Elizabeth nhiu nhíu mày, lặng thinh.
Tiên Bích hỏi:
- Tâu bệ hạ, thánh thượng ngài có điều gì khó giải quyết?
Elizabeth thở ra, đáp:
- Đường tỉ à, chuyện này ta tính trì hoãn một ít lâu, nhưng xem ra ta không còn mua thêm được thời gian nữa rồi!
Rồi Elizabeth ngước lên, khoát tay, bảo vị đại thần:
- Cho mời sứ thần Tây Ban Nha nhập điện.
Vị đại thần liếc nhìn trộm mọi người, Elizabeth giải thích:
- Đây toàn là thân quyến cùng bằng hữu của ta.
Vị đại thần khom mình hành lễ, rồi lẳng lặng lui bước.
Chẳng mấy chốc, đã thấy thị thần đưa đến một nam tử tóc đen, râu ria rậm rạp, gã ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng, cước bộ trầm trọng, theo mỗi bước đi, bộ ria mép lại rung rung theo nhịp chân. Đến trước Elizabeth, gã vừa dừng bước, liền khẽ khom eo lưng, rụt nhẹ cổ, hành lễ sơ sài, chào:
- Nữ vương bệ hạ.
Elizabeth gật nhẹ, đáp lễ, rồi hỏi:
- Sứ thần đến vì việc gì?
Vị đại sứ thưa:
- Thần thừa mệnh của đại vương Philip cao quý, trình tấu bệ hạ nữ vương cũng cao quý không kém, hai thỉnh nguyện.
Elizabeth ngược lại, tuy làm ra vẻ có dăm phần thích thú, vẫn giữ im lặng.
Vị đại sứ hơi ngợp dưới ánh mắt uy nghi của nữ vương, thoáng lộ vẻ khớp, gã cố gắng trấn định tinh thần, bẩm báo:
- Thỉnh nguyện thứ nhất, đức vua Philip chân thành ngỏ lời cầu hôn đến nữ vương bệ hạ, vì ngài nhận định rằng ai ai cũng phải đồng ý hôn sự tốt đẹp này chứa đầy tính cách ưu mỹ, một vị quân vương tuyệt đại cường uy cả trên lục địa lẫn mặt biển, khi kết hợp cùng một nữ vương thông tuệ, sẽ gây chấn động toàn thế giới. Khi nữ vương trở thành thê tử của quốc vương Tây Ban Nha, đất nước thần sẽ cho Anh Cát Lợi tham gia, chia sẻ một phần những quyền lợi sâu rộng trên các cương thổ cũng như các vùng hải phận.
Một tay chống cằm, một tay nắm tay ngai, Elizabeth nghe thế, mấy ngón bàn tay đó siết chặt lại khiến chúng trở thành trắng bệch màu sắc, Tiên Bích ngồi sát bên, thấy rõ ràng thân mình Elizabeth đang trong cơn run rẩy.
Trầm mặc một hồi, Elizabeth chậm rãi bảo:
- Nhưng! Quốc vương Philip đã thành hôn cùng tỉ tỉ Mary của ta rồi, trên thực tế, ngài là tỉ phu của ta mà!
Đại sử thoáng mỉm cười, thưa:
- Philip đại vương tịnh không nề hà gì việc đó!
Elizabeth khe khẽ run rẩy, sắc mặt hơi tai tái, chậm chạp hỏi:
- Nếu giả sử ta gả về cho Philip xong, có nghĩa ta sẽ phải chuyên tâm thờ phụng đạo Thiên Chúa y hệt như ngài, phải vậy không?
Đại sử thưa:
- Cái đó lẽ tất nhiên. Giáo hội Thiên Chúa giáo là giáo hội duy nhất đã được Thượng Đế công nhận.
Elizabeth lại hỏi:
- Như thế, thù địch của Tây Ban Nha rồi cũng sẽ là địch nhân của Anh Cát Lợi, đúng không?
Đại sứ thưa:
- Quả là vậy.
Elizabeth hỏi tiếp:
- Và như vậy, bằng hữu của Tây Ban Nha cũng sẽ thành bằng hữu của chính chúng ta?
Đại sử đáp:
- Bệ hạ anh minh.
Elizabeth bèn hỏi:
- Tính luôn cả Mary•Stuart của xứ Scotland luôn?
