Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi long lanh lệ, yên lặng nhìn Tức Mặc Ly, trong đó ẩn chứa đáng thương cùng ủy khuất đến độ nào, thực sự khiến người ta hận không thể đem màu tóc nàng trở lại màu đen tuyền.
Tức Mặc Ly ngồi xuống giường, bàn tay tựa ngọc tạc lướt qua mái tóc suôn dài sắc tím của nàng, quả nhiên thấy cô hổ nhỏ nào đó lập tức nhu thuận tựa một chú mèo con.
“Mặc Ly, chàng liệu có ghét bỏ ta không?”
Tức Mặc Ly xoa xoa lỗ tai hổ của nàng: “Sao có thể chứ?” Tóc nàng biến thành màu gì thì vẫn là bé ngoan của y, hiện tại điều y lo lắng nhất, chính là vị trí của Đạp Vũ trong lòng nàng.
Tức Mặc Ly ôm nàng vào ngực, nhìn nàng đã tự động dịch chuyển đến một vị trí thoải mái mà rúc vào lòng mình, đôi đồng tử tựa hắc ngọc tăng thêm một phần vững dạ: “Duyệt Nhi, Đạp Vũ thế nào rồi?”
Duyệt Nhi đùa nghịch ngón tay y: “Không biết nữa.”
“Vậy, nàng còn nhớ mọi việc ở phàm gian không?” Nếu nàng nhớ, vậy y nên làm thế nào?
Duyệt Nhi ngẫm nghĩ, cười nói: “Ta nhớ, Đạp Vũ sư phụ ở phàm gian là ca ca của ta, cực kỳ yêu thương ta, sau khi người đi rồi, ta rất đau lòng, có đúng không?”
Tức Mặc Ly gật đầu, nàng đâu chỉ đau lòng, nàng mê man suốt mấy tháng trên giường bệnh, rồi cũng nối gót ra đi, để lại y suốt ba mươi năm một mình ở chốn nhân gian không có nàng: “Còn nhớ những việc khác không?”
Duyệt Nhi lúc lắc đầu: “Nhớ chàng rốt cuộc vẫn không dám cưới ta, Đạp Vũ sư phụ nói có nguyên nhân, hiện giờ chàng có thể nói cho ta rồi chứ?”
Suy nghĩ của Tức Mặc Ly vừa chuyển, Đế Vương Châu liền từ bên trong nội đỉnh bay ra, màu sắc cùng chất liệu giống một viên mộc châu, lơ lửng giữa không trung, y cúi đầu nhìn thần sắc Duyệt Nhi, nói: “Nếu như ta ở nhân gian cưới nàng, nàng sẽ vĩnh viễn bị giam trong Tây Tiêu Chi Cảnh, không trở về được. Viên châu này cần phải nhất thống nhân gian mới có được, gọi là Đế Vương Châu, sau này sẽ có tác dụng.”
Duyệt Nhi cười hết sức vui vẻ đến độ đôi mắt to tròn cùng hai lỗ tai đều cong cong, “chụt” một tiếng hôn lên mặt Tức Mặc Ly: “Quả nhiên là có nguyên do.”
Tức Mặc Ly ôm nàng, đạp không rời đi, Duyệt Nhi có chút hiếu kỳ: “Ta đã nhìn thấy được rồi, vì sao vẫn ôm ta?”
Tức Mặc Ly cúi đầu nhìn nàng: “Thích.”
Duyệt Nhi: “…”
Tô Nhục Nhục tửu lâu, trước mặt Duyệt Nhi, một hàng người xếp hàng mà đứng.
Thấy mọi người đều nhìn nàng, Duyệt Nhi tránh đầu đi, từ chối miếng thịt Tức Mặc Ly đút đến bên môi: “Mọi người sao đều nhìn ta?”
Mọi người:…
Duyệt Nhi càng không hiểu: “Sao mọi người lại không nói gì vậy?”
Mọi người:…
Vẫn là Cửu Kiếm không nhịn được, bước lên trước cười nói: “Duyệt Nhi cô nương, cô nương nhìn được rồi, tập thể chúng tôi bày tỏ sự vui mừng.” Kỳ thực sự thật là muốn xem thử Tức Mặc Ly ăn giấm chua đến trình độ nào rồi? Bọn họ không hề quên trận giao đấu nảy lửa năm đó giữa hai vị thần quân ở Bồng Lai Tiên Sơn.
Lời đồn khắp lục giới là như vầy, Duyệt Nhi cùng với Đạp Vũ Thần quân ngấm ngầm có quan hệ với nhau, lén lút tư tình ở Bồng Lai Tiên sơn, sau đó bị Lạc Thủy Thần quân từ Thần giới xông tới bắt gian tại trận, bởi thế tình địch gặp mặt, mắt long lên sòng sọc, đánh nhau một trận dữ dội ở Bồng Lai Tiên sơn, đến độ khiến Bồng Lai Tiên Sơn đất đá bay mù trời, một cọng cỏ cũng không còn….
