Ánh mắt càng trừng lớn, nhìn thấy người nọ đối với mình nháy mắt mỉm cười, Tần Đồng hét lớn: “Mẹ nó, lão tử bị chiếm tiện nghi!” (tại đây có ai hiểu bạn Đồng giận dữ cái gì không =))))))
Một lời phát ra, cả phòng tĩnh lặng.
Lục Gia Diễm sắc mặt u ám, đột nhiên cảm giác thực vô lực, tên ngốc này, hắn rốt cuộc có biết đây hiện tại là tình huống gì hay không, cư nhiên lại còn có tâm tình so đo loại sự tình này.
Giang Kỳ từ sau Lục Gia Diễm tiến đến, cười đến nhăn nhó: “Cũng vậy thôi, Tần công tử, ta không phải cũng gọi ngươi vô số lần nhị thiếu gia hay sao.” Nói là bị chiếm tiện nghi, hắn cũng bị chiếm nhiều lắm nha.
Tần Đồng bị trói trên ghế không thể động, nghiêng đầu hừ một tiếng thầm nói: “Kia cũng không thể so được.”
Bọn họ ở bên cạnh tự quyết định, hoàn toàn xem Phó Nguyên như không khí mà bỏ qua, khiến hắn sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh và cuối cùng là dần dần thành đen, phẫn nộ bị bỏ qua đã vượt xa nỗi khiếp sợ cùng bất an khi thấy hai người xa lạ xông vào mật thất kia. Cho nên hắn rất nhanh đến bên cạnh chế trụ cằm Tần Đồng, trở tay khéo léo đem chuôi món vũ khí khi nãy định tra tấn để ngay cổ họng, quát: “Các ngươi là ai?”
Tần Đồng nhất thời ngậm miệng, hung khí chói lọi kia tại hầu gian tản mát hàn khí lạnh như băng, nhắc nhỏ hắn hiện vẫn còn đang là con tin. Mũi nhọn đáng sợ kia để tại làn da yếu ớt trên cổ khiến hắn ngay cả hô hấp cũng trở nên thật cẩn thận, sợ chỉ một chút thở mạnh là thứ đó sẽ chui ngay vào cổ họng.
Cho dù hắn không có kiến thức y học cũng có thể biết thứ kia nếu đâm vào tuy rằng không lập tức lấy đi tính mạng, nhưng thống khổ càng trở nên gấp bội, ngay cả kỹ thuật chữa bệnh hiện đại còn chưa chắc có thể cứu chữa, đương nhiên miễn bàn đến thời đại này, hắn không muốn chết vừa thống khổ lại vừa khó coi như vậy.
Trong mật thất không khí trở nên tĩnh lặng, Lục Gia Diễm trong mắt vút qua một tia cấp bách, Giang Kỳ tuy rằng vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng tay cũng đã rút vào trong áo. Bất quá này đó Tần Đồng không rảnh mà quan tâm, lực chú ý của hắn hoàn toàn dồn vào hung khí kia, rất muốn nhắc nhở Phó Nguyên cầm nó chắc một chút, cứ run đến run lui như vậy, thực dễ dàng cắt vào cái cổ hắn.
Nhưng hiển nhiên Phó Nguyên không có ý định cầm chắc, mũi nhọn run run đưa qua đưa lại trên làn da cổ mẫn cảm yếu ớt, cảm giác từng trận đau đớn, Tần Đồng đánh giá cổ mình không chảy máu thì cũng đã bị cắt qua tầng da giấy. Hắn cũng có thể cảm giác được tên bắt cóc thực khẩn trương, tay chế trụ mình đã bắt đầu xuất mồ hôi.
Sau một thời gian ngắn đắn đo, Tần Đồng vẫn là quyết định mở miệng: “Này, vị này… Ách… Đại nhân, có chuyện hảo hảo nói, phiền ngươi cầm tay ổn một chút, ngươi nếu cứ như vậy lỡ đâm vào ta, đối với mọi người đều không có gì tốt.”
Phó Nguyên vốn đang khẩn trương, Tần Đồng nói như vậy càng khiến thần kinh hắn thêm căng thằng, quát: “Câm miệng cho ta.” Trên đời này sao lại có người như thế, bị người nắm giữ trong tay còn dám cò kè mặc cả.
Đồng thời dưới tay tăng lực, trực tiếp nắm thẳng cổ Tần Đồng, hung hăng nói: “Nói mau, các ngươi rốt cuộc là ai?!”
