Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 36: Hai ông chú đáng yêu




Mạnh mẽ. . . . . . Hôn!

Khi Mộ Ly buông Quý Linh Linh ra, trời mới biết, Quý Linh Linh suýt bật cười, đây là tình huống dở khóc dở cười a! Mộ Ly có bệnh phải không, tại sao cố tình trước mặt đại Boss, làm thế với mình?

Trong lòng một hồi than thở, chuyện đầu tiên Quý Linh Linh làm chính là quay đầu lại, liếc trộm ông củ lớn của mình.

Mới vừa rồi dáng vẻ hắn và tiểu Tư Viễn ngây thơ tranh hôn, bây giờ chắc là tức gần chết đi.

Nhưng. . . . . . Vậy mà. . . . . . Lúc này Lãnh Dạ hi không có vẻ gì là đang nhìn cô, không nhìn ra vẻ thoải mái vừa lòng.

Quý Linh Linh cho là mình nhìn lầm, không khỏi lại một lần nữa nhìn ông chủ lớn một cái, nhưng sự thật chứng minh, chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ vừa rồi, căn bản Lãnh Dạ Hy thờ ơ ơ hờ. Tự mình đa tình? Suy nghĩ nhiều, đúng, nhất định là tự mình nghĩ nhiều.

"Mộ Ly, anh làm cái gì vậy?" Quý Linh Linh đánh một cái trên vai của hắn.

Nột tay Mộ Ly vòng quanh hông của cô, hắn không để ý đến cô, mà nhìn về phía tiểu Tư Viễn cách đó không xa, "Nhìn thấy không? Chị xinh đẹp là của chú, không cho phép chạm lung tung." Dĩ nhiên, càng không thể hôn loạn!

"Này!" Quý Linh Linh lại một lần nữa đánh Mộ Ly, hắn tại sao có thể nói chuyện với một đứa bé như vậy, hơn nữa cô nhìn thấy vẻ mặt của tiểu Tư Viễn, là khiếp sợ. Làm loại chuyện nhiệt tình này rrước mặt một đứa bé, hắn thật sự không sợ dạy bậy cậu bé ư.

Mộ Ly lại một lần nữa ôm sát Quý Linh Linh hơn, "Lãnh tổng, tôi muốn mượn cô ấy một lát." Dứt lời, hắn không chờ bất luận kẻ nào đồng ý, liền kéo mạnh Quý Linh Linh rời đi.

Nhìn hai người không được tự nhiên rời đi, tiểu Tư Viễn thở dài một cái, "Mạnh mẽ quá, hình như rất ngọt nha."

Lãnh Dạ Hy liếc hắn một cái, không nói gì, một tay đút vào túi quần, tay phải cầm một ly sâm banh, làm bộ phải đi.

"Ôi chao, cứ như vậy rời đi, không có khí phách!" Tiểu Tư Viễn học bộ dáng của hắn, động tác giống nhau, chỉ là tay phải cầm một ly nước trái cây, mới vừa rồi phục vụ đi ngang qua cố tình kín đáo đưa nước trái cây cho cậu.

Lãnh Dạ Hy xoay người, nheo tròng mắt đen, "Cẩn thận lời nói của cháu, chú ý dùng từ lễ phép."

Tiểu Tư Viễn đô đô miệng, bày tỏ bất mãn của mình.

"Rất rõ ràng, chị xinh đẹp như vậy, cứ như vậy bị cướp đi rồi, chú không nóng lòng sao?" Thật là hoàng thượng không vội, tiểu thái tử đã gấp.

"Vì cái gì mà chú phải nóng lòng?" Lãnh Dạ Hy hỏi ngược lại, thật lòng không xem tiểu Tư Viễn là một đứa bé.

"Ồ, vậy chính là chú không quan tâm sao? thế vừa rồi cần gì phải tranh với cháu, hiện tại thì tốt rồi..., hai chúng ta ai cũng không có được, đáng tiếc a, gương mặt của chị mềm nhũn ngon miệng." Tiểu Tư Viễn vừa nói xong, còn tỏ vẻ vẫn còn thèm thuồng.

"Cháu quá nhiều lời!" Hình như Lãnh Dạ Hy không muốn để ý thằng bé, xoay người lại muốn đi.

"Dù sao chú cũng hối hận đi, chị không chỉ có gương mặt đẹp, hơn nữa ngực cũng rất đẫy đà a!"

"Câm miệng!" Mặt Lãnh Dạ Hy nổi đầy vạch đen, ai dạy đứa bé này.

