(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 15
Cố Triệu Ngang ghét bỏ diện mạo bẩn thỉu đầu bù tóc rối của mình, trong suốt thời gian bị giam, hắn kiên quyết không cho ta vào lao ngục thăm hắn.
Một tháng sau, hắn cũng không cho ta đón hắn ra khỏi cảnh lao tù. Hắn chỉ sai người hầu dẫn ta đến một khách điếm để chờ. Sau đó, ta gặp lại Cố Triệu Ngang vẫn trong bộ quần áo đẹp đẽ, gương mặt tươi sáng.
Còn có một đôi phu thê đang ôm một đứa trẻ.
"Đây là biểu ca biểu thẩu, cũng là cha mẹ của Dụ Nhi.”
Cố Triệu Ngang giới thiệu. Hắn thấy ta ngẩn ngơ, liền nắm tay ta kéo đến trước mặt phụ nhân kia.
Ta nhìn vào khuôn mặt ngủ say của đứa trẻ mà không cầm được nước mắt.
Đúng là Dụ Nhi rồi. Con nuôi của ta và Cố Triệu Ngang trong kiếp trước. Vì ta bị ngã xuống nước lại mắc phải bệnh nặng sau hai lần sảy thai nên Cố Triệu Ngang không cho phép ta sinh con nữa.
Hắn đã đi khắp nơi tìm một đứa trẻ để ta nuôi dưỡng, cũng là để ngăn cản những lời thị phi trong gia tộc.
Dụ Nhi đến với ta khi đã hơn ba tuổi.
Khi đó, cha mẹ của bé con đã chết trong một cuộc loạn lạc, đưa bé cũng bị mất thính lực một bên tai vì một tai nạn.
"Vậy là chàng đi về phía Nam sớm hơn là để cứu Dụ Nhi trước khi loạn lạc xảy ra?"
Trên xe ngựa trở về, ta chợt hiểu ra ý định của Cố Triệu Ngang.
Hắn gật đầu, "Trong kiếp trước, ta tự cho là có thể giúp nàng giải quyết mọi khó khăn."
"Nhưng việc duy nhất ta bất lực chính là khi nàng nhìn Dụ Nhi mà không cầm được nước mắt."
"Ta nghĩ, dù kiếp này nàng không phải là mẹ của đứa bé, nhưng khi thấy đứa bé khỏe mạnh, bình an trưởng thành, chắc chắn nàng sẽ cảm thấy vui mừng hơn nữa."
Ta lại không kìm được nước mắt.
"Thế tử, cảm ơn chàng."
"Nàng đã nói mấy lần cảm ơn rồi?"
Cố Triệu Ngang cười bất đắc dĩ, đưa cho ta một chiếc khăn tay mới.
"Đối với ta, chẳng lẽ chỉ có ân tình thôi sao?"
Nghe vậy, ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đang ẩn chứa nỗi buồn của hắn.
Ta không nhận chiếc khăn mà thuận thế tiến về phía hắn, vòng tay quanh cổ hắn, khẽ ghé đầu lên ngực hắn. Giống như mỗi lần chúng ta thân mật trước đây.
Cố Triệu Ngang cứng người lại.
Hắn không nói gì, chỉ ôm lấy eo ta, hai người cứ thế im lặng.
Hắn biết, đây chính là câu trả lời của ta.
16
Lễ cưới của ta và Cố Triệu Ngang trong kiếp này náo nhiệt hơn rất nhiều so với kiếp trước. Kết thúc những nghi lễ phức tạp trở về động phòng, thân thể mệt mỏi nhưng ta vẫn vô thức muốn dâng trà và giúp hắn thay áo.
Cố Triệu Ngang nhíu mày ngăn cản hành động của ta, rồi quay người ôm ta vào lòng.
"Ta đã muốn nói, những chuyện nhỏ nhặt này nàng không cần phải lo lắng."
"Nàng không làm, ta cũng sẽ không chán ghét nàng.”
Ta chớp mắt, "Vậy chàng muốn ta làm gì?"
Cố Triệu Ngang suy nghĩ một lát, giọng trầm trầm:
"Ta muốn nàng cười nhiều hơn với ta, đừng lúc nào gặp ta cũng thu lại nụ cười, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị."
"Ta muốn nàng giận dỗi ta nhiều hơn, nếu có thể mắng ta hai câu cũng không tồi."
Mặt hắn đỏ lên, trên người toàn mùi rượu.
Ta không nhịn được mà cười, "Vậy sao chàng không muốn ta khóc nhiều hơn?"
Ánh mắt Cố Triệu Ngang chuyển động, dường như tỉnh táo hơn một chút.
Hắn nheo mắt, cười tinh ranh, "Nếu phu nhân muốn, cũng không phải không được."
…
Nến đỏ trong phòng lay động, mưa gió vừa dứt.
Cố Triệu Ngang đột ngột vội vàng túm lấy áo, kéo tấm màn ra.
Ta cảnh giác hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ta phải sai người nấu thuốc cho phu nhân trước."
"...?"
"Nếu như giống kiếp trước, ngày mai thân thể của nàng..."
"Đủ rồi!"
Ta mạnh mẽ kéo hắn lại, bịt miệng hắn.
"...Chàng cũng không cần nhớ rõ mọi chuyện như vậy!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");