Thương Hải

Chương 54-2: Hải chi đạo (2)




Lục Tiệm gượng một nét cười khổ, nghĩ bụng:

- Vạn Quy Tàng giết người, đâu có cần gì đến đao!

Nhưng gã thấy hai người đã quyết ý, có nói thêm cũng bằng thừa, gã đành lặng im.

Thương Thanh Ảnh thấy quần áo gã rách nát tơi tả, hở da hở thịt, bà hiểu gã mấy ngày vưà qua đã gánh chịu đau khổ cùng cực, bà hỏi rõ sự tình rồi giục gã vào nhà trong tắm rửa, thay quần áo.

Lục Tiệm vâng lời, đi vào nhà sau, gặp tại giữa hành lang năm đại kiếp nô đang đứng chờ gã, Lục Tiệm lập tức hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Mạc Ất cười, thưa:

- Tiểu nô thì không có gì, chỉ mỗi thằng mũi khoằm chim ưng và thằng lỗ tai heo là có chuyện!

Tiết Nhĩ gò má thoảng hồng, rồi đỏ ửng tận mang tai, ấp a ấp úng nói:

- Ta mà gặp chuyện gì, thì chuyện của ta cũng là chuyện của cả năm đứa, tụi bay... tụi bay chẳng thể khoanh tay không quản vào!

Tần Tri Vị đáp:

- Tao.. tụi tao phải quản làm sao đây? Người ta chấm mi cùng thằng mũi ưng, tao, tụi tao... ha ha... có muốn quản vô cũng klhông được!

Hắn vừa nói, mắt vừa muốn đổ lệ, ra cái điều bị oan ức thấu trời,

Mạc Ất, Tần Tri Vị cùng cười, cái nón tre trên đầu Yến Vị Quy rung lên, tựa hồ hắn cũng đang cười rả rích bên dưới cái nón đó. riêng mình Tô Văn Hương hai tay chà chà vào nhau, ra dáng tức giận, la lên:

- Ôi... tụi bay... ôi... Có còn coi trọng nghĩa khí nữa hay không?

Lục Tiệm thiệt hết sức lạ lùng, hỏi:

- Cuối cùng, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Gã vưà lên tiếng hỏi, Mạc, Tần, Yến ba người vụt cười khoái trá, Tiết Nhĩ cùng Tô Văn Hương mặt mày đỏ ửng, không dám ngẩng đầu!

Chợt có một giọng nữ tử êm ái:

- Thôi để tôi nói cho!

Theo tiếng nói, từ bên trong vòm cửa tròn hiện ra hai nàng di nữ tuyệt sắc. Nhận ra đấy là Lan U và Thanh Nga, Lục Tiệm hoảng hồn, hỏi:

- Hai cô tại sao lại ở đây?

Hai nàng đến trước mặt gã, đột nhiên cùng quỳ thụp xuống. Lục Tiệm giật mình, tránh nhanh sang một bên, cả tiếng hỏi:

- Hai vị cô nương, sao lại cử đại lễ như thế?

Lan U đáp:

- Chỉ thỉnh cầu Lục đại hiệp đứng ra tác chủ cho hai chị em chúng tôi!

Lục Tiệm cau mày, hỏi:

- Có phải mấy người bằng hữu này của ta đã mạo phạm đến hai cô hay không?

Lan U lắc đầu, thưa:

- Không phải! Tiểu nữ tử chỉ mong Lục đại hiệp chấp thuận cho hai trường hôn sự!

- Hôn sự?, - Lục Tiệm càng thấy lạ lẫm hơn, - Hôn sự của ai?

Lan U vụt ửng hồng đôi má, trao đổi ánh mắt cùng Thanh Nga, nàng ngập ngừng nói:

- Một trường hôn sự cuả tiểu nữ cùng Văn Hương, một của Thanh Nga và Tiết tiên sinh.

