Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 128: Cô hổ nhỏ bị bắt nạt (2)




Đám Cửu Kiếm triệu kiếm đến định tấn công Vu Hồng thì Duyệt Nhi ngăn lại nói: “Không được giết cô ta. Để sau này ta bắt cô ta phải quỳ gối dưới chân ta một trăm ngày! Ta đã hủy đi tọa kỵ của ngươi, ngươi muốn gì? Ta bồi thường cho ngươi!”

Vu Hồng thấy tứ đại thần sứ của Tức Mặc gia đều ở đây thì trong lòng sớm đã có chút hoảng hốt, đối địch với Tức Mặc gia cũng không phải là ý muốn của nàng, thấy họ chuẩn bị xông tới, trong lòng nàng đã nghĩ đến việc “Mạng mình xong rồi!”, không ngờ thế nhưng lại bị tiểu cô nương đó cản lại.

Mọi người vây quanh đều tản ra xa một chút, hơi khó tin nhìn Duyệt Nhi, thì ra tiểu cô nương trông chẳng chút tu vi không chút pháp thuật này thật sự là thê tử trong lời đồn của Lạc Thủy Thần quân? Cho dù không dám tin, nhưng đám người Cửu Kiếm vừa xuất hiện đích thực là tứ đại thần sứ của Tức Mặc phủ, khiến người khác không tin cũng không được.

Ninh Tê vội thay Duyệt Nhi phủi phủi bụi trên người, trong lòng có chút không nỡ, Duyệt Nhi cô nương hình như bị người ta ức hiếp, cũng không biết nghĩ thế nào, thế nhưng một chút ý thức phản kháng cũng không có.

Vu Hồng thấy đám người Cửu Kiếm quả nhiên ngừng công kích, thầm nghĩ đúng là tiểu cô nương này dễ lừa gạt, đương nhiên cũng theo đó cho bậc thang đi xuống: “Ngươi hủy ngọc liên của ta, vậy bồi thường ngọc liên cho ta.”

Cửu Kiếm bất đắc dĩ nhìn Duyệt Nhi, thật sự không hiểu nàng đang nghĩ gì, nếu là nàng, nàng sẽ xông tới hung hăng đánh đồ nữ nhân đáng ghét này một trận dữ dội rồi nói tiếp. Không tình nguyện từ trong túi càn khôn lấy ra một thẻ bài hình một phiến lá, ném về phía Vu Hồng: “Cầm tới Thanh Hà Thần phủ, tự nhiên có thể đổi được ngọc liên.”

Dứt lời cũng không để ý nàng ta, không tình nguyện đứng sau lưng Duyệt Nhi.

Duyệt Nhi thấy ngọc liên thật sự có thể bồi thường, tức thì cũng chẳng dây dưa nữa, phi người liền hướng bên ngoài bay đi, được một nửa, lại quay trở lại, nhặt mấy phiến lá trên đất cho vào trong túi càn khôn, đá Vu Hồng hãy còn ngồi trên ngọc liên: “Cái này là của ta rồi, ngươi leo xuống.”

Vu Hồng hung hăng bay người rời khỏi ngọc liên, Duyệt Nhi cũng không nhìn nàng, ôm lấy ngọc liên, tức giận phì phì bay đi.

Duyệt Nhi vốn không phân biệt được phương hướng, lung tung bay được một đoạn thì liền phát hiện bản thân đã bay tới một vùng trời Thần giới tráng lệ.

Nàng ôm ngọc liên, ngọc liên vốn là tọa kỵ, so với cơ thể nàng còn lớn hơn nhiều, Duyệt Nhi miễn cưỡng mới có thể dùng cánh tay ôm lấy, đám người Cửu Kiếm bất đắc dĩ nhìn nàng, bất luận khuyên thế nào, nàng cũng khẳng định không đem ngọc liên này giao cho họ cầm, cũng không chịu thu vào trong túi càn khôn, chỉ nói ngọc liên bị đau, nàng ôm nó an ủi nó.

Ai nấy đều không nói gì:….Tiểu cô nương từ đâu đến thế?

“Ý, mọi người nhìn xem, bên đó là gì vậy?”

Cửu Kiếm ngước mắt nhìn một dãy cung điện nối đuôi chằng chịt trong thần sơn, nói: “Đó là Họa Mạt.”

“Họa Mạt là nơi nào? Dùng vẽ tranh sao?” Cô hổ nhỏ không hiểu.

Túc Tịch cười đáp: ‘Họa Mạt là học đường duy nhất ở Thần giới chúng ta. Có điều, nói là học đường nhưng cũng không phải là học đường đọc sách biết chữ như ngũ giới mà là nơi bồi dưỡng các nhân vật đứng đầu của Thần giới, rất nhiều Thần tộc thế gia đều đưa thần tử thần nữ nhà mình đến đây tiếp nhận rèn luyện, nâng cao năng lực. Thần xuất thân từ Họa Mạt, tu vi và linh lực gần như đều là đỉnh cao.”

