Lạc Thủy Thần quân đang đút đồ ăn cho một tiểu cô nương?
Động tác cẩn thận tinh tế, biểu tình ôn hòa, ánh mắt yêu thương, thật sự là dọa vỡ mật quỷ bọn họ rồi.
Hai người vẫn an tĩnh một người đút, một người ăn. Mọi người bên cạnh vì đều đã quen với việc này, vốn cũng chẳng có hứng thú lên tiếng. Luân Hồi vương và A Tỵ vương cũng đành đứng bên cạnh Diêm La vương.
Luân Hồi vương âm thầm nhìn Kha Mộ Thanh ở phía đối diện vài lần, lại thử nhìn hai người đang hết sức chuyên chú trước mặt kia, dự đoán họ hẳn là không chú ý liền vội vàng nhẹ nhàng bước qua, đè thấp giọng, nói: “Nghịch tử! Ngươi còn dám quay về?”
Kha Mộ Thanh sừng sững bất động: “Theo chủ tử nhà con quay về.” Ý là nửa phân tiền quan hệ với phụ thân đại nhân cũng không có.
Luân Hồi Vương bực tức vô cùng: “Mấy chuyện bát nháo kia giữa ngươi và Đông Hải Thái tử, ta toàn bộ không để ý, chỉ muốn ngươi quay về tiếp nhận chức vụ của ta để ta an hưởng tuổi già.”
Kha Mộ Thanh nhìn không chớp mắt: “Phụ thân đại nhân đang lúc tráng niên, không nên ở ẩn.”
Luân Hồi vương đáp: “Để một tiểu cô nương không thần không tiên, không yêu không ma, không người không quỷ làm chủ tử, ngươi thật là có tiền đồ, chẳng lẽ ngươi cho rằng theo nàng ta thì có thể trốn khỏi Minh gian sao?”
Duyệt Nhi ở bên kia đã hớp trà súc miệng, Tức Mặc Ly hiện đang cẩn thận lau mặt cho nàng, nàng nhìn Luân Hồi vương, nói: “Ta đều nghe thấy hết rồi.”
Luân Hồi Vương quay đầu, dưới ánh mắt trong suốt như thế thậm chí có chút tự ti xấu hổ, đành không lên tiếng nữa.
Duyệt Nhi thế nhưng lại cất giọng: “Muốn đoạt người của ta, hỏi qua ta trước đã.”
Mọi người:…Sao cảm thấy Duyệt Nhi càng lúc càng uy vũ vậy ta?
Tức Mặc Ly xoa nắn tai nàng, nói: “Duyệt Nhi…”
Duyệt Nhi vừa ăn no, Tức Mặc Ly xoa tai nàng đến cực kỳ thoải mái, nghe thấy giọng nói êm tai như thế liền vội vàng quay đầu nhìn Tức Mặc Ly: “Hửm?” Kỳ lạ, vì sao cảm thấy bộ dạng Mặc Ly có chút ủy khuất?
Tức Mặc Ly nhìn đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi đang phản chiếu bóng dáng của mình, trong lòng mãn nguyện, nhẹ giọng nói: “Y không phải người của nàng, ta mới là người của nàng.”
Mọi người:….
Tam quan nháy mắt bị câu này của Lạc Thủy Thần quân biến lệch.
Đây thật sự là Lạc Thủy thần quân cao cao tại thượng của Thần giới?! Chút dấm chua téo tẹo thế này mà cũng ăn?! Y là người của tiểu cô nương này?!
Nháy mắt thiên lôi chấn động, mùa hạ đổ tuyết, trời giáng mưa đá…
Duyệt Nhi luôn luôn tự giác xem nhẹ trọng điểm, Mặc Ly nói tất cả đều đúng, vội vàng sửa lại: “Dám cướp Tiểu Mộ của ta? Hỏi qua ta trước đã.” Dứt lời thì có chút đắc ý, thấy nàng thông minh chưa, hắc hắc.
Mọi người:…
Tức Mặc Ly lạnh nhạt ngước lên, liếc Kha Mộ Thanh một cái.
Kha Mộ Thanh: …Đã nhanh chóng bị kết băng, y cái gì cũng không có làm mà!
Luân Hồi Vương từ trong chấn kinh lấy lại tinh thần, lập tức đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Kha Mộ Thanh, tiểu tử, vẫn còn thông minh đấy, ôm chân người có chỗ dựa lớn như vậy, trên mặt thế nhưng lại mang theo đôi chút ý cười, nói: “Tiểu vương không dám, chỉ là mấy vấn đề gia nghiệp, cũng không có ý gì khác.”
