Thượng Khanh

Chương 7: 7: Sao Đêm Nay Lại Dâm Thế Này




Đến muộn, đánh răng rửa mặt xong, Lục Thiệu không chờ nổi nữa mà kéo Từ Khanh lên giường, vừa định đè người dưới thân để bắt nạt, thì thấy Từ Khanh đỏ mặt tránh tầm mắt của hắn, nói: "Cậu đừng nhúc nhích...!đêm nay...!tớ làm chủ."

Nghĩ đến việc hiếm khi nào Từ Khanh mới chủ động, Lục Thiệu ngoan ngoãn nghe lời để Từ Khanh sắp xếp, ngồi dựa lưng vào thành giường, hai mắt bị Từ Khanh che lại bằng bịt mắt, thị giác chìm trong bóng tối làm cho thính giác của hắn trở nên nhạy bén hơn.

Từ Khanh di chuyển trên giường phát ra tiếng sột soạt, cùng với phần nệm lún xuống và bàn tay chạm vào chân mình, Lục Thiệu đoán Từ Khanh đang ở giữa tách chân mình ra.

Đôi tay ấy sờ dọc theo đùi đến đũng quần của Lục Thiệu, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại vài lần, lớp vải mềm mại đã bị phân thân cương cứng đẩy ra thành hình vòng cung.

Theo động tác cởi quần của Từ Khanh, thân dưới của Lục Thiệu hoàn toàn lộ ra trước mắt cậu, đợi vài giây thấy Từ Khanh vẫn không nhúc nhích, Lục Thiệu hơi khom người sờ soạng cơ ngực của Từ Khanh, xoa vuốt thật mạnh tay, cảm nhận da thịt mềm mại giữa lòng bàn tay và các ngón tay, kiên nhẫn chờ đợi Từ Khanh.

Từ Khanh cứ để Lục Thiệu nghịch ngực mình một lúc, đỏ mặt nghĩ ngợi rồi âm thầm hạ quyết tâm, gỡ bàn tay đùa bỡn ngực mình ra, cúi người xuống.

Lục Thiệu vốn tưởng rằng cùng lắm thì Từ Khanh chỉ chủ động tự nhún trên người mình, không ngờ bỗng nhiên quy đầu bị thứ gì đó nóng ẩm lướt qua, khi nhận ra đó là thứ gì, hô hấp của Lục Thiệu trở nên nặng nề, dương v*t vốn đã cương cứng lại bất giác càng nhổng lên, mắt ngựa còn ứa dịch nhờn.

Từ Khanh liếm xong lại cảm thấy xấu hổ, vừa nhổm người dậy thì nhớ đến chuyện sáng nay Lục Thiệu được tỏ tình, trong lòng hơi chua xót, rồi lại làm liều cúi người xuống.

Cậu nhẹ nhàng ngậm đầu khấc vào trong miệng, nghĩ đến mấy bài hướng dẫn trên mạng, liên tục ấn đầu lưỡi vào mắt ngựa, đến khi bản thân đã quen với dịch nhờn mằn nặm, cậu há miệng ngậm được một nửa, tiếp tục cứ thế nhả ra ngậm vào.

Thứ đó trong miệng càng lúc càng lớn, cằm Từ Khanh cũng càng ngày càng mỏi, muốn nghỉ một lát cho nên ngừng lại, liếm nước trên côn th*t giống như ăn kẹo mút, sau đó vẫn tiếp tục xoa vuốt bằng tay.

Lục Thiệu bắt đầu có hơi không nhịn được nữa, luồn tay qua sau gáy Từ Khanh, nhẹ nhà vuốt ve xem như cổ vũ, từ từ đẩy hông lên, Từ Khanh ngoan ngoãn quỳ giữa hai chân Lục Thiệu, cố gắng há miệng nương theo cú thúc của hắn.

Nghe tiếng nước phát ra mỗi lần côn th*t ra vào trong miệng cậu, và tiếng rên rỉ vụn vặt vô tình của Từ Khanh khi bị thứ đó đẩy vào, cuối cùng Lục Thiệu không nhịn nổi mà tháo bịt mắt ra.

Nhìn dáng vẻ Từ Khanh ngoan ngoãn ngậm mút dương v*t của mình, cảm nhận nó được khoang miệng ẩm ướt vây lấy, Lục Thiệu không kìm được, cố ý mặc kệ mình xuất tinh sớm hơn bình thường.

Cổ họng bị kích thích bởi vì tinh dịch tràn vào đột ngột, Từ Khanh chảy nước mắt sống, ngồi thẳng người dậy, tinh dịch không nuốt vào tự chảy ra khoé miệng, cùng chảy dọc xuống cằm với dịch nhờn tiết ra từ quy đầu của Lục Thiệu trước đó.

Không đợi hô hấp của bản thân trở lại bình thường, tay Từ Khanh lại nắm lấy dương v*t của Lục Thiệu, sau khi sục lên sục lên vài chục lần, thứ đó lại dựng đứng một lần nữa, Từ Khanh không tuốt nữa, mà dùng đầu ngón tay nghịch mắt ngựa phía trên.

