Thương Hải

Chương 15-1: Huyền đồng (1)




Mọi người trong phòng nhìn thấy Lục Tiệm thảy đều biến sắc. Tiết Nhĩ vui mừng như điên, túm lấy Lục Tiệm cười ha ha nói:

- Ngươi không chạy, ngươi không chạy – lại quay sang Trầm Chu Hư nói – chủ nhân, người tôi nói đến chính là y.

Lục Tiệm gật đầu nói:

- Xông vào nhà các vị chính là ta, đạp vỡ Táng tâm mộc ngư cũng chính là ta, Trầm tiên sinh, ông không được phạt Tiết Nhĩ, ông ta làm mất mộc ngư không phải vì vô trách nhiệm mà chính là vì thực lực không đủ, đánh không lại ta.

Trầm Chu Hư nhấc chén trà lên, thổi tan lớp bọt trà rồi hớp một hớp, hướng về phía Lục Tiệm nói:

- Chúng ta đã từng gặp nhau, hôm đó tại Thập Lý đình, ngươi đi cùng Thích tướng quân.

Lục Tiệm nói:

- Thích tướng quân là đại ca kết nghĩa của ta, đa tạ Trầm tiên sinh đã nói giúp cho huynh ấy.

Nói xong liền vòng tay cảm ơn.

Trầm Chu Hư gật đầu nói:

- Ngươi đột nhập Tổng đốc phủ có phải vì Thích Kế Quang không?

Lục Tiệm nói:

- Không sai.

Trầm Chu Hư ngước nhìn y, cười nói:

- Ngươi vốn có thể chạy thoát, tại sao lại quay lại?

Lục Tiệm nói:

- Ta đã đáp ứng Tiết Nhĩ, đến gặp ông để chịu tội, sao có thể bất tín nuốt lời?

Trầm Tú nghe đến đó cười nhạt nói:

- Thật là một kẻ ngu ngốc.

Trầm Chu Hư biến sắc quát lớn:

- Ngươi thì biết gì?

Trầm Tú không ngờ phụ thân đột nhiên tức giận lôi đình mắng hắn, đành cụp mắt cúi đầu không nói, trong lòng mười phần thống hận Lục Tiệm.

Lại nghe Trầm Chu Hư nói:

- Ngươi đối với Tiết Nhĩ là địch chứ không phải là bạn, tại sao lại cùng hắn chịu tội?

Lục Tiệm nhẹ cười khổ:

- Ông ta và tôi đều là kiếp nô, biết rõ nỗi khổ của “Hắc Thiên Kiếp”, nếu vì tôi mà ông ta phải chịu kiếp nạn, thì tôi có bỏ chạy trong lòng cũng không yên.

Câu này vừa nói ra, ba kiếp nô trong phòng đều nhìn Lục Tiệm lộ vẻ cổ quái, Tiết Nhĩ trợn đôi mắt nhỏ bé nhìn y, đôi tai dài không ngớt phe phẩy; Mạc Ất miệng lẩm nhẩm đọc, hai mắt chớp lia lịa như muốn đẩy bụi trong mắt ra, Yến Vị Quy mặt bị mũ tre che khuất nhưng dưới mũ hai mắt sáng rực lên.

Lục Tiệm cao giọng nói:

- Trầm tiên sinh, tội không phải do Tiết Nhĩ, nếu có giết thì hãy giết ta đây.

Trầm Tú nhìn thấy thần tình của mấy kiếp nô, trong lòng không hiểu vì sao bất giác cảm thấy ghen tị, ngắt lời cười nhạt nói:

- Hiện giờ ngươi ra vẻ anh hùng, nếu đã vậy sao không chính đại quang minh tiến vào Tổng đốc phủ, hà cớ gì phải lén lén lút lút đang đêm lẻn vào, e rằng bất quá chỉ là một con chuột hèn nhát.

Lục Tiệm nhìn hắn thản nhiên nói:

- Ta dù có là con chuột hèn nhát cũng còn hơn ngươi tàn sát người già, câu dẫn ni cô.

Trầm Tú trong đầu như đảo lộn, gầm lên:

- Xú tiểu tử, ngươi dám miệt thị Trầm mỗ?

Lục Tiệm cười nhạt nói:

- Miệt thị hay không, ngươi cũng tự biết.

Trầm Tú trong lòng hoảng loạn, ngoài mặt lại không lộ ra chút gì, lạnh nhạt nói:

- Ngươi nói nhăng nói càn, chắc là điên rồi.