Đại sử thoáng giật mình, gã gật đầu, đáp:
- Các bằng hữu của bệ hạ thì cũng sẽ thành bằng hữu của Tây Ban Nha.
Elizabeth khẽ cười mát, nói:?
- Cứ như thế, kết quả cuộc hôn nhân đó làm thần dân Anh Quốc phải tuân lệnh Philip, các tín đồ Tân giáo của Anh Quốc rồi phải nghe theo hiệu lệnh của Giáo Hoàng?
Ngài đại sứ đáp:
- Đại vương thần hy vọng sự việc sẽ xảy ra như vậy!
Phất mạnh tay áo, Elizabeth chậm rãi đứng lên, tuyên bố:
- Ta muốn tuyên cáo thật rõ cho đại sứ hay quyết định của ta! Ta rất mến thương thần dân cuả ta, ta không muốn họ vì ta mà phải tuân theo mệnh lệnh của Tây Ban Nha, ta cũng không phản thệ đức tin, thay đổi tín ngưỡng, vì đó là món gia tài quý báu nhất mà Phụ Vương Henry VIII đã ban cho ta. Ngoài những điều đó, còn có một lý do cá nhân, cũng là nguyên nhân quan trọng bậc nhất. Ta, Elizabeth, đã tự mình quyết định cống hiến cả cuộc đời này cho đấng Thượng Đế toàn năng, quyết không sa vào vòng hôn nhân trần tục, ta sẽ sống độc thân, sẽ ở vậy cho đến hết đời!
Câu nói vừa dứt, toàn cung điện chìm vào một khoảnh khắc yên lặng, ngài đại sứ Tây Ban Nha, miệng há hốc, mắt dòm vào Nữ Hoàng, chân nọ cọ quẹt vào chân kia, rồi móc ra một tấm khăn tay lau mồ hôi đầm đìa trên trán, định thần xong, gã bèn thưa:
- Việc thứ hai này, có dính dáng tới các cuộc hải trình của thần dân bệ hạ!
Elizabeth hỏi:
- Họ bị gì thế?
Đại sử trình:
- Thể theo điều sáu trong giáo dụ do Giáo hoàng Alexander ban bố năm 1493, theo thoả ước ký kết năm 1494 giữa bản quốc cùng Bồ Đào Nha, tên gọi (thoả ước) ""West the Towle Germany Russ Treaty", theo giáo dụ cùng thỏa ước đó, vùng hải phận từ kinh tuyến chạy ngang quần đảo Azores trở đi thuộc quyền cai quản của bản quốc cùng Bồ Đào Nha. Trong hải phận của bản quốc Tây Ban Nha, các tàu bè không được bản quốc chấp thuận, sẽ không được quyền lưu thông. Nhưng theo thần biết, một số thần dân của nữ vương bệ hạ đã vi phạm lệnh dụ của Giáo Hoàng, tự động buôn bán đi vượt qua vùng biển đó, vi phạm trầm trọng đến quyền lợi của Tây Ban Nha. Thừa hành làm đại biểu của đại vương Philip, thần tâu trình lên nữ vương bệ hạ cao quý điều kháng nghị, mong muốn quý quốc ước thúc thần dân quý quốc, không cho họ đi ngược ý chỉ cuả Thượng Đế.
- Ý chỉ của Thượng Đế? - Ánh mắt chớp ngời một tia chế giễu, Elizabeth nói tiếp - Ngài muốn nói cái giáo dụ của Giáo Hoàng?
Đại sứ thưa
- Đúng vậy! Giáo Hoàng thay Thượng Đế làm sứ giả ở chốn trần gian, giáo dụ cũng là ý chỉ của Thượng Đế!
Elizabeth hít một hơi thở sâu, gằn rõ từng tiếng:
- Ta thấy rằng, dựa vào sự công chính vô tư của Thượng Đế, Giáo Hoàng không có quyền thay Thượng Đế đi phân chia thế giới, cũng như không được phép đem ban phát quốc thổ cho những người được lòng ông ta!