Lục Tiệm nghe nàng nói, gã vừa mừng vừa ngạc nhiên, lại cho rằng chuyện khó tin, gã nghĩ ngợi một chặp, rồi nhìn Tiết Nhĩ, Tô Văn Hương, cười cười, hỏi:

- Lời này có đúng sự thực không?

Tô Văn Hương rủ đầu ngang ngực, dáng bất đắc dĩ, Tiết Nhĩ da mặt tím ngắt, tưởng chừng sắp ứa máu đến nơi, hắn ấp a ấp úng thưa:

- Tiểu nô... Tiểu nô cũng không biết cớ sự ra sao nữa, hai cô tự dưng tìm đến, nói muốn thành thân, bất kể chúng nô nói năng gì gì đi nữa, cả hai đều khăng khăng chẳng chịu nghe lời chúng nô!

Cái chuyện người đẹp tìm đến cưỡng bách hôn sự này, Lục Tiệm chưa từng nghe qua, gã vụt thấy tức cười...Gã suy nghĩ một hồi, rồi hỏi:

- Tại sao hai cô cương quyết đòi lấy hai người Tiết, Tô này vậy?

Lan U trả lời:

- Tiểu nữ cùng Thanh Nga khắng khít với nhau từ hồi nhỏ, tiểu nữ dốc lòng theo nghề hương đạo, Thanh Nga say mê âm nhạc, hai chúng tôi đều cùng đạt được đến chỗ tâm đắc. Năm xữa, cả hai chúng tôi đều thật hết sức tự cao, đã từng cùng trông trăng mà thề rằng, sau này, sẽ chỉ lấy nam tử nào mà nghề hương liệu cùng âm nhạc vượt qua mặt hai chúng tôi. Nhưng rồi nhìn khắp thế gian, thuỷ chung chẳng có ai đáng mặt cho chúng tôi gá thân, nguyên đang lúc tuyệt vọng tràn trề, đâu ngờ trời thương, lần này vào Trung thổ, hốt nhiên được gặp Văn Hương cùng Tiết tiên sinh. Tiểu nữ vừa gặp Văn Hương là đã phải lòng liền, Thanh Nga cũng hâm mộ Tiết tiên sinh không kém. nên đã rủ nhau phản bội chủ nhân, tìm đến đây. Nhưng chẳng hiểu sao, chắc hai vị tiên sinh đây chê mặt mày chúng tôi xấu xí, thủy chung chằng chịu thu nạp, sau khi thuyết phục thật lâu, cả hai đều nói. nếu không được Lục đại hiệp đồng ý, họ chẳng thể thành hôn!

Lục Tiệm do dự, nói:

- Nghe cô nói, ta thấy chuyện này có chút đỉnh khó khăn! Hai bạn Tô, Tiết đây cùng ta có quan hệ đặc biệt, chẳng hay hai cô có nghe nói về "Hắc Thiên kiếp" chưa?

Lan U chưa kịp đáp, Thanh Nga đã nói ngay:

- Chuyện đó, hai chúng tôi dĩ nhiên cũng đã hiểu tường tận, Lục đại hiệp là kiếp chủ, Tiết tiên sinh, Tô tiên sinh là kiếp nô, vô chủ vô nô, làm kiếp nô sinh tử mãn đời tuỳ thuộc vào kiếp chủ.

Lục Tiệm lấy làm lạ, hỏi:

- Hai cô đã biết rõ như vậy, có còn nguyện ý gả về họ không?

Hai cô đồng thanh đáp:

- Nguyện ý.

Lục Tiệm hết sức cảm động, gã nâng hai cô đứng lên, rồi quay sang hai người Tô, Tiết hỏi:

- Hai cô đó có nói, nếu ta không chấp thuận, hai vị sẽ không chịu thành hôn! Bây giờ ta chấp thuận, hai vị có còn muốn thành hôn nữa hay không?

Hai người Tô, Tiết mắt trợn trừng, miệng há hốc, Tiết Nhĩ vẻ mặt đau khổ, nói:

- Bộ chủ đã ra lệnh, Tiết mỗ nào dám không tuân, nhưng chỉ là... chỉ là...