Khi đó còn truyền nhau Họa Ức Thạch ghi lại cảnh tư tình của Duyệt Nhi với Đạp Vũ Thần quân, tiếc là sau đó thế nhưng lại không biết tung tích, khiến đám người mê bát quái khắp lục giới nóng ruột đến độ ai nấy đều như bị nung nấu tâm can.
Chúng nữ tử lục giới đối với Duyệt Nhi cô nương này thì vừa hết sức ghen tỵ lại cũng vô cùng ngưỡng mộ, nếu chỉ một người thôi thì cũng được đi, đằng này, từ khi tên của nàng xuất hiện thì Lạc Thủy Thần quân, Đạp Vũ Thần quân, cùng với Sở Từ Ma quân ba vị này luôn luôn dây dưa cùng nàng ta, ông trời ơi, cho nàng ta chọn đại một người đi, đừng có xuất hiện nữa, để lại hai người cho bọn họ nhớ thương cũng được mà!
Theo như Cửu Kiếm suy nghĩ, hôm ấy nàng nhìn thấy bên gáy Duyệt Nhi có vô số dấu hôn, gần như đều là màu xanh tím, khẳng định là do đêm hôm ấy Đạp Vũ Thần quân lưu lại, mà chủ thượng phẫn nộ như vậy cũng rất chi bình thường, vấn đề ở chỗ là, Cửu Kiếm nhìn Tức Mặc Ly trưởng thành, cảm thấy người như y nhất định là có chút khiết phích1, vì sao nổi cơn thịnh nộ đến thế nhưng cuối cùng đối với Duyệt Nhi cô nương vẫn không có nửa điểm xa cách, nàng nghĩ không thông, rối rắm vô cùng.
1Nghiện sạch sẽ
Duyệt Nhi gật gật đầu ra vẻ đã hiểu, chu cái miệng nhỏ, Tức Mặc Ly liền đút thịt cho nàng.
Đợi đến khi Duyệt Nhi uống trà súc miệng xong, đám Cửu Kiếm càng bối rối.
Duyệt Nhi cô nương ngồi trên chân Tức Mặc Ly, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn y, đôi đồng tử tựa hắc ngọc của Tức Mặc Ly lúc này vẫn trong suốt mà lạnh lùng như thường nhật, dịu dàng nhìn Duyệt Nhi.
Vấn đề không phải chỗ này, vấn đề là hai người vừa nhìn nhau, thì nhìn hết mấy canh giờ.
Nhiệt độ xung quanh đều vì tình ý trong mắt hai người mà tăng lên mấy độ, đám người Cửu Kiếm đứng đó, một chút cũng không dám lên tiếng quấy rầy, kỳ thực, nhìn một màn tình cảm ấm áp như vậy, bất kể là ai đi chăng nữa cũng sẽ vậy thôi a.
Cuối cùng, Duyệt Nhi nhịn không được lên tiếng: “Mặc Ly, chàng thật sự quá ưa nhìn.” Không phải từ ngữ quá mức bùi tai, không phải từ ngữ miêu tả hoa lệ, thế nhưng khiến bên môi Lạc Thủy Thần quân vốn ít cười lại tăng thêm một phần vui vẻ, giọng nói như suối trong chảy qua ngọc thạch tràn đầy yêu chiều: “Nàng cũng rất đẹp. Có điều, sau này đừng nhìn nam tử khác như vậy.”
Duyệt Nhi cười hắc hắc, đưa tay ngượng ngùng kéo kéo lỗ tai hổ trên tóc, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng, mặc dù nàng cho rằng bản thân rất uy vũ khí phách, nhưng Tức Mặc Ly nói vậy, nàng hẳn nhiên vẫn đỏ mặt một phen.
Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi bước về phòng ngủ, ngồi trên giường, thấy Duyệt Nhi ngoan ngoãn rúc trong ngực mình, dáng vẻ hết thảy đều là ỷ lại tin tưởng này khiến y phải kiềm chế suy nghĩ không muốn buông tay, tâm niệm vừa chuyển, mấy quyển bí tịch Cửu Kiếm đưa cho liền từ bên trong nội đỉnh bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Duyệt Nhi không hiểu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy quyển sách trên cùng ghi “Xuân sắc mãn viên”, bìa ngoài là bức họa cảnh một nam một nữ thân mật, màn trướng phấp phới, dây dưa ám muội nói không nên lời.