Sắc mặt ngài đại sứ Tây Ban Nha tối sầm một màu tái ngắt, đôi tròng mắt ông dòm dòm vào nữ hoàng, rồi ông bỗng lớn tiếng la lối:
- Tâu Nữ vương bệ hạ, xin thứ lỗi thần dám mạo muội, câu nói đó của bệ hạ không những đã vũ nhục Giáo đình, mà còn lăng mạ đếm bản quốc, Nói như bệ hạ, khác gì bảo Tây Ban Nha cấu kết với Giáo Hoàng, đi phân chia thế giới!
Đột nhiên, thần sắc nghiêm trang cuả Elizabeth tan biến sạch, nữ hoàng cả tiếng cười ha hả, rồi chầm chậm ngồi xuống ngai, một tay bợ cằm, một tay gõ nhè nhẹ vào tay ngai, ngài chiếu ánh mắt vào đối thủ đang cơn giận dữ, khoé hạnh chan chứa vẻ cười cợt, Elizabeth nói chầm chậm:
- Tiên sinh đại sứ, ngài nhất định đã hiểu lầm ý tứ câu nói cuả ta! Ta chỉ bảo, Thượng Đế biểu thị tinh thần công chính vô tư, ngài sẽ đối xử Tây Ban Nha cùng Anh Cát Lợi ngang hàng.
Đại sứ Tây Ban Nha ha hả hai tiếng cười, gã ngạo mạn nói:
- Thần chỉ thưa với Nữ hoàng vậy thôi, bất kể nữ vương bệ hạ sẽ làm gì, bản quốc sẽ chấp hành đúng đắn bản điều ước 1494, trên hải phận bản quốc, sẽ áp dụng, thi hành quyền lực của mình, nếu thuyền bè quý quốc mà dám xâm phạm hải phận đó, mọi hậu quả hoàn toàn do Anh Cát Lợi tự mình gánh chịu!
Nói xong, ngài đại sứ nắm chặt hai tay quyền, hung hăng đấm dứ. Gã không chờ hồi đáp từ nữ hoàng, vội vàng hành lễ qua quýt, rồi quay gót, bước từng bước dài, đi ra ngoài.
Quần thần Anh Cát Lợi ồ lên một tiếng, đồng loạt la hét:
- Thiệt thái thậm vô lễ!
- Rõ ràng là một sự lăng mạ!
- Có phải đưa đến đánh nhau với Philip, thì đánh, quyết không khuất phục!
Elizabeth xua tay, lập tức tất cả im lặng, nữ hoàng phán:
- Chư vị, trước mắt ta thấy đây không phải lúc bàn cãi về chiến tranh của sau này! Ta hiện đang có phần mệt mỏi!
Phán xong, nữ hoàng đứng lên, lay chuyển ánh mắt, nhìn vào Lục Tiệm, bảo:
- Vị dũng sĩ cao quý của ta ơi, dũng sĩ đã cứu mạng ta, giờ muốn được ta ân tứ phần thưởng ra sao đây?
Lục Tiệm đang định khước từ, tai gã hốt nhiên nghe tiếng truyền âm của Cốc Chẩn, bảo gã:
- Hãy xin nữ hoàng ban thưởng cho một cỗ hải thuyền, càng lớn càng tốt!
Lục Tiệm khe khẽ chau mày, lại nghe Cốc Chẩn bảo tiếp:
- Chuyện vô cùng hệ trọng, xin mau lên!
Lục Tiệm không làm gì khác được, gã gắng gượng định thần, đứng lên thưa:
- Nữ vương bệ hạ, thần chỉ cầu xin được bệ hạ cấp cho một cỗ hải thuyền thật lớn!
Elizabeth thoáng sựng sờ, hỏi lại:
- Dũng sĩ cần thuyền để làm gì!
Lục Tiệm vừa nghe Cốc Chẩn truyền âm, vừa thưa:
- Thần có một công chuyện hết sức khẩn yếu, hai ngày nữa phải ra khơi!
Elizabeth trầm tư một chốc, rồi nói:
- Thật không may! Trước đây, ta có thể ban cho dũng sĩ một cỗ thuyền tối hảo mà không có vấn đề gì! Nhưng sự tình bây giờ hỏng to, ta vừa cự tuyệt lời cầu hôn của Philip, lại mới đặt câu hỏi nghi ngờ quyền hành của hắn trên mặt biển! Nếu bây giờ mà cho thuyền lớn đi biển, sẽ chẳng khác gì ra mặt tuyên chiến cùng hắn. Ngân khố quốc gia hiện đang trống rỗng, ta có muốn duy trì chiến tranh một ngày cũng khó lòng bảo đảm được. Dũng sĩ yêu quý cuả ta ơi, xin dũng sĩ hiểu cho, ngoài thuyền bè, người muốn gì khác, ta cũng đều có thể chấp thuận!