Lục Tiệm ngắt ngang lời hắn:

- Hai vị cô nương đây tình thâm ý trọng, đã thây kệ hiểm hoạ trước mắt, rõ ràng đều hâm mộ hai vị. Bây giờ hai vị đều nói không dám cưỡng lệnh, chuyện này sẽ toàn do ta làm chủ, vậy hãy lựa ngày lành tháng tốt cử hành hôn lễ!

Lan U, Thanh Nga mừng rỡ, mặt mày hoan hỉ. Tô Văn Hương, Tiết Nhĩ nghe gã bảo, trong lòng họ bị trăm điều rối ren, họ đồng loạt quỳ xuống.

Tô Văn Hương rầu rầu nói:

- Bộ chủ, chuyện này còn có chỗ không ổn!

Lục Tiệm hỏi:

- Không ổn là sao?

Tô Văn Hương đáp:

- Bộ chủ hãy còn chưa lập gia đình, bọn thuộc hạ chúng nô sao có thể làm chuyện thành hôn đó được

Tiết Nhĩ nói:

- Đúng như vậy!

Lục Tiệm tức giận, nạt:

- Cái lý do này thiệt là vớ vẩn! Nếu như ta suốt đời ở vậy, các người cũng độc thân trọn kiếp hay sao?

- Dạ đúng vậy! - Cả hai đồng thanh - Bộ chủ không lập gia đình, chúng nô cũng không lấy vợ!

Lan U, Thanh Nga nghe vậy thảy đều hốt hoảng, cùng quỳ xuống kế bên Tiết, Tô hai người, nước mắt như mưa, ướt đầm đìa gò má, cất giọng van lơn:

- Chỉ cầu mong Lục đại hiệp giúp thành toàn cho.

Lục Tiệm cũng sợ run một hồi lâu, rồi gã lắc đầu, nhăn nhó cười, nói:

- Chuyện hôn nhân, há làm ào ào mà được! Mấy người đừng tính kéo ta vô theo, gây khó khăn cho ta!

Gã nâng bọn bốn người họ dậy, rồi không nói gì thêm, gã lẳng lặng trở về phòng riêng.

Tắm táp xong xuôi, trời cũng đã tối. Lục Tiệm về phòng, thấy Thương Thanh Ảnh đang ngồi bên cái bàn, hơi nóng nghi ngút toả từ mấy thức ăn sắp đầy mặt bàn. Lục Tiệm chợt thấy nồng nàn trong lòng, gã khẽ kêu:

- Mẹ!

Thương Thanh Ảnh nhoẻn miệng cười nụ, thấy đầu tóc gã ướt mem, bà tiện tay lấy một tấm khăn bông lau khô đầu tóc cho gã. Lưu lạc từ tấm bé, Lục Tiệm bất ngờ được hưởng sự thân thiết chăm sóc của mẹ, gã có phần không quen, hơi ửng đỏ gò má, gã cúi gằm mặt xuống, không nói gì.

Tóc lau khô xong, Thương Thanh Ảnh bảo gã đi ăn cơm. Lục Tiệm ăn được dăm ba miếng, luôn miệng khen ngon, rồi hỏi ra, được biết chính tay Thương Thanh Ảnh đã sửa sọan nấu nướng, gã ăn càng thấy ngon miệng hơn, chén như mây bay gió cuốn, mần một thôi một hồi sạch bách. Lúc gã ngẩng đầu, thấy Thương Thanh Ảnh đang nhìn gã cười chúm chím, gã ngượng ngùng, cười khổ, hỏi:

- Con ăn uống chắc khó coi lắm ha?

Thương Thanh Ảnh vừa thu giọn chén bát, vừa tủm tỉm nói:

- Sao nói vậy? Trong mắt ta thấy, ăn uống như vậy mới đúng là thực tình, thực bụng. Chẳng lẽ làm bộ làm tịch mà là hay sao?

