Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 15: Đồ đệ ngây thơ đáng yêu, sư phụ bao dung sủng ái




Kinh Thủy Cư.

Duyệt Nhi buồn chán nằm bò trên bàn ngọc thạch, hai tai ủ rũ cụp xuống cụp xuống. Mái tóc đen nhánh chỉ đơn giản dùng một sợi lông vũ đỏ rực như lửa gọn gàng cột lên, vừa nhẹ nhàng vừa đáng yêu.

Đạp Vũ bất đắc dĩ nhìn tiểu ái đồ uể oải trước mắt.

“Tiểu ái đồ…”

“Hừm.”

“Có chuyện không vui thì nói với sư phụ.”

Đôi tai nhỏ xinh của Duyệt Nhi lập tức dựng thẳng lên: “Con muốn ra ngoài chơi.”

Cánh tay phe phẩy quạt của Đạp Vũ dừng lại: “Vết sẹo lành rồi liền quên đau.”

Duyệt Nhi không nói, hai lỗ tai be bé cụp xuống, đôi mắt to tròn màu hổ phách trông mong nhìn Đạp Vũ Thượng Thần, hơi nước ngập tràn… ….

Đạp Vũ nở nụ cười dịu dàng: “Vì nghĩ đến an nguy của con, bất luận thế nào sư phụ cũng không đồng ý.”

Duyệt Nhi không nói, đôi mắt to tròn màu hổ phách trông mong nhìn Đạp Vũ Thượng Thần, hơi nước mịt mờ… …

Đạp Vũ: “… …”

Một lúc sau, vị thượng thần nào đó: “Tiểu ái đồ, dáng vẻ con thế này sẽ làm hỏng đôi mắt đáng yêu của mình đấy.”

Sau nửa nén hương, vị thượng thần nào đó cắn răng: “Nghe nói Tam công chúa của Tây Hải Long Vương và Thái tử của Đông Hải Long Vương hôm nay thành thân, vốn dĩ vi sư không muốn đi, ngặt nỗi thịnh tình khó chối từ, chi bằng tiểu ái đồ đi cùng với vi sư một chuyến?”

Đôi tai của Duyệt Nhi liền hưng phấn dựng thẳng, đôi mày cong cong, uyển chuyển mềm mại cất giọng: “Con chính là biết Đạp Vũ sư phụ tốt nhất.”

Đạp Vũ: “… …” Muốn rút lời.

Vì vậy, Đạp Vũ dẫn theo tiểu ái đồ, thẳng hướng Đông Hải Long Cung mà đi.

Duyệt Nhi chưa bao giờ trông thấy biển, mặc dù nàng không nhớ những chuyện trước khi được Tức Mặc Ly tìm thấy, nhưng cũng biết hành vi của một con hổ nhỏ, sẽ cực ít có khả năng chạy loạn đến biển lớn.

Ở giao lộ thông đến Long Cung sớm có một đoàn rùa biển đợi ở đấy nghênh đón tiếp khách, thể hiện lòng tôn trọng cũng như trọng thị, đương nhiên, cũng có người trực tiếp đi thẳng đến Long Cung, nhưng Duyệt Nhi sẽ không có khả năng tiêu sái đến thế.

Lúc này nàng cao hứng dựng dậy đôi tai nhỏ, kéo tay áo Đạp Vũ: “Đạp Vũ sư phụ, có rùa biển kìa, rùa biển! Chúng ta nhất định phải đến đó, nhất định phải đến đó.”

Đạp Vũ bất đắc dĩ phớt lờ ánh mắt của chúng tiên trên người mặc hoa phục rực rỡ bên cạnh “Ở đâu ra đứa trẻ chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài, trông thấy rùa biển cũng giống như gặp được hai vị Thượng thần trên Cửu Trùng Thiên” đang phóng tới, thi triển Cách Thủy Pháp1, kéo Duyệt Nhi nhảy lên rùa biển.

1 thuật ngăn nước

Duyệt Nhi vừa leo lên lưng rùa biển liền cao hứng nhún hai cái, rùa biển vững vàng như thái sơn, ổn định tiến về phía trước, Duyệt Nhi thầm nói rùa biển này thật kiên cường, có lẽ do nàng nhún còn nhẹ, lại nhảy lên nhún hai cái thật mạnh.

Rùa biển bất đắc dĩ trợn tròn đôi mắt trắng dã trong nước: Xin thưa, cô nhóc con – cô nhún là mai của ta, chỉ dựa vào chút trọng lượng đó mà muốn ta lảo đảo sao?

Duyệt Nhi chăm chú quan sát rùa biển, hỏi Đạp Vũ: “Đạp Vũ sư phụ, sao con nhún mà nó không lung lay chút nào?”

Đạp Vũ thư sinh phe phẩy quạt ngọc, nghe vậy nở nụ cười ôn nhã phong lưu: “Con lại nhún hai cái chắc chắn sẽ rung lắc.”