Lục Tiệm thở dài, thưa:
- Nếu sự tình là thế, thần không mong muốn gì khác hết! Chúng thần xin cáo từ bệ hạ!
Elizabeth nhìn nhìn gã, toan nói, nhưng lại thôi, cuối cùng thở hắt ra, phán:
- Vậy Sir Cecil hãy thay ta tiễn khách quý!
Tiên Bích cũng đứng lên cáo từ. Elizabeth níu vào tay cô, không nỡ rời, cởi sợi dây chuyền trên cổ xuống, đặt vào tay cô, nói:
- Đường tỉ, ta hy vọng tỉ sẽ trở lại viếng thăm ta.
Rồi nhắn lời hỏi thăm Ôn Đại nhờ Tiên Bích chuyển, giặn đi giặn lại ba bốn lần, quyến luyến không muốn rời xa.
Mọi người ra khỏi cung điện, từ biệt Cecil xong, Cốc Chẩn mới giải thích duyên cớ vì sao phải ra khơi.
Tiên Bích gượng cười, nói:
- Lúc này phải đi biển, thiệt chẳng hay ho gì lắm!
Diêu Tình bảo:
- Sao lại có thể lấy biển khơi mênh mông phân chia làm hai vùng, đem giao phó cho hai quốc gia như vậy, đúng là đã phát phong cuồng rồi! Kệ sừ nó.. chúng mình cứ kéo nhau ra khơi cho bọn nó giương mắt lên xem!
Trong lúc Cốc Chẩn còn trầm ngâm chưa quyết đoán, bỗng thấy từ đàng sau, một kị sĩ phất phới vạt áo choàng chạy lại. Đến gần, mọi người trông kỹ, thì ra Robert•Dudley, thần sắc tiều tuỵ, ưu sầu. Gã tung mình xuống ngựa, nhỏ giọng bảo:
- Ta vâng lệnh nữ hoàng đến thưa cùng các vị, nếu cần cưỡi thuyền ra khới, cũng vẫn hãy còn có cách.
Mọi người mừng rơn, Tiên Bích bèn hỏi:
- Cách như thế nào?
Robert•Dudley đáp:
- Nếu lấy danh nghĩa Anh quốc mà đi biển, tất nhiên sẽ chọc giận Tây Ban Nha, đưa đến chiến tranh. Thế nhưng cưỡi thương thuyền của người dân bình thường, đó là thuần tuý hành vi cá nhân của thần tử Anh quốc, Chỉ có điều làm vậy, các vị sẽ không được hoàng gia Anh Cát Lợi yểm trợ, mà chiến thuyền Tây Ban Nha thì hung hăng như sói dữ, chỉ rình rập muốn cấu xé các vị. Bệ hạ Nữ hoàng tịnh không hy vọng quý vị lại mạo hiểm như thế.
Bỗng Cốc Chẩn nói:
- Chuyện của chúng tôi khẩn cấp sát mặt, chỉ cần túc hạ bảo cho biết tìm thuyền ở đâu để ra khơi!
Robert•Dudley nghe thông dịch xong, gã dòm dòm Cốc Chẩn, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Robert•Dudley cảm giác mục quang người kia uy thế bức nhân, gã bất giác cụp mi, đáp:
- Nếu các vị đã quyết, tôi có thể đưa các vị đến gặp một người, tên này thanh danh rất tồi tệ, hắn buôn hàng lậu, làm mậu dịch nô lệ, là một côn đồ hung ác, thế nhưng, hắn có hai món đáng nể, thứ nhất là gan dạ trùm trời đất, thứ hai là một cỗ hải thuyền chạy nhanh số một vương quốc Anh Cát lợi.
Lục Tiệm nghe thông dịch, chau mày nhăn mặt, gã đang định từ chối, nhưng Cốc Chẩn lại lộ vẻ hứng thú, cười cười, đáp:
- Tuyệt! Gã côn đồ đó tên gì?