Lục Tiệm đưa tay gãi gãi đầu,cười ầm!

Hai mẹ con quyến luyến không nỡ rời tay, bèn thắp nến ngồi chuyện phiếm. Lục Tiệm kể lại chuyện hôn sự của Tô, Tiết hai người, gã càu nhàu:

- Mẹ... Hai người họ coi bộ cố tình muốn chọc tức con sao đâu! Thành hôn thì cứ đi mà thành hôn, cớ sao còn muốn rù quến con vô theo cùng trong đám?

Thương Thanh Ảnh mủm mỉm cười nghe gã than van, bà bảo:

- Con và mấy người đó nói chuyện, mẹ đều có nghe đuợc hết. Hai gã Tô, Tiết đều muốn nói là, con cũng phải tự nghĩ về con nữa chớ!

Lục Tiệm giật mình, chuyển ánh mắt nhìn sang, gã thấy nhãn châu bà thu nhỏ lại như ngọn đèn hạt đậu, có phần tiếc nuối, buồn bã.

Thương Thanh Ảnh lặng yên một lúc lâu, rồi bảo:

- Tiệm Nhi, chỉ trách ở chỗ hai mẹ con ta tái hợp quá muộn màng, nếu không, ta dạy con viết chữ, đọc sách, thi thư, vẽ tranh, gảy đàn, đánh cờ... dẫu không được phong độ vương tôn công tử, thì cũng ra dáng con nhà có học. Thảng nhược con được như vậy, có khi Diêu tiểu thư cũng sẽ không chán ghét con!

Lục Tiệm đau đớn trong lòng, gã gượng cười, đáp:

- Mẹ à... Mẹ cứ dạy con học đi, giờ cũng chưa mấy khuya lắm, mẹ cứ dạy, con học liền à.

Thương Thanh Ảnh cười, đáp:

- Tốt lắm đấy! Con hãy viết thử mấy chữ cho mẹ xem đi nào!

Lục Tiệm ngượng ngùng nói:

- Chữ con viết khó coi lắm, mẹ đừng cười!

Gã bèn viết tên gã, giống như người ta viết ngoáy, rất khó đọc ra được chữ gì.

Thương Thanh Ảnh nhất thời cười rộ, rồi đón lấy cây bút, bà viết lên hai chữ "Lục Tiệm", nét chữ tài hoa trang nhã, có phần phiêu dật.

Lục Tiệm cười, khen:

- Mẹ viết đẹp ghê! Mẹ dạy con viết với nhé, được không!

Thương Thanh Ảnh cười:

- Sao không được?

Bà đến đứng đàng sau lưng gã, cầm tay Lục Tiệm, giảng giải:

- Tập viết trước hết phải biết thật rõ cầm bút như thế nào, bà Vệ phu nhân trong bức viết "Bút Trận đồ", đã có đưa ra lý thuyết như vầy: "Nét ngang, như một đám mây ngàn dặm dài, nét chấm điểm tựa như đá trên núi cao đổ xuống, nét phẩy như sừng mãnh thú chạy nhảy, vạch dọc như sợi dây mây vạn niên trong rừng, cái nét phết bên phải này tựa hồ như băng giá núi tuyết đổ sầm sập xuống, nét vòng lại giống cầm sợi chỉ buộc phấn mà vạch nên, nét móc câu là cái nỏ được tay khoẻ kéo căng ra. Rồi bà đem lý thuyết thư hoạch ra giảng giải.

Lục Tiệm bỗng dưng lên tiếng hỏi:

- Bà Vệ phu nhân là nữ tử nhà ai vậy?

Thương Thanh Ảnh đáp:

- Bà không những là nữ tử, mà còn chính là thày dạy học của thư thánh (ông thánh nghề thư hoạ) Vương Hy Chi đấy.

