Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 37: Không có nhân tính




"Chú, nơi này không thể đi ngủ a."

"Chú, chao ôi, vừa rồi chú so với chú kia đẹp trai hơn rất nhiều a."

"Chú, cháu rất thích chú, có thể cho cháu hôn nhẹ chú được không a!"

"Vậy chú, cháu và chị xinh đẹp đi a!"

Một phút ngắn ngủi, tiểu Tư Viễn trút cho Mộ Ly ** nước sôi, còn hôn mang ôm, các loại đánh ra. Cứ như vậy, Mộ Ly luôn thông minh bị một đứa bé chơi đùa đến sửng sốt, hơn nữa khi Quý Linh Linh bị tiểu Tư Viễn lôi chạy, hắn còn không có phản ứng.

Có lẽ lúc đang kích tình, lại bị một người bạn nhỏ cắt ngang, đã dọa hắn.

"Tư Tư, em dẫn chị đi đâu?" Quý Linh Linh một tay ôm lấy tiểu Tư Viễn, sau đó bị nó vô cùng thân thiết hôn nhẹ khắp mặt.

"Chị xinh đẹp, hôm nay chị mặc chiếc váy xinh đẹp này làm gì thế?" Hai tay Tiểu Tư Viễn bưng mặt của cô, gương mặt nghiêm túc.

"Ách. . . . . ." Quý Linh Linh bị hỏi như vậy, đột nhiên trong đại não dần hiện ra gương mặt lãnh khốc bất thường của Lãnh Dạ Hy, cả người cô không khỏi run sợ. Xong rồi! Cô lo lắng ấn thang máy tầng một, cô bị Mộ Ly làm mê mẩn tâm trí, cứ mơ mơ màng màng lên tầng, thiếu chút nữa. . . . . . Thiếu chút nữa. . . . . . Làm hỏng chính sự của mình, nếu như ông chủ lớn nắm không thả làm thế nào?

5 phút, Quý Linh Linh dưới sự hướng dẫn của tiểu Tư Viễn, ở trong đám người thấy được Lãnh Dạ Hy.

"Chị xinh đẹp, đi thôi." Tiểu Tư Viễn thuận tay lôi kéo Quý Linh Linh, tuy nhiên nó vẫn không thấy cô có bất kỳ động tác nào.

Quý Linh Linh cau mày liếc mắt nhìn tiểu Tư Viễn, lại nhìn Lãnh Dạ Hy đang đứng nói chuyện với những nam nữ khác ở cách đó không xa. Những người bên cạnh hắn không phải là người giàu sang bình thường, mình chỉ là nhà thiết kế của công ty IDE, làm sao có thể đi qua chào hỏi đây?

Trong lòng cô băn khoăn, nhưng tối nay cô đi cùng Lãnh Dạ Hy, cũng không thể đi qua, cũng không thể rời đi, cho nên liền đứng tại chỗ. Mà tiểu Tư Viễn ngửa đầu nhìn cô, hình như tâm tư của người lớn quá khó đoán.

Bồi bàn cho bọn họ một người một ly sâm banh, Quý Linh Linh mặc lễ phục sang trọng, xinh đẹp không gì sánh được, tay trái cầm ly rượu, tay phải còn dẫn một người bạn nhỏ đẹp trai thông minh. Hình ảnh này, động lòng người, dĩ nhiên làm cho người khác khe khẽ bàn luận, nữ nhân xinh đẹp, đứa bé đáng yêu, rất ăn khớp a.

Bình thường đứa bé đều không chịu nổi yên tĩnh, chỉ một lát, liền giật tay Quý Linh Linh ra.

"Chị xinh đẹp, chị phải chờ em nhé." Dứt lời, nó liền chạy tới chỗ của Lãnh Dạ Hy.

"Đừng đi qua!" Nhưng Quý Linh Linh chưa kịp ngăn cản, tiểu Tư Viễn đã đến bên người Lãnh Dạ Hy.

Hơn nữa. . . . . . Quý Linh Linh có chút kinh ngạc nhìn một màn xuất hiện ngay trước mắt mình, Lãnh Dạ Hy cư nhiên bế tiểu Tư Viễn lên, hai người châu đầu ghé tai đang nói cái gì đó. Quả nhiên. . . . . . Là đang nói đến cô.

Ánh mắt Lãnh Dạ Hy lạnh lùng liếc mắt nhìn Quý Linh Linh đứng cách đó không xa, cả người không nhịn được rùng mình một cái, khoảng cách xa như vậy, muốn cô đóng băng ngay lập tức, vẫn đơn giản như vậy, phục!

"Chị xinh đẹp, cùng em qua đó" Lúc Quý Linh Linh đang ngây người, tiểu Tư Viễn đã đưa tay nhỏ bé ra, không nói lời nào liền kéo cô đi.

"Ba, chị xinh đẹp tới." Tiểu Tư Viễn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn Lãnh Dạ Hy ngọt ngào nói.

Ba? Cô không phải ù tai chứ, sao nghe người khác. . . . . . Người khác hưng phấn tung tin tức đây? Quý Linh Linh giống như tượng gỗ, đứng bất động tại chỗ, chỉ nghe những người khác khen Lãnh Dạ Hy hòa nhã. . . . . . Cùng con hắn tiểu Tư Viễn.

