Đạp Vũ tỉnh lại khi đang trôi lơ lửng trong Tây Tiêu Chi Cảnh, y nhẹ nhàng ngồi dậy.
Chuyện xưa trước kia, nháy mắt ồ ạt ùa về.
Duyệt Nhi…
Y hiện tại nên làm thế nào lừa gạt chính mình? Cho dù ký ức chốn nhân gian đã bị phong ấn, y vẫn yêu Duyệt Nhi…
Y đứng dậy giữa không trung, bên tai thế nhưng truyền đến một giọng nói: “Thế nào? Phong ấn ký ức, đi đến nhân gian, vậy mà vẫn không xuống tay được?”
Đạp Vũ phất tay lấy ra ngọc phiến, tao nhã vuốt ve: “Tây Tiêu Thần quân, trước vẫn nên làm tốt phận sự của mình đi.”
Từ nơi sâu hút của Tây Tiêu chi cảnh truyền đến tiếng cười: “Lạc Thủy Thần quân kia có thể giải trừ được phong ấn của Tây Tiêu ta, ta có thể ngốc như vậy chạy đi tìm ngài ấy cho phiền phức? Càng huống chi, ta còn đánh không lại ngài ấy.”
Đạp Vũ cười lạnh: “Đừng quên năm đó Hạo Thiên thần đế là vì sao phong ấn ngươi nơi này, hiện giờ châm chọc khiêu khích ta, phải chăng là hơi sớm?”
Tây Tiêu nghẹn lời, đành chuyển đề tài: “Tiểu cô nương kia có gì tốt? Nếu như ngươi ở thế gian cùng nàng kết thành phu thê một đêm, nàng ta sẽ vĩnh viễn chỉ có thể ở trong nhân gian mà luân hồi. Như vậy sẽ dễ dàng giải quyết phiền muộn của ngươi, ngươi vậy mà còn không xuống tay được?”
Đạp Vũ xoay người vung ngọc phiến, một thông đạo ra bên ngoài liền xuất hiện, đầu cũng không quay lại đáp: “Ngươi cam tâm tình nguyện ở đây bảo vệ mấy vạn năm, hẳn là hiểu rõ hơn ta.”
Tây Tiêu sững người, chỉ có thể nhìn bóng dáng Đạp Vũ biến mất nơi Tây Tiêu Chi Cảnh.
Cô nàng dường như vẫn còn ngủ say, hai lỗ tai nhỏ cong cong, gương mặt trắng nõn mềm mại, đáng yêu vô cùng.
Đạp Vũ duỗi tay nhéo nhéo tai nàng, lỗ tai nhỏ nhúc nhích, không hề phản ứng khiến Đạp Vũ bật cười thành tiếng, tiểu cô nương nghịch vui như vậy, đáng tiếc lại là của Tức Mặc Ly.
Y thở dài, vứt đi suy nghĩ trong đầu, từ trong nội đỉnh triệu thảo dược đến, cây quạt trong tay hóa thành vô số kim châm lơ lửng giữa không trung, đợi mệnh lệnh của y.
Đạp Vũ đứng dậy, tập trung tinh thần, cách không trung đem từng cây châm nhẹ nhàng xếp đặt ở những vị trí khác nhau giữa không trung, đợi khi cơ thể Duyệt Nhi hoàn toàn lơ lửng phía trên kim châm, Đạp Vũ mới triệu tới một chiếc ghế, ngồi xuống, chỉ thoáng nghĩ, vô số kim châm liền phóng ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, châm vào bên trong cơ thể Duyệt Nhi.
Đạp Vũ có chút phân tâm, lặng lẽ nhìn Duyệt Nhi, bỗng dưng nhớ tới năm ấy ở Hàn Lâm thư viện, sau khi y nghe xong quyển thoại bản “Thượng tà” mà nàng kể, y đã hỏi nàng: “Giả sử ta và con là người yêu ở chốn nhân gian, nếu ta ra đi trước con, liệu con có rời đi theo ta?”
Nhớ khi đó Duyệt Nhi ngạc nhiên mất một lúc, mới nói: “Chúng ta không phải người nhân gian, huống chi, sư phụ sao có thể chết trước con chứ, người lợi hại như vậy mà.”
Đạp Vũ lắc lắc đầu, không nghĩ tới một lời nói khi đó lại thành tiên tri, y đích thực ra đi trước nàng, nhưng không biết Duyệt Nhi ở nhân gian, cảm giác như thế nào.