Lục Tiệm vụt nảy sinh kính trọng, gã nghĩ thầm: "Ai nói nữ tử không giỏi bằng nam nhân? Không những có bà Vệ phu nhân này, còn mẹ mình, A Tình, Ninh cô nương, Địa Mẫu nương nương, Tiên Bích tỉ tỉ, tất cả đều cực giỏi hết"

Gã còn đang ngẫm nghĩ, hốt nhiên thấy hai tay Thương Thanh Ảnh run lên, không sao giữ vững được, qua giây liên hệ máu hủ, Lục Tiệm cảm giác, đã đoán được tâm tình của mẹ, gã chợt đau thắt trong lòng, cố nặn ra một nụ cười, gã hỏi:

- Mẹ.. mẹ sao vậy? Mẹ hết muốn dạy con viết chữ rồi sao?

Thương Thanh Ảnh nghền nghẹn giọng, nói:

- Ừ... Ừ.. để mẹ dạy.. mẹ dạy con...

Miệng nói, tay bà run rẩy không trấn tĩnh được, bà không sao cầm tay gã, để hướng dẫn đưa bút viết, rồi mấy giọt nước mắt nhỏ vào giấy, thấm dần, làm loang mực ra.

Lục Tiệm đặt bút xuống, nắm tay Thương Thanh Ảnh, ôm bà vào lòng. Thương Thanh Ảnh không còn nhẫn được nữa, bà níu vào áo Lục Tiệm, thất thanh khóc nức nở. Khoé mắt Lục Tiệm ươn ướt, gã nói:

- Mẹ... Mẹ cứ yên tâm, dù gì đi nữa, con đều sẽ đưa Cốc Chẩn trở về đây, cùng nó hết lòng phụng dưỡng mẹ.

Thương Thanh Ảnh tựa người vào nơi ngực Lục Tiệm, nghe gã nói thế, bà chợt thấy, chỉ mới hai tháng không gặp, đứa con trai này đã ngày càng phát ra nét cương nghị chín chắn, gã đứng trước bà, như một quả núi cao lớn, có thể che chắn mọi mưa bão, trong lòng bà thấy yên ổn phần nào, bà nghĩ thầm: "Cái Diêu cô nương này, đúng là con mắt không nhận ra được vàng ròng, còn Ngưng Nhi kia, dẫu nó giỏi giắn lắm, nhưng con bé đó cũng số mệnh hệt như ta, phúc phận quá mỏng, ôi đáng thương quá! Giữa lúc ấy, nghĩ về chuyện chung thân đại sự của đứa con trai, bà thấy một cái tư vị khang khác, bà cuối cùng gạt lệ, trở về chỗ ngồi, buồn bã nói:

- Tiệm Nhi, Chẩn Nhi không giống con chút nào, ngay từ nhỏ, nó ít ưa bảo thủ, ghét chuyện giáo điều, thích mới lạ, hệt như một cơn gió nhẹ, chẳng gì trói buộc được nó, chẳng gì cầm chân nó được, con bắt nó về ở kè kè bên mụ già khằng là ta đây, là muốn nó phiền muộn đến chết được sao?

Lục Tiệm cười bảo:

- Mẹ mà là một bà già khằng, dưới trời này hổng còn nữ nhân nào coi được hết á! Mẹ không tin, mẹ thử đi một vòng đường phố xem, đầy đường bọn đàn ông sẽ ngoái cổ lại dòm mẹ cho mà coi!

Thương Thanh Ảnh lườm gã một cái, hơi bực bực:

- Cái thằng nhỏ này, đúng là gần mực thì đen, đã đi theo học được ở đệ đệ của mày cái miệng bẻo lẻo ngọt sớt!

Lục Tiệm nghiêm giọng, đáp:

- Cái đó không phải là mồm miệng bẻo lẻo ngọt sớt, chính thực tâm con nói đó!

Thương Thanh Ảnh tức cười, bà suốt đời ít để ý dung mạo bản thân, bình sanh ai khen bà, bà cũng không cần, không bận tâm, chỉ duy nhất lần này, đứa con trai tán dương bà đẹp làm bà cảm thấy như có mật ngọt rót vào lòng, bà đưa tay vuốt ve món tóc mai Lục Tiệm, chăm chú nhìn gã, không nói nên lời.