Robert•Dudley nói:
- Là John Horkins.
Cốc Chẩn bảo:
- Tốt lắm! Tại hạ muốn đến gặp vị chủ tàu đó tức thì!
Robert•Dudley trả lời:
- Tôi biết hắn hiện đang ở đâu, để tôi dẫn đường.
Ròi gã nhảy ngồi lên yên, đưa đường mọi người đi dọc theo con sông. Dòng sông lớn này vắt qua thành phố, nước ven bờ chảy lặng lờ, sương mù lãng đãng vật vờ trên mặt nước, làm thuyền bè trên sông cũng như nhà cửa bờ bên kia khoác màu sắc phiêu phiêu mờ mịt xa xăm. Nhiều tháp nhọn hoắt những giáo đường nơi viễn phương chọc thẳng lên trời, dáng sừng sững của chúng đè thấp những nhà cửa thô sơ chung quanh, tựa thiếu nữ vóc ngọc đứng nổi bật giữa một đám học trò.
Sau một lúc im lặng, Lục Tiệm không dằn lòng được nữa, hỏi:
- Cốc Chẩn, chuyện này ngươi làm coi không được, biết tên đó hung ác rồi, sao còn giây vào, đi làm đồng hành với nó?
Cốc Chẩn vẫn cười cười, đáp:
- Lục Tiệm, đệ đã từng nói huynh nghe rồi, cái thích thú nhất đời của đệ là bắt bọn ác ôn làm chuyện tốt đẹp. Chúng nó càng ác ôn chừng nào, đệ càng thích thú chừng nấy!
Ngu Chiếu bảo:
- Cốc lão đệ, đệ không phải muốn nghịch với lửa đấy chứ?
Cốc Chẩn nói:
- Chơi nghịch với lửa... chữ dùng hay đấy. Lửa có thể thiêu huỷ nhà cửa, đốt chết rụi người, vật, nhưng khi kiểm soát được lửa, có thể dùng nấu cơm, xào nấu thức ăn ngon. Thậm chí, trên chiến trường, dùng hoả công phá địch. Như trong trận chiến Xích Bích, lửa đối với phe Tào Tháo thì là thứ tệ hại vào hàng đầu, nhưng với Tôn Quyền, Lưu Bị lại thành món cứu mệnh quá tốt. Từ xa xưa, những gì bọn ác nhân nhắm nhe đều rất đơn giản, có phải giết người, phóng hoả, tất cả chẳng có gì ra ngoài chữ lợi cả. Cái không đơn giản nhất, đích thực là những kẻ mạo danh chính nghĩa, những chí sĩ mượn tiếng chính đính để làm bậy. Hạng người đó khi thiện khi ác, lúc chính lúc tà, giết bỏ không được, đem dùng cũng không xong, từ ngàn xưa đến giờ, phần lớn những can qua phân tranh, toàn bắt nguồn từ những hạng đó.
Mọi người nghe gã thuyết, đều phải gật gù đồng ý. Tiên Bích bảo:
- Cốc lão đệ nói đúng đấy, đem so các hoàng đế với nhau mà xem, hạng hung tàn kiểu Tuỳ Dương đế thật không ít. Tuy hạng nhất lưu như Hán Vũ đế, Chu Nguyên Chương, dù là minh quân, cũng tàn bạo kinh khiếp.
Cốc Chẩn cười, đáp:
- Chẳng riêng hoàng đế, dân tầm thường cũng vậy, ác nhân tuy vào thiểu số, phần lớn dân gian đều nửa thiện nửa ác, thay đổi tuỳ lúc. Các bạn ở đây, có ai dám vỗ ngực tự xưng chưa khi nào mang ác niệm trong đầu?
Lục Tiệm nhăn nhó, bảo:
- Dẹp đi! Nói chẳng lại ngươi!
Bỗng Diêu Tình cất tiếng hỏi:
- Cốc Chẩn, theo ngươi, Nữ hoàng Anh Cát Lợi này thuộc hạng nào?
