt Duyệt Nhi lên lớp chăn đệm mềm mại, đưa tay kéo chăn, vén tới bên dưới chiếc cằm nhỏ nhắn, yêu thương vuốt ve gò má trắng mịn của nàng.

“Duyệt Nhi, nếu ta nói, nàng ở trong lòng ta………………”

Cô hổ nhỏ trở mình, ôm tay Tức Mặc Ly vào lòng, ngủ ngon lành vô cùng.

“Hơn bảy vạn sáu ngàn bốn trăm năm, nàng nói có đủ hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.