Tần Đồng cổ bị bắt ngửa ra sau, hô hấp không thoải mái khiến hắn kêu đau một tiếng, khuôn mặt dần dần đỏ ửng, ngay cả thời khắc giương mắt đó, hắn có thể nhìn thấy cơ thể tên bắt cóc đang cực kỳ khẩn trương.
Lục Gia Diễm sắc mặt rõ ràng âm trầm thêm một bậc: “Ta là ai? Phó Nguyên, ngươi không nhận ra sao?” Nói xong tiến lên một bước, đứng phía trước Giang Kỳ.
Giang Kỳ nhún vai, hướng bên cạnh tránh qua, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm cái tay kia của Phó Nguyên.
Phó Nguyên trừng lớn nhìn chằm chằm Lục Gia Diễm, đột nhiên thấy hắn biến mất vẻ kiêu căng, cảm giác lạnh như băng tiêu thất sạch sẽ, khí chất cả người đột nhiên biến đổi, trở nên trầm ổn im lặng, dưới ánh nến mờ ảo khiến dung mạo hắn có thay đổi một chút, dường như hoàn toàn giống như một người khác.
Tần Đồng cảm giác được lực đạo nơi cổ họng mình buông lỏng, khiến hắn không khỏi nhả ra khí cúi đầu xuống, vừa nhìn thấy Lục Gia Diễm liền trở nên ngốc lăng, đó là hắn sao? Vì cái gì hắn lại cảm thấy được đó là một người khác?
So ra thì Phó Nguyên chịu chấn động nhiều hơn gấp mấy lần, khuôn mặt kia không biết đã bao lần xuất hiện trong giấc mộng, cho dù chết cũng khiến mình không thể an tâm chìm vào giấc ngủ. Thật vất vả mới cảm thấy có chút an tâm, lại chẳng được bao lâu đã quay về với cơn ác mộng!
Tay Phó Nguyên bắt đầu run lên không riêng tay, mà là cả toàn thân, khớp hàm bắt đầu đánh nhau khanh khách: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi là…”
“Ta là con của hắn.”
Phó Nguyên như bị sét đánh, điên cuồng lắc đầu nói: “Không thể nào không thể nào! Bọn họ khi đó đã bị giết, bị giết!” Khi đó hẳn là chỉ có một tiểu nữ oa bốn tuổi không tìm được, vì cái gì những kẻ vốn dĩ đã chết tất cả đều trở lại? Là người? Hay là âm hồn không tan?
Quang mang trong mắt Lục Gia Diễm trở nên lạnh băng như dao, Phó Nguyên thậm chí còn cảm giác được ánh mắt kia đang cắt đi máu thịt của mình, lại nghe hắn thong thả nói: “Thực đáng tiếc ta còn sống.”
Phó Nguyên trong lòng sợ hãi đã đến tột bậc, khẩn trương cực độ, hắn mãnh liệt nắm lấy tóc Tần Đồng, thanh âm trở nên điên cuồng: “Dừng lại cho ta, dừng lại! Không được lại đây!” Hung khí trong tay lại chỉ tới cổ họng Tần Đồng.
Tần Đồng đang lơi lỏng đột nhiên bị dọa sợ ngây người, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, da đầu đau đớn khiến hắn “A” một tiếng, mồ hôi lạnh nháy mắt rơi xuống, sau đó thanh âm đều bị hắn nuốt vào trong cổ họng, vì không muốn kích động kẻ kia, cái tên đó không phải là điên rồi đi?
Lục Gia Diễm đứng tại chỗ không có động, Phó Nguyên kéo Tần Đồng từng bước lui lại phía sau, chiếc ghế nặng nề kéo trên nền đá phát ra âm thanh chói tai: “Ngươi dám động một chút ra sẽ lấy mạng hắn!”
Giang Kỳ ở trong góc đã muốn nhịn không được muốn lấy tay áo che khuất hai mắt mình, nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy biểu tình Lục Gia Diễm đáng sợ đến mức này. Tên Phó Nguyên kia quả nhiên là quá ngốc, hành động này không phải buộc người ta đem hắn chia thành tám khối hay sao?
Quả nhiên nghe được Lục Gia Diễm nói: “Cẩn thận tay ngươi, làm mất của hắn một cọng tóc ta liền cắt của ngươi một miếng thịt.” Thanh âm thực vững vàng, ngữ khí đã băng lạnh đến cực điểm.
Lần này Giang Kỳ thật sự đem tay áo che lên, bất quá không phải mắt mà là miệng, một tràng cười lúc này thực sự không hợp thời cho lắm, nhưng hắn sợ mình khống chế không được: này cái tên khó chịu, khi thổ lộ cư nhiên lại đáng yêu như vậy!
