Thương Hành Thiên Hạ

Chương 78: Mãi lâu




Tần Đồng một đường dạo đến cửa hàng nằm trên con phố đông đúc đang được cân nhắc kia, đó chính là nơi trù phú hắn đã phải suy tính rất cẩn thận, là nơi giao hội của những vị trí chủ chốt, suốt ngày ngựa xe như nước, quan to quý nhân nối liền không dứt.

Kia cao ba tầng lầu, gỗ lim ngói lưu ly có vẻ phi thường nổi bật, nguyên danh “Tùng Hạc Lâu”, vốn là một tiệm ăn, đã mở trong kinh thành có phần cũng lâu ngày, nhưng chủ nhân trước có việc phải trở về quê xử lý, cho nên mới bán lại cho người khác. Vốn tính toán xong xuôi rồi mới trở về, ai ngờ nơi này ai nhìn cũng đều đỏ mắt, giá cả một đường tăng nhanh, không ai nguyện rơi xuống sau kẻ khác.

Người nọ bất đắc dĩ, đành phải tìm người xử lý hộ, chính mình quay trở về trước.

Tần Đồng lần này đến, chính là đã cùng người quản lý đó định giá cả cùng thời gian, chuẩn bị chân chính sở hữu toàn bộ cửa tiệm.

Tuy rằng cửa tiệm này giá cả không phải là thấp, nhưng khi giá báo càng cao người tranh lại càng ít, đến cuối cùng chỉ còn Tần Đồng cùng với một người nữa, mà hiện tại đối với Tần Đồng mà nói, tiền đã không còn là vấn đề, cửa tiệm này, hắn thật rất muốn có được.

Một đường đến đây, nhìn không ít phố chợ, lại dọc theo ven đường mà mua không ít những thứ ăn vặt, đến Tùng Hạc lâu cũng vừa đúng buổi trưa, cho nên không hề cảm thấy đói. Vừa đúng giờ ước định với người phụ trách xử lý, người nọ đã thấy chờ ở bên ngoài tiệm, nhìn thấy hắn, cười vái chào nói: “Tần Đồng công tử, tại hạ Tống Trữ hạnh ngộ hạnh ngộ.”

Người nọ tươi cười thực nghiêm chỉnh, cũng thực chuyên nghiệp hóa. Một bộ quần áo màu lam nhạt, khiến cho người ta có cảm giác già dặn, Tần Đồng không chút nghi ngờ đây chính là chức nghiệp hắn được rèn luyện hàng ngày.

Tần Đồng vội vàng chào đáp lễ, Tống Trữ nói tiếp: “Ta đã nói ngày hôm qua, hôm nay có thể còn có một vị khác cũng lại đây, mọi người không ngại thì cùng ngồi xuống tâm sự, đàm đạo sự tình thỏa đáng.”

Tần Đồng gật gật đầu: “Ta nhớ, nhưng không biết người nọ là ai? Khi nào mới có thể lại đây?”

Tống Trữ cười nói: “Theo đúng quy củ, không thể nói trước lung tung, khi người đến Tần công tử gặp tự nhiên sẽ biết, xin thỉnh thứ lỗi. Ta đã chuẩn bị rượu nhạt ở trong tiệm, Tần công tử không ngại vào trong chờ.”

Tần Đồng không có dị nghị, liền cùng Lục Gia Diễm đi vào. Tiệm này tuy rằng bỏ trống nhiều ngày, nhưng cũng thật sự sạch sẽ, những cái bàn được đặt chỉnh tế không thấy tro bụi, đại sảnh trống không rộng rãi, Tần Đồng càng xem càng thích, trong lòng đã bắt đầu tính toán sau này nên trang hoàng như thế nào, lại nên bán cái gì mới tốt.

Tống Trữ trực tiếp dẫn hắn vào một bàn trống giữa đại sảnh, nơi đó đặt một số tấm bình phong khắc chạm, ngăn cách với những bàn khác trong đại sảnh, cũng không cảm thấy kín kẽ, cảm giác thật không sai. Tần Đồng quay đầu nhìn, phát hiện nơi này đều được bố trí như vậy, vị trí bọn họ đang ngồi đúng là gần ngay cửa nhất.

Tống Trữ cầm lấy bình rượu trên bàn rót cho Tần Đồng một chén, bồi một chén, trên mặt vẫn lộ vẻ cười: “Tần công tử, một vị khác đã đến rồi, ta đi ra cửa nghênh đón, ngươi trước ngồi đợi một lát.”