Duyệt Nhi gật gật đầu, Sở Từ từ lúc đến Minh gian thì yên lặng một lúc lâu, lúc này ngẩn người không biết là đang nghĩ gì, đành nói: “Chúng ta đến đây là vì muốn hồn phách của Lam Cẩm.”
Tam Vương đưa mắt nhìn nhau, rồi mỗi người lại tự nhìn một hướng.
A Tỵ vương là Quỷ nhưng có chút tiên phong đạo cốt, tiến lên trước, trước nhất vái chào, bày ra dáng vẻ kiểu cách rồi mới cung kính nói: “Chuyện này cũng không phải chúng tôi có thể quyết định, chỉ sợ tự mình triệu hồn phách Lam Cẩm, Tam vương Minh gian chúng tôi e rằng đều phải chịu trừng phạt của Thiên đạo.”
Trừng phạt của Thiên đạo, nhẹ nhất là nửa sống nửa chết, nghiêm trọng hơn một chút là hôi phi yên diệt (hóa thành tro bụi), nặng nhất là hồn phi phách tán. Bọn họ thống trị Minh gian đã lâu, sao lại dễ dàng vì một hồn phách nho nhỏ mà đánh mất tính mạng?
Duyệt Nhi buồn rầu nói: “Có việc gì, một mình ta gánh vác.” Đều đã nói nhiều lần đến thế, sao mọi người vẫn cứ sợ như vậy?
Tam vương đành phải lại đưa mắt nhìn nhau, Diêm La Vương bày ra bộ dáng bất động, phó mặc cho bọn họ nhìn mà xử lý, không muốn đắc tội tiểu cô nương tương lai có khả năng là thần tài của mình.
Luân Hồi vương đành tiến lên nói: “Không phải tiểu vương thấy cô nương nhỏ bé tầm thường. Đích thực là Thiên đạo nổi giận, họa đến lục giới, chỉ sợ một mình cô nương không gánh vác nổi.” Thao thiên phẫn nộ, lẽ nào có thể giáng xuống trên người một mình tiểu cô nương? Ai nấy đều biết không có khả năng, từ trước tới nay, Thiên đạo đều sẽ không buông tha cho người có bất kỳ can hệ nào, đấy chính là ‘thà giết lầm còn hơn bỏ sót’. Nó có sức mạnh giám thị như vậy, bọn họ chỉ có thể phục tùng.
Duyệt Nhi có chút gấp gáp, mấy người này, à không, quỷ này, đầu gỗ mục nha, sao mà chẳng linh hoạt một chút nào vậy, nàng sắp phát điên rồi, nàng phiền muộn kéo kéo lỗ tai, ở trong lòngTức Mặc Ly giậm giậm chân, cũng không nói lời nào nữa.
Sở Từ mới vừa rồi ngẩn người thế nhưng lại đưa ra chủ ý, nói: “Mạng của ta, đủ chưa?” Y vốn do Hạo Thiên Thần đế cùng Lam Cẩm làm trái Thiên đạo mà sinh hạ, mấy vạn năm qua, Thiên đạo sớm đã nhìn mà ngứa răng, thế nhưng bất luận thế nào cũng tìm không ra cơ hội xuống tay, huống hồ, trước đó Tây Tiêu chi cảnh cũng chưa từng bị giải trừ phong ấn, vì vậy Thiên đạo muốn động tay cũng khó. Nếu như hiện tại có cơ hội như vậy, ước chừng Thiên đạo cầu còn không được.
Tam Vương đồng thời liếc mắt nhìn y, cái này…
Tức Mặc Ly vẫn luôn không nói lời nào với họ lúc này lại nói: “Cứ việc thả, mọi việc ta đều gánh vác.” Ánh mắt Tức Mặc Ly vẫn dừng trên người Duyệt Nhi, nhưng lời này là đang nói với Tam vương.
Diêm La Vương bước ra ha ha cười nói: “Luân Hồi Vương, A Tỵ vương, nếu như Lạc Thủy Thần quân đã nói vậy, còn có lời hứa của Sở Từ Ma quân, nếu Thiên đạo thật sự muốn trừng phạt, e rằng cũng chưa tới lượt chúng ta, chi bằng cho họ chút mặt mũi.”
Y nói như vậy, nếu như không đồng ý chẳng phải là làm mất thể diện của họ sao? Luân Hồi vương và A Tỵ vương đều có chút bất mãn nhìn Diêm La vương, trong lòng thế nhưng cũng không thể không đồng ý.