Tần Đồng bị Phó Nguyên nắm giữ lại tuyệt đối không cảm thấy buồn cười, hắn thậm chí căn bản không rảnh mà suy nghĩ hàm nghĩa của những lời này, ngược lại là đau nhức bởi vì câu nói kia của Lục Gia Diễm “ầm” một cái đã khiến lửa giận của hắn bộc phát. Tên hỗn đản này, là người đều biết dưới tình huống như vậy không thể kích thích gây tội, hắn cư nhiên còn nói ra loại lời nói miệt thị rõ ràng này, hắn chắc thấy mình sống lâu quá rồi đi.
Vì thể miệng lại di động trước não: “Họ Lục kia, ngươi là không phải ước gì ta chết a?!”
Giang Kỳ không nói gì, hắn cơ hồ không thẳng nổi thắt lưng, một tay che miệng một tay ôm bụng. Thật sự là đến đúng chỗ, cái loại náo nhiệt này chỉ sợ trăm năm khó gặp, hơn nữa nhìn sắc mặt Lục Gia Diễm nháy mắt trắng xanh, hắn liền nhịn không được muốn đi nện tường, cái tên tiểu tình nhân kia, quả nhiên thật sự thú vị.
Thực hiển nhiên, không riêng gì hai người bọn họ, Phó Nguyên cũng bị Tần Đồng đột nhiên kích động, thần kinh vốn đã căng thẳng đến cực điểm như đã không thể thừa nhận thêm kích thích, hắn theo phản xạ kéo tóc Tần Đồng xuống, giận dữ hét: “Câm miệng cho ta!” Tay phải đối với cần cổ không hề che đậy đâm thẳng xuống.
Một bạch quang sắc bén xuất ra, Tần Đồng trơ mắt nhìn đạo bạch quang đó hướng yết hầu mình mà tới, chỉ kịp phản ứng: “Xong rồi!”
“Phanh!”
“A!”
“Oa a a a!”
“Phốc.”
Bốn tiếng cơ hồ cùng vang lên, sau đó yên lặng như cũ.
Hung khí của Phó Nguyên còn chưa kịp gặp được da Tần Đồng, liền đã bị một lực đạo mạnh mẽ phá vỡ, “phanh” cứng rắn đánh lên tường đá khiến hắn nhịn không được kêu to, sau đó ngã xuống đất không đứng dậy.
Tần Đồng ngay tại khắc đó cảm thấy chính mình hoa mắt vòng vo nửa vòng, không khỏi la hoảng. Ngay sau đó dây thừng buông lỏng rơi xuống đất, hắn lại vẫn chỉ ngơ ngác ngồi trên ghế, óc chậm mất ba nhịp mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Lục Gia Diễm đã đứng trước mặt hắn, cúi nhẹ thắt lưng vỗ vỗ mặt hắn: “Uy, ngươi có khỏe không?” Hắn xuống tay đã muốn rất nhẹ, lại không có giết người, chẳng lẽ còn bị dọa cho choáng váng?
Tần Đồng hô hấp dồn dập hít vào không khí mới mẻ, tất cả cảm giác nháy mắt trở vể, da đầu đang đau đến run lên cùng yết hầu đau đớn mà còn phải nhìn thấy một gương mặt phóng đại trước mặt mình càng khiến hắn khó chịu, hắn một phen nhảy dựng lên ghế tóm áo Lục Gia Diễm: “Họ Lục ngươi hỗn đản!”
Lục Gia Diễm nhíu mày: “Ngươi đang khùng cái gì?”
Tần Đồng một tay chỉ vào Phó Nguyên đang ghé vào góc tường: “Ngươi là không có não hay là không bình thường? Loại tội phạm bắt con tin thế ày lại có thể tùy tiện kích động hay sao? Yết hầu của ta thiếu chút nữa đã thủng lỗ!”
Chính là ồn ào, yết hầu lại một trận không thoải mái, đành dừng lại thở, liếc thấy sắc mặt xanh mét của Lục Gia Diễm, đột nhiên tỉnh ngộ mình đang giảng kiến thức hiện đại cho cái tên lỗi thời, nên vô lực, lắc tay nói: “Quên đi, nói ngươi cũng không hiểu.” Dưới tay có ý thức hướng chính cổ họng mình sờ soạng, không biết hay không cắt da.
Cái tay kia so với hắn mau hơn một bước sờ vào trên cổ hắn, đem hắn kéo qua, lại nâng đầu hắn lên nói: “Ta xem thử.”