"Quý tiểu thư, còn đứng ngốc ở đó?" Chỉ thấy Lãnh Dạ Hy ôm tiểu Tư Viễn trong ngực, hắn quay đầu lại nhìn Quý Linh Linh.

Một lớn một nhỏ, một lạnh lùng muốn chết, một tiểu thông minh, tại sao có thể là cha con đây? Ai có thể nói cho cô biết, không phải tất cả mọi người đều cho rằng ông chủ lớn là độc thân sao? Tại sao bây giờ liền xuất hiện con trai lớn như vậy? "Chị xinh đẹp mau tới a, chúng ta muốn chụp ảnh gia đình rồi." Tiểu Tư vung tay, gọi Quý Linh Linh qua.

Nhưng lúc này hai chân Quý Linh Linh giống như đổ chì, nhúc nhích cũng chẳng được, ảnh gia đình? Ai có thể nói cho cô biết, tình huống này là thế nào?

"Tôi còn phải đi mời cô?" Chẳng biết lúc nào, Lãnh Dạ Hy đã thả tiểu Tư Viễn xuống, đi tới bên cạnh cô, trên cao nhìn xuống."Ách. . . . . . Tôi. . . . . ." Quý Linh Linh nhìn Lãnh Dạ Hy, không khỏi lui về phía sau một bước, ông chủ lớn của mình tựa như ảo mộng, cô thật sự có chút mơ hồ. Nếu như bọn họ là cha con, chẳng phải tình huống lúc nãy chính là đùa giỡn cô sao? Cô không nghĩ sai chứ?

Vì động tác này của cô, lạnh lùng trong mắt Lãnh Dạ Hy không khỏi sâu hơn một phần, "Tôi mời cô tới tham gia dạ tiệc, nếu như không vui, bây giờ cô có thể ra về." Âm thanh hắn lạnh lùng, giống như từ địa ngục truyền đến, điều này làm cho Quý Linh Linh không khỏi cả kinh.

Hắn đang đuổi mình trở về sao? Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, ông chủ lớn liền máu lạnh vô tình như thế? Đôi môi Quý Linh Linh giật giật, nhưng lời quá đáng này, từ đầu đến cuối không có nói ra.

"Lãnh tổng, thân thể tôi có chút không thoải mái, tôi đi về trước đây." Quý Linh Linh không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, chỉ sợ lại bị ánh mắt lạnh lẽo Lãnh Dạ Hy giết chết.

Quý Linh Linh xách lễ phục, vội vã đi ra ngoài.

Tối nay, thật là làm người ta bực bội.

Lãnh Dạ hi, cô vẫn nghĩ tính tình hắn chỉ lạnh một chút, độc miệng một chút thôi, nhưng cô sai rồi, hắn lại có thể đối với một cô gái không có phong độ như vậy, cô còn có thể nói tốt gì đây?

Từ chức? Xào cô như cá mực, tất cả cô đều không sợ. Không phải chỉ là một Lãnh Dạ Hy thôi sao? Cho rằng mời cô đến đây, là có thể sai bảo cô như chúa trai sao? Vậy hắn nhầm rồi, dù cô có đi ăn xin, cũng không xin hắn!

Quý Linh Linh ra cửa, một cước đá vào một cái cây. Con mẹ nó Lãnh Dạ Hy, quen biết hắn sao? Hắn cư nhiên dùng cái loại đó đuổi người đi? Không phải chỉ là một bữa tiệc khiêu vũ thôi à, hắn có gì tốt mà đắc ý?

Càng nghĩ, trong lòng càng buồn bực phẫn nộ. Quý Linh Linh cô, đã khi nào phải chịu đựng loại chèn ép này?

Đi tới một vườn hoa ở quảng trường, Quý Linh Linh nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy xe taxi, đành phải nghỉ chân ở đây một chút rồi.

Xách lễ phục, rất không có hình tượng, đặt mông ngồi ở cái bình bên cạnh. Vừa rồi đá cái cây kia có chút lợi hại, cô cau mày, bây giờ nổi giận không có chỗ phát.

"Lãnh Dạ Hy, chờ, anh chờ ngày tôi từ chức, tôi nhất định sẽ tính toán tất cả món nợ cùng anh!" Quý Linh Linh khó khống chế thịnh nộ như cũ.

Mà bây giờ dây giày cũng chống đối lại cô, một cái móc, cô cư nhiên không thể giải quyết?

Cắn răng một cái, tay dùng lực, Quý Linh Linh một phen gạt dây giày bên trên ra, giầy cũng như quả hồng mềm, dùng chút hơi sức, nút liền mở ra!

"Đáng chết!" Quý Linh Linh cũng không suy nghĩ nhiều, dùng sức đem giầy ném ra ngoài. Ngày mai giải thích, cô gặp cướp, thời điểm chạy trốn giầy rơi mất rồi!

"Hơi sức lớn như vậy?" Đột nhiên có người đi ra từ trong bóng tối, trên tay còn cầm giày cao gót của cô.

Quý Linh Linh vốn là tức giận, nhìn thấy người tới chỉ cảm thấy e lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.