Tai cô hổ nhỏ run run, hai mắt phát sáng: “Nâng cao tu vi ư…Đỉnh cao ư..”

Dáng người nhỏ nhắn đã hướng phía phủ đệ đó bay đi.

Trong một sân viện nhỏ.

Thư Quyển đẩy đẩy Quy Kỳ đang ở bên cạnh: “Ngươi xem, tiểu cô nương chỗ bức tường đó nhìn ngươi rất lâu…”

Quy Kỳ sớm đã phát hiện, lắc đầu nói: “Ta múa kiếm đích thực xem như là đẹp nhất ở Thần gới, nàng ấy nhìn nhiều cũng là bình thường.”

Thư Quyển nở nụ cười xấu xa: “ Rất nhiều cô nương đến đây ngắm ngươi, ngươi chẳng lẽ cho rằng họ đều đến xem ngươi múa kiếm?”

Quy Kỳ chau mày: “Ý ngươi là sao?”

Thư Quyển lại nhìn tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài đang ngây người ôm ngọc liên nơi mái hiên, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn bọn họ, ai nha, y đã rất nhiều năm chưa từng gặp qua bé gái nào đáng yêu như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ thản nhiên nói: “Có dụng ý khác.”2

2Nguyên văn: Túy ông chi ý bất tại tửu (ý của túy ông không phải ở rượu)

Quy Kỳ xoay người, tra kiếm vào vỏ, lấy lại hơi rồi bay người đến nơi mái hiên, cũng ngồi bên cạnh tiểu cô nương.

Thật chịu không nổi tên huynh đệ Thư Quyển của y, nhìn giống như rất đứng đắn nhưng kỳ thực là kẻ mê tám chuyện, rất thích trêu chọc y.

Nhìn gần mới phát hiện tiểu cô nương này đường nét thật sự rất đẹp, khiến người yêu thương. Quy Kỳ vội thu lại tầm mắt, nói: “Tiểu cô nương, cô ngồi ở đây đã rất lâu rồi, là nhìn ta sao?”

Thư Quyển suýt nữa thì ngất đi, y thuận miệng nói thôi mà, cái tên Quy Kỳ ham học hỏi mãnh liệt này lại tự mình chạy đi hỏi người ta, còn hỏi rất chi là trực tiếp nữa! Đến cùng là có đầu óc hay không đây!

Duyệt Nhi nhìn Quy Kỳ ngồi bên cạnh, ánh mắt lướt qua không chút thay đổi, cũng không để ý Thư Quyển, tầm mắt dừng lại trên ngọc liên, nói: “Ta nhìn hai người luyện kiếm, hai người sao lại không luyện nữa?” Nàng đến xem đã lâu rồi, phát hiện bọn họ luyện kiếm đích thực rất đẹp mắt, học đường? Hình như là chơi rất rất vui.

Quy Kỳ có chút kinh ngạc, y không phải kẻ tự luyến nhưng cũng biết dáng vẻ mình cũng có vài phần phong lưu lỗi lạc, từng gặp các thần nữ đều vì dáng vẻ của y mà nhìn nhiều hơn một chút, sao mà tiểu cô nương này lại giống như đầu gỗ chỉ nhẹ nhàng liếc ymột cái mà thôi?

Không chỉ Quy Kỳ, Thư Quyển cũng muốn hỏi.

Nếu bọn họ biết ngày ngày ở trước mặt nàng chính là những nhân vật như Lạc Thủy Thần quân, Đạp Vũ Thần quân, Sở Từ Ma quân thì sẽ biết nguyên nhân tiểu cô nương phớt lờ họ.

Duyệt Nhi thấy họ không đáp, ánh mắt nhìn Thư Quyển hãy còn đứng trong sân, y cũng sững người nhìn nàng, nàng đành hỏi: “Học đường tốt chứ? Có ích không?”

Quy Kỳ bị đả kích: “Họa Mạt cũng không giống học đường bình thường, đừng có nghĩ về nơi này như vậy. Cô ra khỏi Thần giới mà hỏi thử xem, thần tử thần nữ của Thần giới ai lại không lấy việc vào Họa Mạt học làm vinh dự. Còn về phần có ích hay không, việc đó càng không cần ta nói nhiều.”

Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi sáng lên.

Cửu Kiếm đứng xa xa quả thực nhịn không được, bay tới nói: “Duyệt Nhi cô nương, sắc trời cũng đã hơi muộn, trước trở về thôi.” Nếu chủ thượng nhà nàng biết Duyệt Nhi cô nương hiện giờ nhàn nhã chuyện trò với nam tử khác, chỉ sợ gương mặt không biết sẽ lại trở nên lạnh lùng đến thế nào đây.