Tần Đồng gật đầu, Tống Trữ khách khí xin phép, sau đó không nhanh không chậm bước ra ngoài. Tần Đồng ngồi lại, cảm thấy nhàm chán nằm úp sấp xuống bàn, lẩm bẩm: “Người kia rốt cuộc là ai a…”

Lục Gia Diễm rót cho chính mình một chén rượu, ngưỡng cổ uống cạn, trả lời: “Đến đây tự nhiên sẽ biết.”

Tần Đồng bĩu môi, đối với chuyện cái rương nhớ mãi không quên: “Tiền của ta đâu? Khi nào thì mới đến?”

“Lúc cần tự nhiên sẽ có.”

Tần Đồng trở mình xem thường, hừ một tiếng quay qua… tiếp tục nằm úp sấp, ngón tay lại vẽ ngoáy lên chén rượu, đang nhàm chán, bỗng nhiên nghe được có người gọi hắn: “Tần Đồng?”

Tần Đồng nghe tiếng kinh ngạc quay đầu lại: “Là ngươi?” Hà Vấn Kinh.

Hà Vấn Kinh bước lại vài bước, ngồi vào bàn: “Nguyên lai ngươi đối với tiệm này có hứng thú sao? Là tính toán làm sinh ý gì?”

“Cũng có quyết định này, bất quá cũng chưa nghĩ tốt, trước cứ mua trước rồi tính toán sau.”

Tống Trữ chen vào, cười nói: “Nguyên lai hai vị nhận thức, kia rất tốt.”

Cây quạt trong tay Hà Vấn Kinh nhẹ gõ lên bàn vài cái: “Không tồi, kia rất tốt, nếu ngươi đã thích lâu này, ta đây cũng không tranh giành, ngươi cứ lấy đi.”

Tần Đồng mờ mịt “A” một tiếng, sau đó mới có phản ứng: “Cái gì?”

Hà Vấn Kinh cười cười: “Lâu này ngươi cứ lấy.”

“Ngươi tranh đến cuối cùng, sau đó cứ như vậy từ bỏ?”

Này so với những gì Tần Đồng trước kia chứng kiến trên thương trường hoàn toàn bất đồng, dĩ vãng bằng hữu là bằng hữu, khi tranh giành lợi ích cũng không chút lưu tình, thủ đoạn nào cũng sử dụng được, nào lại dễ dàng chắp tay nhượng bộ như vậy?

Hà Vấn Kinh liếc mắt một cái liền nhìn ra hồ nghi của hắn, cười nói: “Ta thích nơi này cũng chỉ vì nó nằm ở một vị trí hảo, nhưng muốn nói là lấy nó làm gì, bất quá sẽ giống như những cửa hàng buôn bán trước, cũng không có cái gì mới. Nhưng thật ra ngươi Tần Đồng, tương lai muốn nghĩ ra cái gì đó quan trọng thực khiến ta rất chờ mong.”

Tần Đồng ngượng ngùng cười cười, đưa tay trảo trảo tóc: “Kia ngày khai trương nhất định ngươi là người đầu tiên được phát thiệp.”

“Một lời đã định.”

Vì thế Tống Trữ nói tiếp: “Như thế rất tốt, Tần công tử, ta nơi này đã đem khế đất cùng khế ước mua bán đến đây cả, ngươi chỉ cần điền giá cả lên đó, ký tên sau đó đóng dấu liền thành.”

Tần Đồng đã có chút chột dạ, bạc đến giờ còn chưa thấy bóng dáng, hắn muốn ký nhưng không có tiền thì làm sao bây giờ? Nhìn lại Lục Gia Diễm, thấy hắn đối với mình gật đầu, lúc này mới thả lỏng một chút, gật đầu nói: “Hảo.”

Tống Trữ đưa khế ước qua, lại lấy ra từ trong ngực một cái hộp mực đóng dấu, nghiêm chính đặt trước mặt Tần Đồng, làm tư thế thỉnh: “Tần công tử, thỉnh.”

Tần Đồng vì thế vung bút ký tên mình, lại ấn dấu. Tống Trữ đem một phần thu hảo, sau đó đưa khế đất qua: “Hiện tại tiệm này là của Tần công tử ngươi. Chúc mừng!”

Tần Đồng miệng thì đáp, ánh mắt lại liếc về phía Lục Gia Diễm, nhìn hắn ung dung lấy từ trong tay áo ra một chồng ngân phiếu, đếm số lượng đưa qua cho Tống Trữ, nói: “Ngươi kiểm tra đi.” Ánh mắt Tần Đồng trừng lớn.