Đến khi cả hai tay dính đầy dịch nhờn, cậu lại tiếp tục vuốt ve côn th*t một lúc, còn cố tình ấn côn th*t đang nhổng xuống, buông tay ra, côn th*t hưng phấn lại bật lên.

Cứ chơi như thế vài lần, dương v*t cương cứng áp vào bụng dưới của Lục Thiệu, Từ Khanh không khỏi bật cười, Lục Thiệu cũng không ngăn cản, sau đó giữ cằm đối phương rồi hôn lên.

Từ Khanh dần đắm chìm trong nụ hôn với Lục Thiệu, tay cũng từ từ buông thằng em của Lục Thiệu ra, vòng tay qua vai người kia, mặc cho tay đối phương nhào nặn mông mình.

Từ Khanh ngoan ngoãn làm theo tư thế nằm bò mà Lục Thiệu muốn, cậu chôn mặt trong khuỷu tay của mình, chờ Lục Thiệu chơi mình từ phía sau.

Xúc cảm mềm mại khiến cho Từ Khanh bỗng ngẩng đầu mở to hai mắt, trườn người về phía trước cố gắng thoát ra, nhưng người phía sau đã chuẩn bị sẵn sàng tóm cổ chân Từ Khanh lại, không cho cậu trốn.

"Không được...!a...!ưm...!không được...!bẩn...!đừng..." Đầu lưỡi mềm mại len vào lỗ nhỏ của Từ Khanh, bắt chước theo động tác đâm rút, Lục Thiệu dùng đầu lưỡi vô tình tìm được điểm mẫn cảm khá nông của Từ Khanh, hắn không ngừng ấn lưỡi vào chỗ đó.

Thấy Từ Khanh vẫn vặn vẹo mông muốn chạy trốn, Lục Thiệu liền giơ tay vỗ vào cánh mông căng tròn trước mắt, dù vậy, Từ Khanh vẫn không từ bỏ mà giãy giụa.

"Hưm...!a a a...!không được...!tớ không cần như vậy...!cậu...!ưm...!cậu buông tớ ra..." Dưới sự kích thích của từng cơn khoái cảm ập đến, Từ Khanh dần trở nên yếu ớt, nghẹn ngào nức nở muốn Lục Thiệu ngưng liếm.

Bỏ qua tiếng nức nở của Từ Khanh, Lục Thiệu tập trung dùng đầu lưỡi hầu hạ lỗ nhỏ non mềm, tay cũng không nhàn rỗi, khá khiêu khích vuốt ve dương v*t đang rỉ nước của Từ Khanh.

Hai bên cùng tấn công, Từ Khanh nhanh chóng lên đỉnh lần đầu tiên trong đêm nay, lỗ nhỏ co rút kẹp chặt đầu lưỡi của Lục Thiệu, chim nhỏ phía trước cũng bắn tinh vào tay Lục Thiệu.

Cơ thể mềm nhũn gục xuống giường, Từ Khanh vẫn chưa lấy lại tinh thần sau khi lên đỉnh, đầu lưỡi trong lỗ nhỏ đã đổi thành gậy th*t, không cho cậu thời gian làm quen với nó, Lục Thiệu đã chịch cậu "sấp mặt".

"Đừng...!đừng...!ư hư...!nhanh quá...!đừng...!ưm...!a a a..."

"Sao đêm nay Khanh Khanh lại dâm thế này? Hửm? Về sau cứ dâm như thế này được không?"

Lục Thiệu vừa chịch vừa thỉnh thoảng xoa bóp hai phiến mông mềm mịn, trong chốc lát, Từ Khanh cảm thấy mông mình nóng rát, lỗ hậu lại rất thoải mái.

Hai cảm giác nóng và lạnh trái ngược nhau làm Từ Khanh đã bị chịch đến mức mê man không biết phải làm sao.

Chỉ biết khóc lóc rên rỉ, không ngờ điều đó càng làm cho Lục Thiệu chịch cậu mạnh bạo hơn.

Đến khi đôi mắt của Từ Khanh gần như sưng lên vì khóc, cuối cùng Lục Thiệu cũng xuất tinh, nếu không phải ngày mai còn phải đi học, Lục Thiệu thật sự muốn cứ chịch như thế này cho đến rạng sáng.

Ôm Từ Khanh ấm ức thút thít đi ngủ, Lục Thiệu cảm thấy vô cùng thoả mãn chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Từ Khanh bị ác mộng đánh thức, nhìn khuôn mặt say giấc của Lục Thiệu trước mắt, sự hoảng loạn trong lòng từ từ bình tĩnh lại, nhất thời không còn cảm giác buồn ngủ, thế nên cậu nương theo ánh trăng ngắm nhìn Lục Thiệu một lúc.

Cảnh tượng Lục Thiệu bị những người khác cướp đi sẽ không xuất hiện thật chứ? Thế nhưng...!nếu điều đó thật sự xảy ra trong tương lai...!cũng không sao cả.

Có thể ở bên Lục Thiệu bấy lâu nay, bản thân cậu đã thoả mãn rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.