Cốc Chẩn thoáng trầm ngâm, rồi đáp:
- Một lời khó nói cho rõ được,. Vị nữ hoàng này, mục quang sắc bén, nhìn thấu rõ tâm ý người đối diện, quả cảm, không dễ bị làm cho khiếp sợ, lại biết ẩn nhẫn, nhịn nhục chờ thời cơ. Thấy nữ hoàng đa tình đấy, nhưng ít tư tâm, dám hy sinh cho thần dân. Lời xưa có nói "Vương giả vô tư", cái thánh đức của các bậc quân vương không ra ngoài hai chữ "vô tư". Mà cái khó thực hiện nhất, cũng là "vô tư". Vị nữ vương này, tuổi tác còn nhỏ, hãy chờ thêm vài năm nữa, tiểu quốc phương tây đây sẽ cưỡi gió, đạp sóng mà tiến triển lên hàng đầu.
Nói đến đấy, gã ngoảnh về phương đông, cười mát, nói:
- Nhìn lại cái vị Gia Tĩnh hoàng đế kia... ha ha... muốn thăng thiên thành tiên... rõ là đang nằm mơ giữa ban ngày!
Mọi người suy ngẫm về những tác sự của triều đình nhà Đại Minh, đều âm thầm đồng ý.
Bỗng nghe Robert•Dudley hô to:
- Đến rồi.
Mọi người ngoái trông, thấy ven bờ sông là một bến cảng, cột buồm san sát. Robert giục ngựa đến gần một cỗ hải thuyền ba buồm, nhìn tứ phía không một bóng người, gã mới vén áo choàng, cất tiếng gọi:
- Horkins.
Cốc Chẩn chăm chú quan sát, cỗ thuyền nhỏ hơn so với hải thuyền bình thường khác, bên dưới, thuyền khá hẹp, sườn thuyền nhẵn nhụi, dáng kiên cố nhưng hài hoà tự nhiên, ba cột buồm thiết kế rất giỏi, đúng chỗ thích hợp, toàn thể phần còn lại của thuyền không chỗ nào lộ vẻ dư thừa, thuyền tuy không trầm ổn ngang các loại thuyền đáy bằng, nhưng về tốc độ di chuyển thì nó ăn đứt, thoáng trông biết thuyền được tạo nên trong mục đích dùng chạy trốn. Là một hành gia về tàu thuyền hàng hải, gã nhìn qua cỗ thuyền, trong đầu khen thầm một chữ "tuyệt".
Sau khi Robert gọi xong, một chặp sau, một thân hình nam tử trung niên gầy gò, tóc dài đen, tiến ra đàng đầu thuyền, hình dạng như ngái ngủ, tay giụi giụi mắt, nhìn đoàn người, miệng thốt:
- Ta không trông nhầm đấy chứ? Bá tuớc Leicester ( chú: Tước phong của Robert), có việc gì khiến đại giá phải tự mình động thân đến đây?
Câu đó vừa dứt, trên thuyền xuất hiện người người, cập rập sửa soạn giương buồm. Robert hiểu lão hoạt đầu này trong bụng đang mặc cảm về tác phong tồi tệ của lão, đang sợ mình tìm đến làm khó dễ về mấy vụ mậu dịch nô lệ, lão chỉ cần nghe một câu không thuận tai, là sẽ khai thuyền bỏ chạy, sau đó, mình có đi truy tầm khắp chân trời góc biển, cũng chưa chắc tóm lại được lão, lập tức, Robert khoát tay, cả tiếng nói:
- Ta không phải tìm đến đây để làm khó ngươi đâu? Mau hạ thang dây xuống, cho bọn ta đáp thuyền.
Horkins còn đang ngần ngừ chưa quyết, Robert đã mất kiên nhẫn, quơ roi ngựa, lớn tiếng quát:
- Đồ chết giẫm! Ta nhân danh Thượng Đế mà phát thệ, lần này, không ăn nhặp gì đến mấy chuyện bại hoại của ngươi!
Horkins lúc đó mới yên tâm, lão cười hì hì, gọi lớn:
- Mau thả thang dây xuống nghênh tiếp bá tước đại nhân.
Tiếng vừa dứt, từ trên thuyền giòng xuống một thang dây, mọi người bỏ ngựa, leo theo đấy, lên thuyền. Thấy đoàn người Trung thổ, tròng mắt xanh của Horkins chăm chăm, láo liên, vẻ hiếu kỳ.
Robert giới thiệu:
- Horkins, đây là thương nhân Trung quốc, họ có việc cần ra khơi, ngươi có thể chuyên chở họ một chuyến không?