Từng cây kim châm vẫn lơ lửng giữa không trung phát ra ánh sáng xanh, cơ thể Duyệt Nhi cơ hồ không có gì thay đổi, chỉ mình Đạp Vũ biết, thời khắc Duyệt Nhi tỉnh lại, mắt nàng có thể đã khỏi rồi. Nếu như không thể tỉnh…Nàng sẽ vĩnh viễn ở lại nhân gian, nhập vào lục đạo luân hồi.
Đạp Vũ dù thế nào cũng không ngờ rằng, Duyệt Nhi sẽ tỉnh lại nhanh như vậy.
Ngày thứ năm, bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt Nhi nhúc nhích. Trong lòng Đạp Vũ bỗng chốc có chút căng thẳng, ở phàm gian bên trong Tây Tiêu nội cảnh, phàm gian một ngày, nhân gian một tháng. Chẳng qua mới năm ngày mà thôi, Duyệt Nhi đã có dấu hiệu tỉnh lại, nói không căng thẳng là không thể nào, trừ phi, Duyệt Nhi đã theo bước y mà ra đi?
Thì ra tiểu ái đồ vẫn có chút để tâm đến y sao?
Linh lực trong tay Đạp Vũ không ngừng truyền qua kim châm, ánh sáng phát ra cũng ngày càng mạnh mẽ.
Đầu Duyệt Nhi thế nhưng lúc này lắc lắc, Đạp Vũ nhíu mày nhìn cẩn thận, bỗng dưng thấy trên trán Duyệt Nhi, chính là bên dưới Sát Na Phương Hoa, một ấn ký tử sắc nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện.
Tử tẫn ấn!
Trong lòng Đạp Vũ kinh hãi, nhìn thấy sắc tím ấy càng ngày càng rõ, đầu Duyệt Nhi cũng không ngừng ngọ nguậy, lập tức dùng tay phủ lên trán Duyệt Nhi, linh lực truyền sang, áp chế ấn ký này đấu tranh muốn giải trừ.
Liệu có cần phong ấn? Phong ấn ký ức ở phàm gian của Duyệt Nhi?
Đạp Vũ hết sức rối rắm, cuối cùng, y vẫn từ từ thu tay về, nếu cảm tình như vậy chốn phàm gian khiến nàng dao động, như vậy, y muốn nàng vĩnh viễn lưu giữ.
Lúc này, hàng mi dài của Duyệt Nhi động đậy, tâm tư Đạp Vũ chợt chuyển, thế trận kim châm đang lơ lửng giữa không trung nhanh chóng kết thành cây quạt, thu hồi về tay y.
Sau đó, y không chút tiếng động, tránh đi.
Y sợ hãi đối diện với tất cả mọi thứ, rất sợ.
Duyệt Nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt.
Đập vào tầm mắt nàng là một căn phòng gỗ không lớn, mang hơi hướm đơn giản cổ xưa.
Có điều, đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, nàng nhìn thấy được rồi!
Hai lỗ tai nhỏ của Duyệt Nhi hưng phấn dựng lên, nàng vậy mà đã nhìn thấy được rồi? Quả nhiên mắt nàng đã được trị khỏi? Nàng từ trên giường ngồi dậy, đôi chân nhỏ nhắn nhịp nhịp bên giường.
Mặc Ly thì sao? Còn Đạp Vũ sư phụ nữa?
Qua một lúc lâu, Duyệt Nhi mới đem sự việc từng chuyện từng chuyện xâu chuỗi lại, thì ra, đó đều là những việc đã xảy ra ở phàm gian.
Sao lại có cảm giác giống như nằm một giấc mộng dài vậy?
Nàng từ trên giường nhảy xuống, nhìn xung quanh bốn phía, trong đôi mắt to tròn hết thảy đều là vui mừng, nàng vậy mà lại có thể nhìn được rồi.
Nàng từ trong gian nhà gỗ ló đầu ra, chỉ có thể nhìn thấy bên dưới cổ thụ um tùm rậm rạp, liền vội vàng rụt về, cây cao quá đi!
Duyệt Nhi buồn chán vô cùng, đến khi nàng đem đồ vật trong gian phòng gỗ tất cả đều sờ qua một lượt, lại cẩn thận nhìn mọi thứ một lần, đích thực chẳng có gì làm thì liền chống cằm ngồi ngây người.
Mặc Ly nhất định vẫn còn bên trong Tây Tiêu chi cảnh, nàng phải đi tìm chàng mới được, Mỗi lần đều là chàng đợi nàng, hiện giờ, đổi thành nàng đợi chàng.
Trong lòng Duyệt Nhi đã có chủ ý, nàng liền đưa tay tháo Huyễn Oanh lưu ly trượng trên tóc xuống, đến chỗ lần trước Sở Từ đã dẫn họ tới, linh lực trên tay dần dần tụ lại một điểm, Huyễn Oanh lưu ly trượng liền ở trong không trung vẽ ra cửa động tối đen hun hút.