Duyệt Nhi nghe mà nửa tin nửa ngờ, lại bắt đầu nhảy lên, đồng thời Đạp Vũ thư sinh cũng âm thầm dùng đầu ngón tay tập trung linh lực đánh lên đầu rùa biển, đợi đến khi Duyệt Nhi vừa nhún xuống, rùa biển cũng vừa vặn lảo đảo một cái. Duyệt Nhi vui vẻ phát hiện quả thật đã rung lắc rồi, hoàn toàn không biết là hắn, vẫn cho rằng do bản thân dùng lực nhún.

Không ngừng nhún nhún nhún, con rùa biển đáng thương cũng không ngừng bị Đạp Vũ thư sinh “dịu dàng” dùng linh lực đánh đến độ ngã trái nghiêng phải, khóc không ra nước mắt.

Duyệt Nhi nhún một hồi thì dừng lại, ngẩn ngơ nhìn rùa biển từ từ tiến vào vùng biển sâu, trông thấy đáy biển mịt mờ không điểm cuối, tĩnh mịch âm u, giống như một cái động đen ngòm to lớn muốn đem người ta nuốt trọn vào đấy, mơ hồ như có một sự vật đáng sợ nhất, thần bí nhất trên thế giới này đang ở trong bóng tối rình rập mình.

Trong lòng Duyệt Nhi vô cùng sợ hãi, đợi đến khi Đạp Vũ nhận thấy vẻ bất thường của nàng, Duyệt Nhi đã nhảy lên lưng hắn, vùi đầu vào hõm cổ hắn, yếu ớt mềm mại cất giọng: “Đạp Vũ sư phụ cõng con, tối, sợ.”

Đạp Vũ thư sinh bất đắc dĩ đỡ lấy nàng, ung dung nhàn nhã đứng trên lưng rùa biển, khóe mắt gian mày thế nhưng lại là ý cười dịu dàng ôn hòa khiến người kinh ngạc.

Duyệt Nhi khi này gương mặt đang vùi nơi hõm cổ Đạp Vũ, hơi thở nóng hổi lúc hô hấp từng chút từng chút phả sau gáy, lúc này nàng mở miệng nói: “Đạp Vũ sư phụ, mùi mực trên mình người là từ đâu vậy?”

Lúc nói hãy còn cố gắng hít hít hương thơm, hơi thở nóng rực sau gáy càng nồng đậm, Đạp Vũ hết cách, đành phải mở miệng: “Không được nói chuyện. Bằng không ném con xuống biển.” Còn nữa, không được hít thở… …

Duyệt Nhi ngoan ngoãn ngậm miệng. Mãi đến khi mí mắt khép chặt cảm nhận được sự thay đổi của ánh sáng bên ngoài, đột ngột mở mắt, chỉ nhìn thấy Đông Hải Long Cung cách đó không xa, mà xung quanh nơi này là một mảng ánh sáng rực rỡ chiếu ra từ một viên Dạ Minh Châu lớn cỡ một căn phòng.

Duyệt Nhi trợn mắt há mồm, nhảy khỏi lưng Đạp Vũ, vô cùng thành thật thở dài một tiếng: “Đông Hải Long Vương, thật có tiền a!”

Đạp Vũ cảm giác được trên lưng chợt nhẹ, có chút buồn bã tựa như mất mát nói: “Tiểu ái đồ thích không? Sư phụ đi lấy cho con.”

Duyệt Nhi vội vàng lắc lắc đầu: “Không cần, lớn quá đi, bên trong đỉnh của con còn không mở được, túi càn khôn khẳng định cũng không có chỗ. Cho dù miễn cưỡng cho vào, mang về, con sẽ bị lóa mắt mất.”

Đạp Vũ mỉm cười gật đầu, từ hướng con rùa biển sau lưng truyền tới thanh âm tràn ngập ý cười của một nữ tiên: “Cảm tình của hai sư đồ thật tốt, tiểu đồ đệ ngây thơ đáng yêu, sư phụ bao dung sủng ái, lục giới khó tìm mà!”

Hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một nam tiên văn nhã cùng một nữ tiên dịu dàng đang đứng trên lưng rùa biển, tay trong tay, hẳn là một đôi tiên lữ tình cảm rất tốt, đang hướng ánh mắt hâm mộ nhìn họ.

Đôi mắt Duyệt Nhi cong cong, cười nói: “Vị tỷ tỷ xinh đẹp này nói rất đúng, sư phụ ta đối với người khác rất tốt.”

Đạp Vũ chỉ mỉm cười.

Mà đôi tiên lữ này đều đã ngây người, đây là, vị sư phụ này thật đẹp mắt quá đi! Mặc dù chỉ vừa thoáng nhìn từ phía sau cũng đã chú ý thấy dáng vẻ phong hoa tuyệt đại trong từng lời nói cử chỉ của người này, biết được nhất định bất phàm, hiện giờ quay lại, lúc trông thấy dung mạo người đó, đều chấn kinh vô cùng.