Duyệt Nhi xoay đầu nhìn Tức Mặc Ly, trong đôi mắt to tròn hết thảy đều là nghi hoặc, bàn tay Tức Mặc Ly vung lên, quyển sách nằm trên cùng đã bay đến trước mặt, dựng thẳng giữa không trung, chầm chậm mở ra, y đưa tay vân vê tai Duyệt Nhi, nhẹ giọng nói: “Duyệt Nhi, nghiêm túc mà xem.”
Duyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu, quay mặt qua, chăm chú xem mấy bức vẽ nam nữ đang quấn quít cùng nhau, lại cẩn thận ghi nhớ mấy chữ bên cạnh. Kể từ sau lần bị Thiên Lôi bổ bảy bảy bốn mươi chín ngày lúc trước, Duyệt Nhi hiện giờ chỉ cần nghiêm chỉnh xem qua một lần thì sẽ nhớ mãi không quên.
Theo trình tự trang sách cứ tự động lần lần mở tiếp, Duyệt Nhi cảm thấy mặt mình hơi nóng, vì sao nàng thấy không phải là đôi nam nữ đang triền miên dây dưa với nhau như trên hình mà đều đổi thành Tức Mặc Ly và nàng vậy? Kỳ lạ quá…Mặc dù là vậy, Duyệt nhi vẫn không nói ra miệng, đôi mắt to tròn theo trang sách ngẫu nhiên lật giở mà chuyển động, thật sự rất giống một tiểu oa nhi vừa biết chữ.
Bên ngoài đã xâm xẩm tối, phòng ngủ thế nhưng một chút cũng không vì sắc hoàng hôn buông xuống mà tối mờ, dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu, chung quanh vẫn như cũ sáng rực như ban ngày, chẳng qua thêm vài phần nhu hòa.
Duyệt Nhi cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, từ trong trang sách khôi phục lại tinh thần, cẩn thận đánh giá bản thân một lúc mới nói: “Mặc Ly, chàng rất nóng”, khiến cơ thể nàng cũng nóng rực lên.
Đôi đồng tử tựa hắc ngọc của Tức Mặc Ly đã thẫm lại, gật đầu nói: “Không có gì, Duyệt Nhi tiếp tục xem đi.”
Duyệt Nhi đành quay đầu, nghi hoặc trong lòng cũng không biết bị vứt đâu rồi, chăm chú xem từng quyển từng quyển cứ thế tự động lật giở trước mặt.
Rất lâu sau, đầu nàng lại xoay qua, đôi mắt to tròn ngập tràn mơ màng, giọng nói ngọt ngào mềm mại đều là nghi vấn: “Mặc Ly, liệu có phải ta ngồi trong lòng chàng, chàng nóng?”
Tức Mặc Ly gật đầu, nàng ở trong lòng y, đích thực rất nóng, trong lòng có chút vui mừng, Duyệt Nhi hiểu là tốt rồi, y quả thật không biết nên dạy nàng chuyện nam nữ này như thế nào, cô hổ nhỏ đơn thuần lại thiếu gân cốt như nàng khó mà dạy được ngay. Huống hồ, y cũng là từ trong đống sách này mà biết được, so với nàng cũng chẳng nhiều nhặn gì hơn.
Ngay sau đó, y mới biết bản thân vui mừng quá sớm.
Duyệt Nhi im lặng, cơ thể nhỏ bé động đậy, nói: “Vậy ta ngồi bên cạnh, như vậy chàng sẽ không nóng nữa rồi.”
Tức Mặc Ly véo véo tai nàng: “Không sao.”
“Nhưng mà…” Duyệt Nhi lúc lắc đầu để tai hổ của nàng thoát ra, đôi mắt to tròn tràn ngập ủy khuất, thanh âm mềm mại ngọt ngào cũng có chút trách móc: “Nhưng mà, mông ta không thoải mái, liệu có phải trên chân chàng giấu thứ gì đó, cứng cứng.”
Đôi đồng tử đen nhánh của Tức Mặc Ly đều là vẻ bất đắc dĩ, ôm Duyệt Nhi ngồi xích ra ngoài một chút, nhẹ giọng nói: “Không có gì, hiện giờ thoải mái rồi chứ?”
Duyệt Nhi dịch dịch, không phát hiện có gì bất thường, gật đầu cười nói: “Thoải mái rồi.” Dứt lời đã tiếp tục xem sách họa giữa không trung, xoay hai lỗ tai cùng sau ót về phía Tức Mặc Ly.
Đợi đến khi Duyệt Nhi cuối cùng đã xem hết toàn bộ “điển tịch” cũng đã là đêm khuya vắng bóng người.
Nàng ở trên chân Tức Mặc Ly dịch dịch người: “Mặc Ly, chúng ta đây là đang làm gì?”
Tức Mặc Ly đem toàn bộ sách thu hồi về nội đỉnh, bình tĩnh nhìn Duyệt Nhi: “Song tu.”