Ai ya, Huyễn Oanh lưu ly trượng này đổi tên gọi là “Giải trừ kết giới ba nghìn năm một cách chuyên nghiệp” cũng không sai mà. Duyệt Nhi cười hắc hắc, bóng dáng nhỏ bé liền tiến vào trong.
Tây Tiêu chi cảnh tựa như thiên địa hỗn mang chưa phân tách, nơi nơi đều hỗn độn mù mịt, Duyệt Nhi bay rất lâu mới tìm thấy cơ thể Tức Mặc Ly đang lơ lửng giữa chừng không.
Nàng lao đến, vui mừng gọi Mặc Ly mấy lần mới nhớ ra hồn phách Tức Mặc Ly hiện giờ khẳng định vẫn còn ở phàm gian, gọi thế nào cũng không tỉnh. Duyệt Nhi cầm tay y đùa nghịch một lúc, rồi lại sờ sờ mũi y một hồi, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Mặc Ly, thật sự quá ưa nhìn mà.
Linh thức của Tây Tiêu cảm nhận được tiểu cô nương kia đã động tay động chân trên người Lạc Thủy Thần quân, cuối cùng nhịn không được nói: “Tiểu cô nương, cô đến đây làm gì?”
Duyệt Nhi đang đắm mình trong không khí tự tìm niềm vui, cười đáp: “Đợi Mặc Ly.”
Tây Tiêu Thần quân: “…Sư phụ cô nương thì sao?”
Bàn tay nhỏ nhắn đang nhéo mũi Tức Mặc Ly của Duyệt Nhi dừng lại, có chút ngập ngừng: “Không thấy.”
Tây Tiêu Thần quân: “….” Tiểu cô nương này trả lời cũng không có gì không đúng, nhưng vì sao y lại có cảm giác buồn phiền?
“Cô nương thích sư phụ mình sao?”
“Thích!” Cô hổ nhỏ nào đó lúc này đang cột tóc cho Tức Mặc Ly.
“Cô nương thích Lạc Thủy Thần quân chứ?”
“Thích!” Cô hổ nhỏ nào đấy đã thành công tết được một bím tóc lớn.
“Hai người đó cô nương thích ai nhất?”
“Mặc Ly.” Hình như tết thế này hơi kỳ, cô hổ nhỏ nào đấy lại cố sức gỡ ra.
“…”
Một lúc lâu.
“Ngươi vì sao không nói chuyện nữa?” Cô hổ nhỏ nào đấy nhàm chán rồi.
“…” Tây Tiêu Thần quân biểu thị không muốn cùng vị tiểu cô nương khác biệt này và bản thân có liên hệ.
“Ngươi ở đâu vậy?”
“….”
“Đạp Vũ sư phụ từng nói, người không dám lộ diện đều là vì có quá khứ đau lòng, hoặc là dáng vẻ khiến người cùng thần đều căm phẫn.”
“….Ta hiện giờ còn không thể lộ diện…”
“A, lẽ nào mặt nổi thủy đậu sao?’
“…Ta bị phong ấn.”
Một lúc sau không nghe thấy tiếng trả lời, linh thức của Tây Tiêu Thần quân thử thăm dò thì phát hiện cả người nàng đã nằm bò trên mình Tức Mặc Ly ngủ ngon lành. Tây Tiêu dở khóc dở cười, có lẽ Hạo Thiên thần đế năm đó đã đúng, Tức Mặc Ly gặp phải một tiểu cô nương đơn thuần vô tri như vậy, thật sự là nghiệt duyên.
Ai ya, cũng có thể là lương duyên. Dù sao đi nữa, y hiện tại thật sự đối với tiểu cô nương này không xuống tay được.
Cứ như vậy, Duyệt Nhi mỗi ngày ở bên cạnh Tức Mặc Ly dịch trái, chuyển phải, thực sự buồn chán vô cùng, liền biến ra một bong bóng nước nhỏ, thổi tới giữa không trung, còn mình thì đuổi theo.
Ngay cả Tây Tiêu với hiểu biết hơn hai mươi vạn năm cũng không thể không thừa nhận, tiểu cô nương này trong việc tự tìm niềm vui có thiên phú được trời ưu ái.
Cũng không biết qua bao lâu, khi Duyệt Nhi đang ngồi vẽ một đóa hoa nhỏ, lúc định vẽ tiếp cổ thụ thì toàn bộ Tây Tiêu chi cảnh bỗng rầm rầm rung lên, Duyệt Nhi không phòng bị, liền lăn hết vài vòng giữa không trung.