Không đợi Lục Tiệm kịp nói gì, lại quay sang Trầm Chu Hư cúi đầu nói:

- Phụ thân, người này miệt thị hài nhi thật đáng hận, hài nhi muốn tự mình xuất thủ trừng phạt y.

Trầm Chu Hư không lộ vẻ tán đồng hay phản đối, lạnh nhạt nói:

- Nếu ngươi thua thì sao?

Trầm Tú giật mình, lại nghe Mạc Ất nói:

- Thua cũng đáng, lần này bọn lão tử không giúp Trầm Tú, con lừa thối kia, ngươi nghe rõ rồi chứ?

Lão quay sang nhìn Yến Vị Quy, Yến Vị Quy tức giận nói:

- Con mọt sách này, ngươi chửi ai vậy? Giúp hay không giúp, ai cần ngươi phải nói?

Tiết Nhĩ lại nói:

- Còn có Ngưng nhi, cô cũng không được giúp Trầm Tú.

Bỗng nghe trong bóng tối tiếng một nữ tử nói:

- Vậy ta sẽ không giúp hắn nữa.

Trầm Tú nghe vậy tái mặt, cười nhạt nói:

- Ai cần bọn ngươi giúp? Ta thua thằng nông dân này sao? Thật là chuyện nực cười.

Nói xong quay sang Lục Tiệm vẫy tay hét:

- Ra ngoài sân.

Nói xong liền cởi áo ngoài, ra khỏi cửa đến đứng giữa đình viện.

Lục Tiệm hơi ngần ngại, Mạc Ất lại nói:

- Đừng sợ, đánh với y, thua thì chết là cùng, thắng thì mọi việc đều dễ dàng.

Tiết Nhĩ vỗ tay nói:

- Nói đúng lắm.

Bỗng nghe Trầm Chu Hư thở dài nói:

- Hai người bọn ngươi giờ là kiếp nô của ai đây?

Mạc, Tiết hai người nghe thế cả kinh, bốn mắt vội nhìn Trầm Chu Hư, thấy ông ta sắc mặt thản nhiên, hoàn toàn không biết trong lòng đang có chủ ý gì.

Lục Tiệm nhíu mày, đi đến giữa đình, đã thấy Trầm Tú xắn tay áo, mắt lộ vẻ hung dữ ngoan cố, bất giác thầm nghĩ: “Thần thông ‘Thiên La’ này, đáng tiếc lần trước lúc Chu Tổ Mô dùng ta không nhìn rõ, nếu không bây giờ đối phó sẽ có thêm vài phần chắc chắn.”

Chính lúc đang nghĩ cách đối phó thần thông “Thiên La” bỗng nghe Trầm Tú lấy thế hét lên: “Ngẩn ngơ cái gì?”. Song chưởng phân ra đánh mạnh tới, chưởng thế của hắn vừa nhanh vừa hiểm, biến hóa kì tuyệt, nháy mắt vai trái, ngực phải Lục Tiệm đã trúng chưởng đau thấu tim gan.

Mạc Ất kinh hãi nói:

- Không hay rồi, hắn đã học được “Tinh la tán thủ”.

Tiết Nhĩ vội nói:

- Tại sao gọi là Tinh la tán thủ? Lợi hại thế nào?

Mạc Ất nhíu mày khổ sở nói:

- Đó là tuyệt kĩ của “Tây Côn Luân” năm xưa, ngươi bảo lợi hại hay không?

Tiết Nhĩ há hốc miệng, giậm chân nói:

- Tuyệt kĩ của “Tây Côn Luân”? Sao hắn lại học được?

Mạc Ất nói:

- Đúng vậy, thật là mưa rơi hoang mạc, thịt ngon để chó gặm mất.

Nói xong liên tục thở dài.

Trầm Tú không kìm được, tức giận nói:

- Hai tên cẩu nô tài, câm miệng cho ta.

Chỉ thấy chưởng thế của y dày đặc như sao trời, nhanh như chớp xẹt, Lục Tiệm liên tiếp trúng chưởng, đột nhiên đứng vững lại, “Thọ giả tướng” biến thành “Hầu vương tướng”, hô hô hô liên tiếp xuất chưởng, Đại kim cương thần lực tràn đầy tứ phía, bảo vệ khắp người, chưởng lực của Trầm Tú vừa tiếp xúc liền thấy vững vàng như núi, không thể nào thâm nhập, đành phải biến chiêu, nhảy cao xà thấp, tìm kẽ hở tấn công.