Thời gian trôi nhanh, chiều ngày hôm sau, Lục Tiệm, Thương Thanh Ảnh, Lục Đại Hải, Cốc Bình Nhi đang ngồi tụ tập nơi hậu viện, Lục Tiệm lo đun nước pha trà, Lục Đại Hải hô thần gọi thánh, Thương Thanh Ảnh vốn biết lão già này nói một bước lên trời, bà cũng không khích bác, chỉ ôm Cốc Bình Nhi mủm mỉm cười nghe lão thuyết.

Hốt nhiên Yến Vị Quy đến thưa:

- Bộ chủ, có Tiên Bích tiểu thư cầu kiến.

Lục Tiệm vui mừng, hỏi:

- Chỉ mình tiểu thư thôi à?

Yến Vị Quy đáp:

- Có cả Lôi Đế tử đi theo nưã.

Lục Tiệm hoan hỉ ra nghênh đón, Tiên Bích đàng trước, Ngu Chiếu đứng sau lưng, ba người lâu ngày mới gặp lại, đều mừng vui hớn hở.

Ngu Chiếu tinh mắt, vừa thấy Lục Tiệm, đã nhận ra sự khác biệt thay đổi nơi gã, bèn gật gù nói:

- Thằng nhỏ này, hổng biết phải nói sao đây, "Sĩ biệt tam nhật", coi thấy ngon hơn nhiều. Lại đây, lại đây, lời thừa thãi này nói ít thôi, bọn mình kiếm chỗ nào, mần một trận so tửu lượng chơi!

Tiên Bích lườm hắn một phát, bảo:

- Ngươi nhìn lộn người rồi. Lời đó chỉ để dành nói cho gã tiểu tử mang họ Cốc, bọn mình tới đây, là vì có việc chính để bàn!

Ngu Chiếu bị nàng sửa lưng, lão đại ta thấy chẳng thú vị gì, thở một hơi dài, bực bội:

- Nhậu cũng là việc chính sự á!

Tiên Bích cũng không thèm lý tới hắn, nói:

- Tiệm đệ đệ, vụ hội họp mồng chín tháng chín này, đệ có đi không?

Lục Tiệm đáp:

- Đương nhiên là phải đi rồi!

Tiên Bích chưa kịp nói gì, Ngu Chiếu đã vỗ tay, hỏi:

- Đi thì đi... Đi thì đi, Nhưng trước hết hãy hỏi cho rõ một câu đã, ngươi đi lần này, là để giúp phe nào?

Lục Tiệm ngẩn người ra, Ngu Chiếu lại nói:

- Ai khác thì Ngu mỗ thây kệ, ta đi vụ này, chỉ để giúp Cốc lão đệ một tay!

Trong lòng Lục Tiệm không khỏi không cảm động.

Nhưng Tiên Bích đã chau mày, nói:

- Ngu Chiếu, huynh là Chủ bộ Lôi bộ, Cốc Chẩn lại là chúa đảo Đông Đảo. Tình hình trước mặt chưa rõ, đừng đưa tình cảm vào sự việc.

Ngu Chiếu hừ một tiếng,

- Đám mấy mệ là nói lời thừa thãi hơi nhiều! Lão tử coi người, ai thuận mắt là được, chẳng cứ y là Đông Đảo hay là Tây Thành.

Tiên Bích nghiêm giọng:

- Đệ tử Lôi Bộ từng bị bỏ mạng dưới tay đệ tử Đông Đảo cũng không biết con số là bao nhiêu, cho dù huynh muốn đi trợ giúp Cốc Chẩn, bọn đệ tử Lôi bộ giờ đây chưa chắc đã chịu theo huynh.

Ngu Chiếu nhất thời yên lặng, mày rậm nhướng lên, lộ ra dáng lo âu rầu rĩ.