- Trung quốc? - Horkins thoạt giật mình, rồi sau đó mặt lộ vẻ mừng rỡ, lão nhẩy nhổm lên, cả tiếng hỏi - Là xứ Trung quốc đem vàng lá dát đường, phải không? Là Trung quốc chất hàng đống những hương liệu cùng trân châu?
Đoàn Cốc Chẩn thấy lão bị kích thích như hể, họ đưa mắt ngó nhau.
Robert gượng cười:
- Thì như đã tả trong sách của Marco Polo!
Cốc Chẩn khẽ chau mày, gã ngó Lục Tiệm, nhỏ giọng bảo:
- Tay Marco Polo này cũng giỏi khoa trương dữ!
Bỗng nghe Robert hỏi:
- Horkins, ngươi đồng ý phục vụ họ chuyến hải hành này không?
Horkins khoé mắt chao đảo, lão dang tay ra, nghiêm trọng đáp:
- Tình hình trước mắt rất khác thường, người và tàu chiến Tây Ban Nha như lũ sói hoang quần quần ngoài khơi, cỗ thuyền nhỏ nhoi này của ta mà đụng vào tụi chúng, sẽ chẳng khác một con cừu non yếu ớt vô lực ngoan ngoãn!
Robert mặt thoáng giận dữ, hét to:
- Horkins, đây là... đây là... - Gã định bảo đây là mệnh lệnh nữ hoàng, nhưng chợt nghĩ, nếu lấy danh nghĩa hoàng gia Anh Quốc ra trưng dụng cỗ thuyền, Tây Ban Nha mà hay được sẽ làm rùm lên, lời lên đến miệng, gã đành nuốt xuống trở lại, bảo - Horkins, đây là ta lấy danh nghĩa cá nhân, hy vọng ngươi chấp thuận chuyến hải trình này!
Horkins cuời hi hi, đáp:
- Ta rất coi trọng tình hữu nghị cuả bá tước đại nhân đã dành cho, nhưng ta coi trọng tính mạng thuỷ thủ đoàn hơn.
Lão chưa dứt câu, Cốc Chẩn đã mở rộng một túi da hươu lớn, giốc xuống, thấy vô số trân châu, mã não, hồng bảo thạch, tổ mẫu lục, đá mắt mèo, rớt xuống như mưa, phát tiếng lanh canh khi chạm nẩy vào mặt gỗ sàn thuyền.
Những người Anh trên thuyền không ai là không sững sờ, mắt trợn tròn, mồm há hốc.
Cốc Chẩn day sang Tiên Bích:
- Xin thông dịch cho thuyền trưởng đây rõ, nếu ông thuận đưa chúng ta ra khơi, số châu ngọc, đá quý này là thuộc về ông. Đưa trước một nửa, kết thúc hành trình, sẽ giao nốt chỗ còn lại.
Tiên Bích y lời thông ngôn, mắt Horkins không tách khỏi số châu báu, nghe xong, lão huýt nhỏ một sáo miệng, cười hì hì:
- Dịch vụ ngon lành quá! Thương nhân Trung quốc, từ giờ trở đi, ngài làm thuyền trưởng của ta!
Robert lạnh lùng hỏi:
- Vậy cỗ thuyền nhỏ nhoi của ngươi không còn làm cừu non ngoan ngoãn nữa à?
Horkins cười cười, đáp:
- Là bá tuớc ngài không biết đấy thôi, cừu non mà được ăn no cứng bụng còn hung bằng mấy cá mập ấy chứ!
Lão ngước nhìn Cốc Chẩn, hỏi:
- Câc ngài định đi đâu?
Cốc Chẩn đáp:
- Còn chưa xác định được phương vị, quý thuyền chỉ cần lo chuẩn bị một chuyến viễn du thật dài ra khơi.
Horkins thoáng vẻ ngờ ngại, hỏi:
- Vậy chừng nào lên đường?
Cốc Chẩn đáp:
- Tốt nhất là ngay ngày hôm nay.
Horkins nhẩy nhổm lên, la lớn:
- Không được! Lương thực còn chưa lo liệu xong!
Robert bảo:
- Cái đó khỏi cần lo, ta sẽ đi xuống thuyền bây giờ, truyền lệnh vận chuyển lương thực tới ngay.