A Tỵ vương nói: “Hồn phách Lam Cẩm chúng tôi vẫn chưa giam vào đại ngục, chỉ nhốt bên cầu Nại Hà, Sở Từ Ma quân nếu muốn nàng ta tiếp tục luân hồi, chỉ cần dắt nàng ta qua đầu cầu bên kia là được.”
Sở Từ gật đầu, một mình tiến lên trước hướng cầu Nại Hà mà đi, Duyệt Nhi liền kéo tay áo Tức Mặc Ly, mọi người cũng đồng loạt bước theo.
Duyệt Nhi nhìn Sở Từ đang đi phía trước, trong lòng không mấy dễ chịu, chỉ hỏi:”Hôm đó ta nghe nói ngươi vốn đợi ta mấy ngàn năm là vì sao?”
Sở Từ thả chậm cước bộ, hồng y trên người theo từng cử động phấp phới tạo ra độ cong tuyệt mỹ, nhìn Duyệt Nhi mới nói: “Thể chất của nàng, vừa hay có thể trở thành chất dẫn để tập hợp hồn phách phụ thần.”
“A? Vậy ra ta có thể giúp đỡ à? Ngươi lo sợ điều gì?”
Sở Từ không nhìn nàng nữa: “Nếu làm như vậy, trước tiên phải đánh tan nguyên thần trên người nàng. Đồng thời, nhận lãnh Thiên đạo.” Hành vi nghịch thiên như vậy, nguyên thần tan tác, trời tru đất diệt, Duyệt Nhi sao có thể chịu được? Nguyên thần mất hết, Duyệt Nhi sẽ vĩnh viễn chỉ có thể ở dưới hình dạng một con hổ nhỏ, không thể biến thành hình người, cũng sẽ không còn ý thức của linh thú, chỉ giống như những thú vật bình thường nơi phàm gian.
Y sao có thể đành lòng? Mặc dù đây là nguyện vọng hằng ngày hằng đêm suốt mấy vạn năm qua của y, thế nhưng, không biết từ khi nào, Duyệt Nhi cũng đã trở thành chấp niệm của y.
Bên nào mới là nặng? Bên nào mới là nhẹ?
Duyệt Nhi giờ phút này cuối cùng đã hiểu các trưởng lão Ma tộc vì sao lại khuyên Sở Từ như vậy, Sở Từ có nhiều cơ hội như thế, nhưng y lại không làm thế, nghĩ tới đây, Duyệt Nhi chỉ thấy hốc mắt chợt nóng, dần có chút cảm động.
Hiện giờ đã tới bên cầu Nại Hà, cầu Nại Hà cũng không dài, bắt ngang dòng Vong Xuyên.
Một thân ảnh màu lam ngồi bên bờ sông cách cầu Nại Hà không xa.
Sở Từ chầm chậm đến gần, bóng dáng màu lam ấy hơi trong suốt, vừa nhìn liền biết là hồn phách, nàng hiện giờ đang ngây người nhìn dòng nước dưới Vong Xuyên.
Sở Từ bước đến cạnh nàng, cũng ngồi xuống, nghiêm túc nhìn thật lâu.
Người này là mẫu thân của y, từ khi y có ký ức thì đã biết đây là mẫu thân y, trách nhiệm của y là bảo vệ bà.
Đây là thần dụ duy nhất mà phụ thần lưu lại cho y, cũng là số mệnh cả đời của y.
Y lẳng lặng nhìn mẫu thân mà y đã vô số lần thông qua việc xông vào Tây Tiêu chi cảnh để nhìn bà, cảm giác thân quen gần gũi ấy, có lẽ chỉ đúng với y mà thôi.
Lam Cẩm cảm giác được có người nhìn mình, chậm rãi quay đầu lại, trông thấy Sở Từ, trong mắt không một tia xao động, lại quay đi.
Đôi đồng tử sóng nước dập dềnh của Sở Từ ngay cả khi bình thường nhìn người khác cũng đủ hút hồn, hiện giờ thế nhưng lại mang theo bi thương: “Người vẫn còn đợi ông ấy sao?”
Lam Cẩm dáng vẻ rất thanh tú, trong mắt hiện giờ ngập tràn mông lung: “Ta vẫn đợi chàng?” Lại ngây người nhìn dòng Vong Xuyên một lúc lâu, mới nói: “Ừm! Ta đang đợi Hạo Thiên.”
Bên môi bà cuối cùng đã hơi xuất hiện ý cười: “Hạo Thiên nói, chàng sẽ quay lại.”