Chỉ thấy tiểu Tư Viễn cong môi lên, gương mặt cười xấu xa, "Chú, vừa rồi cháu có sờ tới!"

"Không cần đi theo chú!" Lãnh Dạ Hi không muốn mang theo nó, còn nhỏ tuổi, có thể nói là Tiểu Sắc Lang. Hơn nữa. . . . . . Hơn nữa người phụ nữ Quý Linh Linh kia, cư nhiên mặc cho một đứa bé sỗ sàng.

Tiểu Tư Viễn nhìn bóng lưng Lãnh Dạ Hy, "Cháu mới không cần đi theo chú, cháu còn muốn đi cua mm*!" Dứt lời, cậu bé tiểu tiêu sái xoay người lại, đưa ánh mắt nhìn chăm chú mấy mỹ nữ trước mặt.

"Hi, Hello, các chị xinh đẹp!"

". . . !"

"Này, anh làm gì thế?" Quý Linh Linh không khỏi cắn môi, tại sao mình không có hơi sức, cứ như vậy bị hắn ép buộc kéo vào trong thang máy.

Nhìn nàng nhìn chằm chằm mắt to bộ dạng, Mộ Ly cười xấu xa, mắt không khỏi chăm chú vào trước ngực cô.

Quý Linh Linh theo ánh mắt của hắn, phát hiện hắn đang nhìn cái gì.

"Này!" Nàng lại một lần nữa đánh vào vai của hắn, "Nhìn cái gì vậy?" Cô vội vàng che ngực của mình.

Cái này. . . . . . Người này thật quá đáng, cho là mình ngủ quá một giấc ở nhà hắn, cho là trước đây hắn cường hôn mình, liền đem mình trở thành người đàn ông của cô rồi sao? Làm sao có thể!

"Anh cũng không phải là chưa từng nhìn qua." Trong lời nói của Mộ Ly mang theo mấy phần đáng tiếc, nhưng rõ ràng cũng có mùi vị hài lòng.

"Anh nói cái gì?" Quý Linh Linh hất đầu, hận không thể giết chết hắn.

"Anh sớm muộn cũng đều là nhìn, em nói đi, em yêu." Lại tới, lại tới, tên vô lại này, cô thật là phục hắn, tại sao có thể vô lại như vậy!

"Mộ Ly, tôi cảnh cáo anh, anh không nên nói lung tung! Hơn nữa, bây giờ anh buông tôi ra, Lãnh tổng vẫn còn ở chờ tôi ở trong đó!" Trời mới biết, nếu như làm chậm trễ chuyện chính sự, Lãnh Dạ Hy có thể hạnh hạ cô hay không.

"Em muốn đi tìm hắn?" Giọng nói Mộ Ly để lộ ra vẻ nguy hiểm.

Quý Linh Linh nhìn hắn, đột nhiên vẻ mặt có mấy phần nghiêm túc, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt của người đàn ông này biến đổi quá nhanh. Cô còn chưa muốn chết nhanh như vậy, chỉ có thể khuất phục.

"Đâu. . . . . . Nào có! Chỉ là, chỉ là tôi đi cùng Lãnh tổng tới đây, tối nay anh ta không có bạn nhảy thì làm thế nào?" Quý Linh Linh tỏ ra mình là cô gái tốt.

"Anh cũng không có bạn nhảy, sao em không quan tâm?" Vẻ mặt Mộ Ly như cũ không thay đổi.

"Tinh!" Cửa thang máy mở ra ở tầng 20.

"Ô. . . . . . Này!" Quý Linh Linh còn chưa kịp phản ứng, Mộ Ly liền ôm cô đi, không cho cô cự tuyệt, một cước đá văng cửa phòng đi vào.

"Mộ Ly!" Quý Linh Linh giật mình nắm chặt cà vạt của hắn.

"Thả. . . . . . Tay!" Mộ Ly đặt cô nằm rạp người trên giường, bắt lấy tay mềm của cô.

Cô gái ngu ngốc, còn níu cà vạt như thế, sẽ siết hắn chết .

Quý Linh Linh buông tay ra, lộn một cái, liền chạy trốn tới một bên. Cô tựa như đang phòng vệ nhìn hắn, "Mộ Ly, anh. . . . . . Anh muốn làm gì?"

Mộ Ly lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt xấu xa vô hình giết người, chỉ thấy hắn tháo cà vạt của mình, "Đương nhiên là tiến hành phục vụ."