Tinh la tán thủ vốn là bí truyền của Thiên bộ, năm đó đại hiệp Lương Tiêu, biệt danh “Tây Côn Luân”, đã dùng tuyệt kĩ này đánh khắp bốn phương không có địch thủ, đúng là tuyệt học đăng phong tạo cực. Nếu người đối diện với Lục Tiệm lúc này là “Tây Côn Luân” ngày đó thì chỉ sợ một chiêu đã phải chịu thảm bại. Có điều Trầm Tú là người khinh phù đa trá, học văn tập võ chỉ lưu tâm đến bề ngoài, không chịu nghiên cứu sâu, “Tinh la tán thủ” tuy là võ công đệ nhất lưu nhưng hàm chứa thiên văn, phải có học vấn tinh thông mới có thể tùy thời chế ngự, lại cần nội lực hùng hồn mới có thể tạo ra uy lực thần kì, Trầm Tú đối với thiên văn hiểu biết đã ít, nội lực lại không tinh thuần, vì vậy ngẫu nhiên có lúc đánh trúng cũng không thể khiến Lục Tiệm trọng thương.

Hai người một xảo một vụng, một công một thủ, nhất thời tạo thành thế giằng co, những người đứng xem đều vô cùng kinh ngạc, Mạc Ất ngạc nhiên nói:

- Ta nhận ra Tinh la tán thủ, nhưng võ công của người này lại càng kì quái, đánh đi đánh lại chỉ có chừng ấy chiêu, không hiểu vì sao Trầm Tú mãi không thể phá giải.

Trầm Chu Hư thản nhiên nói:

- Đó là “Đại kim cương thần lực” của Kim cương môn, ba trăm năm nay mỗi đời chỉ truyền cho một người, lại rất ít khi dùng ra, ngươi chưa nhìn thấy bao giờ thì sao có thể nhận ra được.

Mạc Ất nghe vậy vừa kinh ngạc vừa mừng rõ, nhìn chằm chằm vào Lục Tiệm không chớp, cố gắng ghi nhớ chiêu thức của y, có điều nhìn lui nhìn tới, Lục Tiệm vẫn trước xuất một “Thọ giả tướng”, sau một “Hầu vương tướng”, tuy bộ dạng kì quái khó học theo, nhưng chiêu thức lặp lại không có gì mới. Đúng lúc Mạc Ất mất nhẫn nại, đột nhiên thấy Lục Tiệm xuất chiêu nhanh hẳn, hai tay ảo hóa như biến thành sáu tay, vì vậy mà trước đây sử một chiêu thì hiện giờ có thể cùng lúc đánh ra sáu chiêu. Trầm Tú chịu áp lực tăng vọt, chỉ còn cách tùy theo mà biến hóa.

Nguyên lai Lục Tiệm tự hiềm biến chiêu quá chậm, giữa chiêu trước chiêu sau luôn có kẽ hở, bị Trầm Tú tận dụng để xâm nhập, đấu đã lâu liền trước biến “Chư thiên tướng”, “Chư thiên tướng” vốn là pháp tướng của chư đại thiên thần, một khi đánh ra liền như có ba đầu sáu tay, đồng thời biến ra “Thọ giả tướng”, “Hầu vương tướng”, quả nhiên vừa nhanh vừa nhiều, tuy vẫn không bằng Trầm Tú nhưng vẫn đủ để bù lấp vào kẽ hở giữa các chiêu thức, dù có chút sơ hở thì cũng như điện quang chợt hiện, không thể nắm bắt.

Cứ như vậy một lúc, công thủ liền thay đổi, lúc đầu thì Trầm Tú công Lục Tiệm thủ, về sau mỗi bên đều có công có thủ. Lục Tiệm xoay chuyển được tình thế bất lợi, trong lòng sung sướng, đánh đến hứng khởi, “Chư thiên”, “Thọ giả”, “Hầu vương” ba tướng hợp nhất, liên tiếp đánh ra hai chưởng, đột nhiên lại tiến lên một bước. Mạc Ất, Tiết Nhĩ thấy vậy, không kìm được cùng lớn tiếng kêu hay.