Mày thon dài tuấn tú, đôi mắt chan chứa ý cười ấm áp dịu dàng, phảng phất như thể giờ phút này đang chăm chú nhìn người đối diện, chiếc mũi thanh tú, đôi môi mỏng hồng nhuận, cùng với gương mặt hoàn mỹ khiến người than thở, đôi tiên lữ này chỉ có thể nhớ tới một câu của phàm gian: “Mạch thượng nhan như ngọc, công tử thế vô song.” (1) Đây sao lại là “thế vô song”, rõ ràng là lục giới đều không có người thứ hai rồi!

(1) Nguyên tác là: “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song”.Nghe nói là do một tác giả nữ viết bài thơ này, tên chưa rõ.

“Mạch thượng nhân như ngọc”: ‘trên đồng người dung nhan như ngọc’ chỉ nữ tử dung nhan xinh đẹp khuynh thành, “Công tử thế vô song” ý chỉ công tử văn nhã tuyệt thế vô song. Hai câu đặt cùng nhau ý nói lên đây là đôi trai tài gái sắc do trời tác hợp.

Nghe nói tám trăm năm trước có hai vị thượng thần phong hoa tuyệt đại, khí chất vô song đến Tiên giới, không biết hai vị thượng thần trong truyền thuyết so với vị sư phụ đang đứng trước mắt này trông thế nào?

Hai người họ tiên giai tương đối thấp, không thể sống trên Cửu Trùng Thiên, vì vậy chưa từng gặp Lạc Thủy Thượng Thần và Đạp Vũ Thượng Thần, chỉ nghe nói đến tiếng tăm của hai vị thượng thần này, đương nhiên đứng trước mắt, họ cũng không nhận ra được.

Vị nam tử trong đôi tiên lữ tỉnh táo lại trước, dáng vẻ nho nho nhã nhã, ngượng ngùng cười nói: “Tiểu tiên thế nhưng lại nhìn đến ngẩn người, thất lễ rồi.” Nói rồi kéo tay thê tử đứng cạnh, nữ tiên sực tỉnh, phát hiện bản thân thất lẽ, xấu hổ cúi đầu.

Lúc ấy chỉ cảm thấy rùa biển đã dừng lại. Duyệt Nhi và Đạp Vũ vội vàng xoay người, chỉ nhìn thấy viên Dạ Minh Châu được xưng là siêu bự kia đã ở ngay trước mắt.

Đạp Vũ nắm tay Duyệt Nhi bước lên bậc thang bằng ngọc thạch trước Long Cung. Rùa biển lặng lẽ quan sát hai người, cảm giác trên đầu đã nhanh chóng mọc lên mấy chục cái bánh bao, nó cẩn thận ghi nhớ hai người họ, thầm nói lần sau nhất định không được thấy người đẹp mắt thì liền tới nghênh đón, nên kiếm đường vòng mà đi.

Duyệt Nhi thế nhưng hãy còn ngoảnh lại, phát hiện rùa biển đăm đăm lặng lẽ nhìn mình, liền kéo tay Đạp Vũ nói: “Đạp Vũ sư phụ, người xem, rùa biển này quyến luyến chúng ta, ngay cả ánh mắt cũng đều bịn rịn vấn vương.”

Rùa biển vội vàng giấu đầu vào trong nước, liều mạng rơi lệ: Cô gái nhỏ này ánh mắt sao vậy? Sao lại thấy mình bịn rịn quyến luyến? Rõ ràng là vô cùng ai oán mới phải?

Đạp Vũ cũng quay đầu, trầm mặc thấu hiểu liếc nhìn rùa biển, ra ý khen ngợi. Liền kéo Duyệt Nhi bước lên bậc thang bằng ngọc.

Cửa Long Cung rộng mở, bên trong nguy nga rực rỡ, đỏ rực một màu. Trước cổng có hai vị tiên đang đứng đón khách. Mấy vị tiên nhân này đều là do gia chủ của yến tiệc long trọng đặc biệt mời tới, có kiến thức sâu rộng, là những lão tiên có năng lực ghi nhớ cực tốt, nhất là khả năng nhận biết người. Trông thấy người đến liền có thể trực tiếp cất cao giọng thông báo một tiếng.

Nhưng khi hai người Duyệt Nhi và Đạp Vũ bước vào bên trong, họ vẫn chưa nói gì, sau khi ngây ngốc nhìn Đạp Vũ một hồi, cung kính hỏi: “Tiểu tiên ngu dốt, chưa từng biết nhị vị…”

Đạp Vũ phe phẩy quạt ngọc, cười nói: “Hàn Lâm Thư Viện Đạp Vũ dẫn đồ đệ đến chúc mừng Đông Hải Thái tử thành thân.”

Hai vị lão tiên sửng sốt, vội vàng cao giọng thông báo: “Đạp Vũ Thượng Thần đến!”

Đôi tiên lữ đi sau lưng Duyệt Nhi cũng sững người, người mà mình mới vừa gặp thế nhưng lại là Đạp Vũ Thượng Thần mà bản thân chỉ nghe nói nhưng lại chưa từng may mắn gặp gỡ? Thảo nào, dung mạo khuynh thế nhường ấy, rực rỡ chói lóa nhường ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.