"Phục. . . . . . Phục vụ cái gì?" Ngàn vạn, ngàn vạn lần không được! Trong lòng Quý Linh Linh run lẩy bẩy, tên đại sắc lang này, siêu cấp sắc lang, thì ra trong thời gian dài như vậy, hắn đều không quên!

"Em yêu, em nói xem?" Mộ Ly cấp cho cô một ánh mắt hấp dẫn.

Trong nháy mắt Quý Linh Linh miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt sững sờ, người đàn ông này. . . . . . Yêu mị.

"Đừng. . . . . . Đừng. . . . . . Tiền kia tôi không muốn nữa rồi !" Coi như giúp đỡ người nghèo vẫn không được! Người nào muốn đàn ông chứ, mặc dù sắc đẹp của hắn có thể thay cơm.

Đang nói chuyện, Mộ Ly đã cởi xong áo của mình rồi, lộ ra hình thể cường tráng.

Mẹ ơi, có muốn sắc dụ hay không a!

Quý Linh Linh nhìn chằm chằm thân hình màu lúa mì khỏe mạnh này, hơn nữa còn có cơ ngực, hắn không cần khỏe như vậy! Cô đang nhìn sững sờ, liền bị Mộ Ly kéo đến bên cạnh.

"A!" Mặt của cô không hề báo trước đụng vào người của hắn.

"Này!" Khốn kiếp. Ngay sau đó cô lại kêu một tiếng sợ hãi, cả người cũng bị Mộ Ly đặt ở trên giường.

May mà giường tương đối mềm, nếu không cô đều hoài nghi thân thể mình có thể bị áp hư hay không.

"Bên dưới, chỉ cần phát ra âm thanh hưởng thụ là tốt rồi, cái khác không hòa hài cũng không sao." Mộ Ly mập mờ nói, càng làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Quý Linh Linh chống đỡ ở trước ngực hắn, thật ra, đối với Mộ Ly, cô cũng chỉ có thể có cự tuyệt trên đầu lưỡi thôi, những thứ khác đều không làm được.

"Tốt lắm, không cần nhìn chằm chằm như vậy. Bây giờ, ánh mắt của em nên là ánh mắt mê ly, hấp dẫn anh." Mộ Ly nhỏ giọng nhẹ dụ dỗ, môi chậm rãi như hạt mưa nhỏ rơi trên môi của cô.

Dịu dàng, tưởng tượng không ít dịu dàng. Môi của hắn không có nóng bỏng, mà mang theo chút lạnh lẽo, loại hôn khẽ này, cảm giác vẫn còn rất hưởng thụ.

Quý Linh Linh hơi khẩn trương nhắm mắt lại, hưởng thụ tất cả những gì Mộ Ly mang cho lại cho cô.

Tay của hắn chậm rãi xuống dưới lục lọi, sau khi cô ngừng giãy dụa còn có mấy phần nhu thuận động lòng người.

Môi của hắn ở bờ môi cô, chậm rãi tuột xuống, cảm thụ giờ phút yên tĩnh này của cô.

"Hôm nay, rốt cuộc chúng ta có thể thực hiện." Âm thanh Mộ Ly mang theo vài phần vội vàng, hình như hắn không thể chờ đợi.

"Ô. . . . . ." Quý Linh Linh nhẹ giọng thở dài rên rỉ.

Nghe được âm thanh của cô, Mộ Ly như được khích lệ, càng thêm nhiệt tình hôn.

Kể từ sau đêm đó, không giây phút nào là hắn không nhớ nhung cô gái này, không ngờ tham gia dạ tiệc của nhà họ Lãnh lại có thể nhìn thấy cô. Nhưng vậy thì thế nào, cuối cùng đi chung với Quý Linh Linh, chỉ có thể là hắn mà thôi.

"A. . . . . ." Trên người nổi lên tầng da gà, nụ hôn của hắn khiến cho cô run rẩy không dứt.

"Hi, Hello, chú, chị xinh đẹp, hai người đang làm gì?" Đột nhiên ở cửa xuất hiện một Tiểu Nhân Nhân.

"A!" Quý Linh Linh khẽ kêu một tiếng, vội vàng đẩy ra Mộ Ly ra. Bởi vì hắn đang ở tư thế không phòng bị, cư nhiên bị Quý Linh Linh đẩy xuống dưới giường!

Tiểu Tư Viễn nhìn hai người hốt hoảng, không khỏi vui mừng nhẹ giọng cười "Khanh khách". Hắn dùng tay nhỏ bé che mắt, "Tôi không nhìn thấy!"

Tiểu tử thúi!

Một tên đàn ông đã phát điên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.