Cần cổ bóng loáng dưới ánh nến lập lòe mang theo màu mật ong mạnh khỏe, chính là gần đó có nhiều dấu dao màu đỏ, khiến Lục Gia Diễm cảm thấy rất chói mắt, hắn nhẹ nhàng sờ sờ nói: “Không bị thương, qua một đêm là có thể tốt lắm.”
Hành động như vậy hiển nhiên khiến cho Tần công tử chúng ta phi thường không thích ứng, trên mặt lập tức bị lửa thiêu, nhanh chóng đem bàn tay trên cổ họng mình bỏ xuống: “Lấy ra lấy ra.”
Thuận tiện một chưởng đẩy Lục Gia Diễm ra, bản thân nhảy sang một bên: “Ta không sao.”
Lục Gia Diễm thu tay lại, chỉ nói: “Không việc gì là tốt rồi.”
Nói xong bước đến tường nhìn Phó Nguyên vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất, một đạo hàn quang hướng về tay chân Phó Nguyên cắt xuống, động tác hắn cực nhanh, Phó Nguyên thẳng đến khi máu tràn ra hồi lâu mới kêu lên thảm thiết.
Lục Gia Diễm đối với tiếng kêu thảm thiết kia hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, nói với Giang Kỳ: “Ngươi giải quyết.” Lại đến kéo Tần Đồng đi, Tần Đồng thì bị máu chảy đầy đất cùng tiếng kêu thảm thiết kia khiến da đầu hắn run rẩy lên, Lục Gia Diễm kéo đi hắn liền đuổi theo, ước gì sớm được rời đi, lại giấu không được tò mò, hỏi: “Ngươi đã làm gì?”
Lục Gia Diễm đi phía trước, nhìn không rõ biểu tình, chỉ nghe hắn trả lời: “Ta nói rồi, hắn làm mất của ngươi một cọng tóc ta cắt hắn một khối thịt, nhưng bốn cọng tóc ít quá, không bằng đánh gãy gân tay gân chân.”
Tần Đồng nghẹn lại, trong lòng bắt đầu bất ổn, hắn vậy là có ý tứ gì? Tự động che chắn cảm giác quái dị trong lòng bằng một cái lý do, Tần Đồng thử hỏi: “Chẳng lẽ là ngươi cảm thấy hắn kéo ít tóc quá hay sao?” Tuy rằng lý do này khiến hắn đại hỏa, nhưng so ra vẫn còn tốt hơn cảm giác khó chịu trong lòng.
Lục Gia Diễm đi trước đột nhiên dừng lại, Tần Đồng cuốn quít dừng lại theo, nhưng bởi vì quán tính vọt lên trước một bước nhỏ, liền khiến hắn đụng ngay vào ***g ngực Lục Gia Diễm, không đợi ngẩng đầu đã bị ôm chặt, bên tai thổi qua nhiệt khí: “Ngươi sao lại cảm thấy thế?”
Tần Đồng lập tức cảm thấy mình thật sự bắt đầu tim đập quá tốc độ, hầm ngầm tối như mực thành công che giấu khuôn mặt đang dần chuyển thành hồng, nhưng lại tránh không được việc các giác quan khác trở nên mẫn cảm sâu sắc hơn, không khí cũng càng thêm loãng. Trong một thời gian ngắn, Tần Đồng liền cảm giác hô hấp khó khăn, không khí nơi này tựa hồ đều đã bị hút hết.
Lục Gia Diễm hiển nhiên cũng phát giác điểm này, cũng không biết là vô tình hay cố ý, hắn hỏi: “Yết hầu lại không thoải mái?”
Tần Đồng nhanh chóng gật đầu, đồng thời có ý muốn tăng thêm khoảng cách. Ai ngờ Lục Gia Diễm lại dán vào càng nhanh, sau đó nói: “Ta đây nhìn xem.”
Tần Đồng ngẩn ra nghĩ ở cái nơi tối muốn chết này thì nhìn thấy thế nào, sau gáy liền cảm giác được tay vịn của Lục Gia Diễm làm cho hắn ngẩng đầu, sau đó là một cái gì đó mềm mại ấm áp dán lên chính yết hầu của mình.
Cảm giác như điện giật đánh thẳng vào óc, tiếng “A” mới thoát ra lại phải gắt gao nuốt trở vào, Tần Đồng còn không có quên trong trong thạch thất còn có người. Tuy rằng giãy dụa cho tới giờ không có tác dụng gì nhưng hắn vẫn là nhịn không được lúc này lại giãy dụa đẩy ra, liều mạng hạ giọng: “Ngươi cút ngay cho ta!” Tóc sau gáy toàn bộ đã muốn dựng thẳng lên.