Tống Trữ nhìn qua liền thu vào trong ngực: “Ngân phiếu của Đại Thông Ngân Hiệu, tất nhiên là thật.”

Nói xong chắp tay vái chào mọi người: “Kia chuyện của tại hạ đã xong, liền cùng mọi người chia tay, cáo từ.”

Tống Trữ đi rồi, Hà Vấn Kinh đứng lên nói với Tần Đồng: “Cuối cùng đã bị người khác lấy đi, ta cũng chỉ là người thứ hai, chúc mừng chúc mừng a, cũng đừng quên những gì vừa nói, thiệp mời đầu tiên phải phát cho ta.”

Tần Đồng thu hồi tầm mắt, chuyển hướng Hà Vấn Kinh cười nói: “Đó là tất nhiên.”

Nói tới đây, Hà Vấn Kinh giống như lại nhớ đến cái gì, hỏi: “Lại nói tiếp, ngươi tựa hồ muốn lấy tiệm này để làm chuyện khác, vậy nguyên lai ngươi làm sinh ý gì? Thật sự là sơ suất, nhưng ta đến bây giờ vẫn chưa biết.”

Tần Đồng thật ra lại chần chờ, thời đại này, một đại nam nhân làm son phấn, nghe ra có vẻ cũng không phải là chuyện hợp lý hợp tình. Hà Vấn Kinh thấy hắn lộ ra vẻ do dự, thử nói: “Không tiện nói sao? Kia cũng không sao.”

Tần Đồng liên tục xua tay, cười nói: “Cũng không phải, ta chỉ là không để ý, chỉ là người khác nghe tổng sẽ có cảm giác là lạ, cho nên cũng ít đề cập, ta làm son phấn.”

Hà Vấn Kinh sửng sốt: “Son phấn?”

Nhớ lại, khó trách trước đó vài ngày khi đến Lục Y Các hỏi Uyển Mộng, nàng nói Tầm Nguyệt mấy ngày nay không biết dùng phương pháp gì, người biến đẹp, trong thanh lâu không ít người tò mò muốn chết, ai cũng suy đoán việc này, lại không tìm ra đáp án.

Lúc ấy hắn liền nhận ra Tầm Nguyệt chính là nữ nhân mình đã gặp qua, nhưng không có nghe ra nguyên do, lại thấy Tầm Nguyệt chính xác so với lần đầu gặp có bất đồng rất lớn, càng không có cảm giác khó hiểu, lúc này vừa nghe Tần Đồng nói, mới bừng tỉnh ngộ, nguyên lai là có chuyện như vậy.

Hà Vấn Kinh ánh mắt hơi chuyển, cười nói: “Làm son phấn, kia tay nghề phải thực thành thục, hơn nữa phải đối với nữ nhân có nghiên cứu đặc biệt mới được, thật cũng là một chuyện phong nhã.” Trong đầu cũng không tự giác nhớ lại một màn được nhìn thấy tại thanh lâu đêm đó, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị vô cùng.

Tần Đồng giật nhẹ khóe miệng, hắn hiện tại sao có thể có cái gì gọi là nghiên cứu nữ nhân, chỉ là mỗi ngày trời đất xung đột hắn đều lãnh đủ, lại vẫn cười cười, nói: “Sao lại thế, chính là đối với thảo dược có chút hứng thú mà thôi, thuận tiện xem như kiếm sống.”

Vừa nói vừa đứng lên: “Sắc trời không còn sớm, không bằng lần sau chọn một nơi tốt tốt chúng ta tiếp tục, ta còn có chút sự tình phải làm, nếu thất lễ cũng không nên trách móc.”

Hà Vấn Kinh đứng dậy theo, cười nói: “Đâu dám, lúc này hiện tại cũng không phải để nói chuyện, không bằng ngày khác ta gửi một tấm thiệp đến quý phủ, ngươi cũng đừng nên từ chối.”

“Không dám.”

Hai người đang chia tay, Tần Đồng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, ta muốn đi một chuyến đến Trần gia bán kim ngư kia, lại không biết như thế nào mới có thể qua đó, ngươi có biết đường không?”

“Nga, xem ra ngươi thực thích kim ngư a, muốn đi xem?”

Tần Đồng ha hả cười: “Là có chút hứng thú.”

“Kim ngư Trần gia ta thật ra đã đi qua, đích xác là mở rộng nhãn giới. Như vậy, vừa lúc nơi ta muốn đi tới cũng ngang qua kim ngư Trần gia, không bằng tiện thể các ngươi cũng đi cùng.”

“Thật sao? Đa tạ.”