“Người thần bí, sao vậy?”
Tây Tiêu: “…Ta nói bao nhiêu lần rồi, ta gọi là Tây Tiêu! Phong ấn sắp bị phá giải rồi.”
“Mặc Ly sắp tỉnh?” Vui mừng tột đỉnh. Tây Tiêu còn chưa kịp trả lời, Duyệt Nhi đã gấp đến giậm chân, làm sao đây, làm sao đây?
Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi tràn đầy căng thẳng, vây quanh Tức Mặc Ly xoay hết mấy vòng, cắn răng, kế đó liền hướng cửa thông ra thế giới bên ngoài chạy đi.
Tây Tiêu cực kỳ khó hiểu, tiểu cô nương này trông giữ lâu như thế, sao hiện giờ lại chạy mất? Y còn chưa kịp nghĩ nhiều thì Tây Tiêu chi cảnh đã rung lên dữ dội, tiếng động ầm ầm không ngừng truyền đến, thân thể Tức Mặc Ly bồng bềnh lơ lửng cũng càng lúc càng cao, Tây Tiêu vô cùng cao hứng, phong ấn, phong ấn cuối cùng cũng sắp bị phá giải rồi, thế nhưng trong lòng đồng thời cũng có chút thương cảm.
Bảo vệ nàng mấy vạn năm, hiện giờ phải đi rồi.
Tức Mặc Ly mở mắt, Tây Tiêu chi cảnh trước mắt đã không còn hỗn độn mà khôi phục lại nét sáng sủa, y đảo mắt nhìn quanh, không phát hiện bóng dáng nhỏ nhắn kia, ánh mắt liền trầm xuống.
Tây Tiêu từ xa bay đến, cười nói: “Cuối cùng có thể ra ngoài rồi. Tiểu cô nương ấy canh giữ người rất lâu, vừa mới vội vàng chạy ra ngoài. Chúng ta ra ngoài thôi, Tây Tiêu chi cảnh này cũng sắp biến mất.”
Tức Mặc Ly nhướng mắt liếc y một cái, trong đôi đồng tử trong suốt lạnh lẽo thể hiện nghi vấn “ta và ngươi thân quen thế sao” khiến Tây Tiêu nghẹn lời.
Tây Tiêu ngượng ngùng cười ha ha: “Ta mặc dù trong người có lệnh, nhưng chưa từng gây ra sự việc làm tổn hại đến tiểu bảo bối ấy, đừng dùng ánh mắt như thế nhìn ta…” Áp lực của người này lớn quá à.
Tức Mặc Ly thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng hướng lối ra bên ngoài bay đi, dáng vẻ có chút gấp gáp.
Căn phòng gỗ hết sức an tĩnh, phía bên trái trên chiếc giường mây mềm nổi lên một cục nhỏ nhỏ.
Trong mắt Tức Mặc Ly hơi đọng ý cười, vừa đi đến trước giường thì vật gì đó dùng chiếc chăn hoa bọc thành một cục trên giường đã truyền ra giọng nói mềm mại ngọt ngào đặc thù của Duyệt Nhi: “Không được qua đây!’
Tức Mặc Ly dừng bước chân, bất đắc dĩ nói: “Duyệt Nhi, ra đây.”
Vật trong chăn không hề nhúc nhích.
“Ở đây ta có tố tố tiên kê.” Người trong ổ chăn động đậy.
“Đợi một lát ta đích thân làm gà nướng cho nàng.”
Cô nàng trong ổ chăn trở mình, cuối cùng vẫn không kềm được sức hấp dẫn của thịt cũng như thiên tính của động vật ăn thịt, tiếng nói truyền đến: “Không được gạt người ta, cũng không được cười người ta, nếu không chính là tiểu hồ ly.” Hồ ly là thứ mà nàng ghét nhất.
“Được.” Tức Mặc Ly vừa dứt lời, người trong chăn vừa định tung chăn thì không biết sao lại cuộn lại thật chặt, lại mất công sức một phen. Im lặng, dần dần lộ ra một đôi tai nhỏ màu tím, kế đó là đầu, cuối cùng, là đôi mắt to tròn.
Thấy Tức Mặc Ly vẫn bình tĩnh nhìn mình, Duyệt Nhi bất chấp tất cả xốc chăn lên, giọng nói ngọt ngào mềm mại mang theo nghẹn ngào: “Ta, ta đổi màu rồi!”
Từ lúc tỉnh lại, nàng thế nhưng phát hiện màu tóc của mình đã chuyển thành màu tím rồi.