Lục Tiệm hỏi:

- Tỉ tỉ, Cốc Chẩn trở thành chúa đảo Đông Đảo từ hồi nào vậy?

Tiên Bích đáp:

- Ta cũng vưà được tin đây thôi, nghe đồn hắn dẹp yên nội loạn, bắt giam Địch Hy, Minh Di bị xử chết, đảo chúng đảo Linh Ngao cùng đệ tử khoảng ba mươi sáu đảo kia đều đồng lòng tôn hắn lên làm chuá đảo.

Lục Tiệm nghe được, tâm trí gã bần thần, tưởng tượng đến phong thái Cốc Chẩn, gã không ngăn được cảm khái. chợt nói:

- Cốc Chẩn đúng là giỏi thật!

Ngu Chiếu cười, hỏi gã:

- Vậy ngươi theo giúp hắn là phải quá rồi!

Lục Tiệm gật đầu, Ngu Chiếu mừng rơn, túm chặt tay gã, đưa mắt liếc Tiên Bích, nói:

- Coi nè! Chủ bộ Thiên bộ cũng đã nói rồi, giờ đây, tám bộ ở Tây Thành, bốn bộ đã theo về phe Cốc Chẩn.

Tiên Bích chẳng tức giận, bảo:

- Đừng nên nói nhăng. Tiệm đệ đệ, nếu đệ không ngại đi cùng thuyền với bọn ta ra đó, gia mẫu sai ta đến đây, cũng để hỏi đệ về chuyện ấy!

Lục Tiệm đáp:

- Tốt lắm. Để đệ vào từ biệt gia mẫu.

Rồi gã vào hậu đường, trình bày nguồn cơn. Trong lòng Thương Thanh Ảnh đau khổ, bà nắm cánh tay gã, giặn dò đôi ba câu, rồi cùng gã ra đại sảnh, đến gặp Tiên Bích.

Hai người Tiên, Ngu từng nghe danh bà, đồng cung kính hành lễ.

Tiên Bích ngắm kỹ Thương Thanh Ảnh, rồi cười cười:

- Đã từng nghe nói Thương a di là một đại mỹ nhân hiếm thấy, hôm nay được diện kiến, quả nhiên không sai!

Thương Thanh Ảnh đáp:

- Tiên Bích cô nương đã đùa bỡn rồi! Cô xưng hô ta là a di, chuyện bối phận chính thực không ổn!

Tiên Bích cười, đáp:

- Bối phận ở Tây Thành, các bộ đều không đồng nhất. Theo di mệnh của tổ sư Tư Cầm, nếu ở cùng một bộ, thì chiếu theo thứ hạng thầy trò mà gọi. Nếu không cùng chung một bộ, khi đệ tử gặp nhau, là nhất luật theo đẳng cấp ngang hàng mà gọi. Khi gặp Trầm Chu Hư sư huynh, ta gọi là sư huynh, rồi gặp Lục Tiệm đệ đệ, ta xưng đệ đệ, nhưng bà không phải người của Tây Thành, gia mẫu cùng bà tương xứng vai tỉ muội, ta gặp bà, không gì khác hơn được, phải xưng hô bà là a di thôi!

Thương Thanh Ảnh đáp:

- Nếu như vậy, Thanh Ảnh đành ngượng mà phải nhận chịu. Xưa kia, Tiệm Nhi đã được các vị chiếu cố cho nhiều, lần này đi biển rộng, ra khơi xa, sự hung hiểm khó dò, nó hành sự bất cẩn, chỉ mong Tiên Bích tiểu thư hết lòng nhắc nhở nó giùm.

Tiên Bích cười cười, trả lời:

- Sao lại nói vậy! Tiệm đệ thần thông tuyệt đỉnh, tương lai vận mệnh Tây Thành đều trông vào một tay hắn đấy!

Thương Thanh Ảnh cả kinh! Sợ bà lo lắng quá, Tiên Bích không muốn phải nói nhiều hơn, nàng vội vã cáo từ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.