Lục Gia Diễm dường như không nghe, ngậm hầu kết đang bất an trượt lên trượt xuống mà khẽ cắn mút, tựa như đang hưởng thụ mỹ vị gì, thẳng đến cuối cùng mới lưu luyến mà buông ra, còn không quên nhẹ nhàng liếm ở mặt trên một cái.
Cảm giác ẩm ướt rồi lại lạnh lẽo khiến cho Tần Đồng rùng mình một cái chuẩn bị nắm tay đánh lên, ai ngờ còn chưa kịp giơ lên mặt thì phía sau đã vang lên giọng kinh ngạc của một người: “Các ngươi còn chưa đi?”
Thanh âm Lục Gia Diễm rất lạnh tĩnh: “Dù sao ngươi cũng không ngốc ở nơi này, không mất nhiều thời gian.”
Nói xong mang theo Tần Đồng đang mờ mịt, chính mình nhảy lên phía sau lại quay người kéo Tần Đồng lên, Giang Kỳ phía sau có chút đăm chiêu vuốt cằm, hắn vừa rồi có phải mới bỏ lỡ cái gì hay không?
Đợi đến khi đi vào trong sân, không khí mát mẻ thoải mái tràn vào ***g ngực, Tần Đồng hít sâu mấy hơi, đại não khi đó mới bắt đầu hoạt động, lập tức lại kéo áo Lục Gia Diễm bên cạnh, hung tợn nói: “Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Những cái gì mập mờ hắn có thể hết thảy ném ở sau đầu, giả ngu ngược lại rất tốt, nhưng sự tình liên quan đến tính mạng bản thân, vậy không thể không thông mình một chút.
Hắn bị trói mạc danh kỳ diệu, Lục Gia Diễm tới cũng mạc danh kỳ diệu, theo lẽ thường mà nói không ai tài năng trong thời gian ngắn như vậy đã đem người bị trói cứu ra, hơn nữa tựa hồ còn đối với cái tên bắt cóc kia có quen biết, điều này nói sao cũng không là trùng hợp, chỉ có thể có một lý do giải thích hết thảy, chính là – hắn ngay từ đầu đã trở thành mồi!
Mà hết thảy, tuyệt đối có quan hệ với Mạc gia mà cái tên kia nói, nữ nhân Mạc gia là ai? Còn nữa, Lục Gia Diễm rốt cuộc là con ai? Cái tên đó, nhất định không phải tên thật!
Giang Kỳ thức thời đứng một bên giả làm hình nhân, Lục Gia Diễm trầm mặc một lát rồi dùng một bàn tay đem tay Tần Đồng thoát ra, hắn không dùng lực, cho nên thật rất chậm, đến cuối cùng chính là Tần Đồng tự buông tay mình ra. Hắn không nhìn rõ biểu tình giờ phút này của Lục Gia Diễm, lại cảm giác được bi thương trên người hắn, nghe được hắn cúi đầu nói: “Trước về đi, trở về chậm rãi nói cho ngươi.” Thanh âm khàn khàn lộ ra vẻ mỏi mệt.
Trong bóng đêm dù không thấy rõ biểu tình, nhưng Tần Đồng lại cảm giác chính mình không có dũng khí ngẩng đầu, chỉ cúi đầu nói: “Nga.” Sau đó xoay người tính đi ra ngoài.
Lần này thanh âm Lục Gia Diễm một chút cũng không thấy buồn bã: “Ngươi tính cứ như vậy đi về?”
Tần Đồng cứng đờ, lại bị kéo vào trong lòng ngực quen thuộc: “Lại đây đi.” Thân mình nhẹ nhàng được ôm lấy, cứ như vậy phiêu phiêu bay ra ngoài.
Giang Kỳ lúc này mới thong thả bước ra: “Thật là khiến người xem vừa mong ước vừa ganh tị, xem ta cũng nên tìm một người để ôm thôi.”
Đây là lần thứ hai Tần Đồng nhận thức khinh công, so với lần đầu tiên thì lần này tốt hơn nhiều lắm, vững vàng lại thoải mái, nhưng thật sự hắn không thể nhận kiểu “ôm công chúa” a, là nam nhân đều không chịu được.
Cho nên hắn lại bắt đầu giãy dụa: “Ngươi mau buông ra cho ta!”
“Hiện tại buông ra?” Lục Gia Diễm giả bộ nghe lời liền buông tay.
Tần Đồng lập tức ôm chặt cổ áo Lục Gia Diễm cảnh cáo: “Họ Lục kia, ngươi nếu dám buông bây giờ tuyệt đối không để ngươi yên!”