Hà Vấn Kinh tùy tay đem chiết phiến mở ra, cười nói: “Sẵn tiện thôi mà, việc gì phải nhiều lễ nghĩa như vậy, này liền đi đi. Chính là xe ngựa hôm nay ta ngồi thuộc loại đơn giản, có thể có chút chật chội đi.”

Tần Đồng lên xe ngựa âm thầm líu lưỡi, xe ngựa này, nói là đơn giản, bên trong lại rộng đến mức chứa ba người cũng không có cảm giác chật chội, ngược là còn vừa hảo.

Bên trong xe một bên là để ngồi, đối diện là một cái bàn nhỏ, cư nhiên rượu nước thức ăn nhẹ đều đầy đủ, Hà Vấn Kinh dẫn Tần Đồng ngồi xuống, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, Lục Gia Diễm ngồi tận bên trong cùng, thủy chung chưa nói một câu nào, chỉ nhắm hai mắt lại dưỡng thần. Thái độ này của hắn khiến Tần Đồng có cảm giác xấu hổ, lại không thể nói rõ, đành phải cười cười tỏ vẻ thật có lỗi.

Hà Vấn Kinh ý bảo mình không ngại, ánh mắt lại thoáng liếc qua, nhìn thấy Lục Gia Diễm nhắm mắt bế quan, nhưng hắn khẳng định hai người nói chuyện gì một câu tên kia cũng sẽ nghe không sót. Vì thế không chút vết tích hướng sát vào Tần Đồng, nói: “Kim ngư Trần gia rất nhanh sẽ đến, sau khi xuống xe rẽ trái, xuyên qua cái ngõ nhỏ liền thấy được. Hắn bình thường là người không khách khí, ngươi nói với tiểu đồng là bằng hữu của ta, chắc là có thể đi.”

Tần Đồng không phát giác ra động tác của hắn, hỏi: “Nơi đó có bao nhiêu loại kim ngư?”

Hà Vấn Kinh cười nói: “Toàn bộ, ngươi nghĩ cái gì nơi đó đều có, hắn còn tạo ra không ít loại mới, chính là vẫn còn chưa ổn định, đều bị hắn xem như bảo bối mà cất giấu, còn không có lấy ra cho người khác xem, ai cũng chưa có phúc được thấy, đương kim hoàng thượng đều rất là mong chờ.”

Tần Đồng trong lòng vừa động, hỏi: “Đúng rồi, ngươi không phải nói hắn là chuyên vì hoàng gia mà phụ trách dưỡng ngư sao, như thế nào hắn lại chưa đến hoàng cung?”

“Ngươi có điều không biết, Trần gia nhiều thế hệ vì cung đình nuôi cá, cá trong cung tự nhiên cũng do người Trần gia chăm sóc, bất quá chuyện chăm sóc đều do đồ đệ hắn phụ tách, mà hắn chuyện quan trọng nhất chính là đào tạo ra giống mới.”

“Gây giống loại mới là một quá trình cần nhiều thời gian, ta nhớ rõ Ngọc Ấn Trai cùng Chu Ấn Trai kia, bắt đầu được hắn tạo ra từ hai đời, thẳng đến gần hai năm mới dần định hình. Kia, giống như một đôi được đặt ở nơi đó cho mọi người tán thưởng, thật xinh đẹp và thú vị.”

Tần Đồng đáp: “Đáng tiếc ta còn chưa thấy được, nếu hôm nay có thể nhìn thất, thật cũng coi như là mở rộng tầm mắt.” Trong lòng cũng đã nhíu mày, nói như vậy, hắn như thế nào mới có thể đi theo Lục Gia Diễm trà trộn vào trong cung tìm hiểu?

Ý tưởng này từ ngày cùng với Lục Gia Diễm nhắc đến kim ngư Trần gia đã lặng lẽ mọc rễ trong lòng hắn, hoàng cung a, người hiện đại có mấy người có thể chân chính nhìn thấy hoàng cung của hoàng đế? Đại khái chỉ có người cùng hắn xuyên qua mới có cơ hội này, nhưng không cần thiết mỗi người đều có thể được thấy, không phải sao? Cho nên, cơ hội này, nói gì đi nữa cũng không thể buông tha!

Chẳng qua nghĩ thì nghĩ thế, sự thật trước mắt khiến cho hắn thực nhức đầu, bọn họ cùng kim ngư Trần gia không quen không biết, căn bản không thể nhận thức rõ, nhiều lắm chỉ gặp qua một lần mà thôi, muốn dùng phương pháp gì, mới có thể khiến cho hắn mang họ tiến cung đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.