Trong lòng Sở Từ chua xót: “Mấy vạn năm rồi, người còn đợi ông ấy…”
Lam Cẩm tựa như cuối cùng đã tìm được đối tượng có thể dốc bầu tâm sự, cười nói: “Thì ra đã qua mấy vạn năm rồi à…Ta luân hồi rất nhiều rất nhiều lần, mỗi lần đều uống cạn canh Mạnh Bà, nhưng vẫn nhớ rõ tên này.”
Đôi mắt Sở Từ mang đôi chút kỳ vọng: “Vậy người biết người là ai không?”
Lam Cẩm rốt cuộc hơi nghi hoặc, lại đưa ánh nhìn dời lên người Sở Từ, lắc lắc đầu.
Sở Từ đành dời mắt, cũng hướng sang dòng Vong Xuyên.
Sinh mệnh đối với y thật tàn nhẫn. Y từ khi bắt đầu dường như đã vì bảo vệ mẫu thân mà đến, mà mẫu thân đối với y thế nhưng từ trước đến giờ không hề biết đến sự tồn tại của y. Phụ thần? Phụ thần đã hồn phi phách tán, điều ông muốn y làm, chẳng qua là bảo vệ người con gái mà ông yêu thương.
Y tựa hồ chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, dường như y sinh ra đã bị gông xiềng của số mệnh trói chặt.
Trong lòng Sở Từ bi thương, theo bản năng quay đầu nhìn Duyệt Nhi đang đứng cách đấy không xa.
Trong đôi mắt to tròn của nàng đong đầy hơi nước, đang ngây người nhìn y, rõ ràng là đồng cảm. Nàng trước giờ đơn thuần nhưng lại dễ dàng nhìn ra nỗi khổ trong lòng y, thế gian này có một người như vậy, đích thực cũng tốt?
Sở Từ thu lại lệ trong mắt, thanh âm nghe không rõ được là đang nói gì: “Ông ở ngay phàm gian, người cần luân hồi chuyển thế, người vẫn đi chứ?”
Lam Cẩm kinh hỷ ngước mắt nhìn y: “Không phải cô độc đến già? Chàng thật sự ở đây?”
Sở Từ gật gật đầu, đôi tay đẹp đẽ đưa qua: “Theo con.” Lam Cẩm không chút do dự đưa tay cho y.
Sở Từ dắt Lam Cẩm, lần đầu tiên nắm tay mẫu thân, hoàn thành sứ mệnh của y.
Y nắm tay Lam Cẩm, chậm rãi bước lên cầu Nại Hà. Dòng Vong Xuyên vẫn như cũ trong vắt, nhưng cũng trôi nổi rất nhiều những ký ức mãi chất chứa. Cuối cùng đến đầu cầu Nại Hà, Sở Từ quay đầu, Duyệt Nhi vẫn đang nhìn y, nhưng vẫn mãi chỉ là biểu cảm đau lòng của một người bằng hữu.
Tức Mặc Ly cảm nhận được tâm tình của người trong lòng, chỉ đưa tay xoa lỗ tai nàng.
Sở Từ quay đầu, nói với Lam Cẩm ở cạnh bên: “Qua bên này cầu, người sẽ có thể nhập vào lục đạo luân hồi rồi.” Một tiếng mẫu thân, thế nhưng cuối cùng chỉ có thể tắc lại nơi cổ họng, mà thôi, bà không biết cũng tốt. Để bà an tâm trải qua những ngày tháng sau này.
Lam Cẩm gật đầu, Sở Từ kéo bà, hai chân đã bước qua khỏi cầu Nại Hà.
Hồn phách Lam Cẩm nhanh chóng hướng về phía hoàng tuyền không xa bay đi, nơi cuối con đường, quán canh Mạnh Bà lẳng lặng sừng sững nơi đó, Lam Cẩm không hề quay đầu lại.
Bất quá chỉ trong khoảnh khắc, trên trời liền vang lên tiếng kình lôi oành oành, sức mạnh hủy thiên diệt địa ấy, những người có mặt đều biết, thiên kiếp đến rồi.
Tam Vương vội vàng phi thân thoái lui ra xa trăm dặm, nhanh chóng lập kết giới.
Mà đám người Cửu Kiếm cũng sớm đã bị Duyệt Nhi vẫy tay ra hiệu lui ra phía xa.
Kình lôi ầm một tiếng, nhưng không có mưa.Nháy mắt, từ chân trời liền xuất hiện sấm chớp dữ dội, càn quét tới.
Cái gọi là thiên đạo nổi giận, họa đến chúng sinh, cũng không phải chuyện đùa.