Quy Kỳ và Thư Quyển cùng lúc bị dọa đến giật thót, ngước mắt nhìn, chỉ thấy cách đó không xa chính là đám người Túc Tịch thì trong lòng lập tức kinh ngạc, bọn họ đứng đây lâu như vậy, vậy mà một chút cũng không cảm giác được, đây là tu vi thế nào? Lại nhìn Duyệt Nhi đang chẳng chút tình nguyện từ trên mái hiên đứng dậy, lòng càng ngạc nhiên, tiểu cô nương này là ai? Rõ ràng là dáng vẻ không có chút tu vi nào, vì sao lại có nhiều thần sứ đỉnh cao như vậy bảo vệ?

Duyệt Nhi quay người, híp mắt cười bảo: “Sau này còn gặp lại.” Dứt lời bước theo Cửu Kiếm, nhanh chóng biến mất khỏi Họa Mạt, để lại hai người Quy Kỳ và Thư Quyển đứng sững sờ.

Đêm, Tức Mặc Ly đến Cúc Thủy Toái Nguyệt Đình.

Cô nàng nhỏ nhắn ở bên hồ đang ngồi trên ngọc liên hôm nay ôm về, cầm kim, vụng về giúp nó may lại từng phiến lá.

Tức Mặc Ly đạp nước bước tới, từ tốn đến bên cạnh nàng, trên bàn tay tựa bạch ngọc là một ngọc liên thu nhỏ tỏa ra ánh sáng xanh: “Duyệt Nhi thích, cái mới này cho nàng.”

Duyệt Nhi ngẩng đầu, nhìn ngọc liên nho nhỏ xinh đẹp trên tay Tức Mặc Ly, hết sức vui mừng, nở nụ cười đáng yêu: “Nhưng mà ngọc liền này bị ta vặt sạch lá, sẽ đau, sẽ chết, ta trước giúp nó may lại đã.”

Tay Tức Mặc Ly lặng lẽ truyền chút sinh khí qua cho ngọc liên, bé ngoan của y không biết, lá ngọc liền này cho dù có khâu lại hết đi chăng nữa cũng chẳng thể phục hồi.

Duyệt Nhi vất vả lắm mới may xong, hài lòng nhìn ngọc liên nổi trên mặt nước, vừa nhảy vọt lên liền lao vào trong lòng Tức Mặc Ly.

Lồng ngực trống trải suốt cả một ngày của Tức Mặc Ly cuối cùng cũng được lấp đầy, tâm tình vui vẻ, lập tức cũng kìm không được ý cười, đưa tay cầm khăn gấm lau sạch mồ hôi lấm tấm trên trán nàng: “Hôm nay đi chơi thế nào?”

Duyệt Nhi lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu: “Ta phát hiện một nơi rất vui.”

Tức Mặc Ly ôm nàng ngồi bên đình: “Nơi nào?”

Duyệt Nhi nhìn đôi đồng tử đen thăm thẳm của Tức Mặc Ly sâu kín nhìn nàng, quả thực kìm không được, sáp đến liền hôn một cái: “Gọi là học đường Họa Mạt.”

Tức Mặc Ly gật đầu, y đương nhiên từng nghe qua học đường quyền lực nhất Thần tộc.

Đầu Duyệt Nhi cọ cọ lồng ngực y: “Vậy ta cũng đi chơi chút, được không?”

Tức Mặc Ly cố gắng đè xuống kích động trong lòng: “Được.” Nàng muốn đi đâu, y sẽ để nàng đến đó.

Chuyện xảy ra hôm nay y đương nhiên cũng đã nghe nói, có điều, Duyệt Nhi muốn làm gì, y đều không thể ngăn cản.

Duyệt Nhi bỗng dưng ngẩng đầu: “A, hôm nay sao chàng lại dễ dàng đồng ý như vậy?” Lỗ tai nhỏ cong cong, cho thấy nàng rất hoài nghi.

Tức Mặc Ly cúi đầu nhẹ nhàng hôn nhanh lên làn môi mọng của nàng: “Duyệt Nhi cứ làm chuyện nàng thích làm.”

Y muốn học cách thỏa hiệp.

Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi đắm đuối nhìn làn môi mỏng với đường cong tuyệt đẹp gần ngay trong gang tấc, dứt khoát vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, thật mềm, so với bánh hoa đào còn mềm hơn.

Hô hấp Tức Mặc Ly đông lại, đôi đồng tử vốn đã đen nhánh tựa hắc ngọc càng thêm sâu, cúi đầu liền hôn nàng.

Sau đó…

“Mặc Ly…chàng rất nóng…” Cô hổ nhỏ nào đó bị hôn đến thở không ra hơi.

………………….

Ánh trăng lần nữa đỏ mặt thẹn thùng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.