Horkins vui vẻ nói:
- Thế thì hay quá! Lương thực càng nhiều càng tốt. Chúng ta sẽ đi một vòng địa cầu, một chuyến hải hành vòng quanh thế giới, bá tuớc ngài hiểu cho!
Mặt nổi hung, Robert mắng:
- Đồ quỷ thâm lam!
Rồi vung vẩy tay áo, Robert rời thuyền, ra đi.
Horkins hấp tấp ngồi thụp xuống, đưa tay thu vén hết số châu ngọc xong mới đứng lên.
Nhà nước là có quyền lực dời non lấp bể, Robert bí mật điều động, chỉ nửa ngày đã giao đủ số lương thực, chính hắn muốn tránh hiềm nghi, nên đã không lên thuyền nữa, chỉ đứng xa xa canh chừng.
Horkins triệu tập thủy thủ, cao giọng, bảo:
- Chuyến hải hành này không giống như trong quá khứ, sự nguy hiểm đòi hỏi thuỷ thủ phải rất lão luyện, kẻ nào tuổi dưới hai mươi, hãy tách ra khỏi hàng!
Lão nói xong, một vài thuỷ thủ lục tục bước ra. Ánh mắt Horkins quét một vòng, lão la lớn:
- Drake, ngươi nữa, hãy ra khỏi hàng đi.
Người thủy thủ đó nhỏ con, gầy gò, mặt non choẹt, nhưng mang chút vẻ âm trầm. Gã bị kêu đích danh, giương mi mắt, cho thấy đôi nhãn châu loa loá, dòm dòm vào Horkins, nét lạnh giá kinh người, thản nhiên nói:
- Tôi vừa tròn hai mươi!
- Đồ quỷ lừa đảo nhà ngươi! - Horkins vươn cánh tay hộ pháp lôi hắn ra khỏi hàng, gắt to - Ngươi dòm nhiều lắm là mười sáu!
Drake vừa giãy giụa, vừa la hét:
- Tôi hai mươi rồi, chỉ hơi chậm lớn thôi!
Nhưng cánh tay Horkins như cái gọng sắt, lão lôi cổ hắn sang hẳn một bên, day sang bảo bọn thuỷ thủ:-
- Cho các người một thời thần, đi từ biệt thân quyến, đi mua vật dụng cá nhân, sau thời thần đó, thuyền ta xuất phát, về trễ thì ở lại!
Thủy thủ đoàn ồn ào ứng tiếng, Horkins chuyển thân, áp giải những kẻ chưa đủ tuổi xuống khỏi thuyền, rồi trở vào trong khoang, tìm Cốc Chẩn bàn bạc.
Sau thời thần ước định, đám thuỷ thủ lần lượt về thuyền, Horkins điểm danh, rồi cau mày, bảo:
- Sao được! Thằng Martin đâu? Là đứa to con cầm lái chính của thuyền, nó chưa về à? Tao dự tính để nó làm chưởng đà kia mà!
Đám thủy thủ đứa nọ ngó đứa kia, bỗng có một giọng cất lên:
- Nó không đi chuyến này đâu!
Horkins ngoảnh nhìn tứ phía, chẳng thấy một ai, bỗng Drake từ giữa đám thuỷ thủ tiến ra, mặt không chút biểu tình, chậm rãi nói:
- Tôi đã đủ hai mươi tuổi rồi, đủ để ra khơi. Thằng to con Martin là đưá ngu ngốc, tôi mạnh hơn nó nhiều!
Horkins chăm chú vào hắn, vẻ bất ngờ, bất định, lão hỏi:
- Mày đã làm gì nó rồi?
Drake đáp:
- Ông cũng chẳng quản được!
Horkins cau mày, quắc mắt vào mặt hắn, rồi hỏi:
- Tao cũng chẳng quản được? Hừm... Quyết định của tao là không thay đổi, dưới hai mươi tuổi, khỏi ra biển!
Drake cũng chằm chằm ngó lại, ánh mắt sắc lạnh như dao:
- Tôi đã hai mươi tuổi rồi, tôi muốn ra khơi!
Một khoảnh khắc ngắn, cả hai như đôi gà chọi trên sàn đấu, mắt đối mắt, không ai nhường ai.