Trầm Tú liên tiếp biến chiêu vẫn không vãn hồi được tình thế, trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận, lại nghe Mạc, Tiết hai người kêu hay, tức đến nổ ngực, suýt nữa bị Lục Tiệm đánh trúng một chưởng.

Trầm Chu Hư thấy vậy nhíu mày, đột nhiên nói:

- Tinh la tán thủ, dựa vào thiên tượng. Phải biết tinh tú trên trời từ xưa vẫn như vậy, tràn đầy không gian, to lớn vô cùng. Vì vậy môn võ học này mạnh mẽ như như tẩy Thiên Hà, như chuyển Bắc Đẩu, khí thế vô cùng hùng vĩ, không dưới “Đại kim cương thần lực”, tại sao do ngươi sử ra lại biến thành nhỏ mọn thế này, thật giống như sao băng ngang trời, chớp một cái đã tắt lịm, kì xảo biến hóa thì dư thừa, nhưng lại không có khí tượng to lớn vĩnh hằng. Cứ như thế này, uy danh một đời của “Tây Côn Luân” tổ sư chẳng phải sẽ bị hủy trong tay ngươi ư?

Trầm Tú nghe vậy đột nhiên tỉnh ngộ:

- Đúng vậy, ta một lòng cầu kì chiêu biến chiêu mà quên mất “Tinh la tán thủ” vốn là chiêu thức hùng hồn mạnh bạo.

Đột nhiên trầm giọng hét một tiếng, kình lực trong chưởng chỉ tăng lên, mỗi cử động tuy chưa đạt được thần uy như Trầm Chu Hư nói nhưng cũng đã có khí thế đường đường, kèm theo chiêu thức quỉ dị, nháy mắt đã vãn hồi được thế kém. Mạc Ất, Tiết Nhĩ trong lòng bất phẫn, nhè nhẹ thở dài.

Lục Tiệm gặp mạnh càng mạnh, đối thủ càng mạnh thì càng kích thích sự kiên định trong lòng y, hàng loạt biến tướng không ngừng xuất ra, “Tu di tướng” huých vai, “Hùng trư tướng” húc đầu, “Bán sư nhân tướng” quyền đánh, “Mã vương tướng” chân đá, “Thần ngư tướng” bay lượn, “Tước mẫu tướng” hụp xuống, nhất thời càng đánh càng dũng mãnh, toàn thân trên dưới đều có thể đả thương đối thủ, thậm chí nhặt đá nhặt gỗ, bất thời dùng “Ngã tướng” ném ra, thế như tên bay, bức Trầm Tú chân tay luống cuống, bộ pháp thay đổi, định vòng ra phía sau Lục Tiệm, lại bị Lục Tiệm dùng “Nhân tướng” một cước phản kích, đá trúng bụng.

Trầm Tú không ngờ đối thủ khó đối phó như vậy, vừa kinh hãi vừa tức giận, chúng kiếp nô thì vừa kinh hãi vừa mừng rõ, âm thầm hò reo

Hai người lại đấu thêm hơn mười chiêu nữa, Lục Tiệm đột nhiên từ “Đại tự tại tướng” biến sang “Bán sư nhân tướng”, một quyền đánh ra, Trầm Tú bị quyền phong quét trúng, kêu thảm một tiếng ngã lăn ra. Lục Tiệm thấy vậy, thu thế nói:

- Ngươi thua rồi.

Âm thanh chưa dứt, bỗng một tia bạch quang bắn thẳng tới trước mặt, Lục Tiệm toàn thân bị bó chặt, đã rơi vào trong một cái lưới.

Mạc Ất, Tiết Nhĩ thấy Trầm Tú đứng dậy, mặt lộ vẻ cười ác độc, cùng tức giận không kìm được kêu lên:

- Vô liêm sỉ, rõ ràng ngươi đã thua rồi.

Trầm Tú cười lớn nói:

- Thua như thế nào? Đó là bản công tử trá bại để dụ địch, hơn nữa, vừa rồi chưa phân thắng bại, đây là quyết đấu sinh tử, ai bảo hắn không lưu tâm?

Nói xong “Chu lưu thiên kính” từ lòng chưởng liên miên truyền ra, lưới tằm ti đó bó lại ngày càng nhanh, vết thương cũ của Lục Tiệm bị móc lưới kéo rách, máu ra như suối. Trầm Tú cười hi hi nói:

- Thằng nông dân kia, đây gọi là “lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt”, ngươi đã phục chưa?

Lục Tiệm nghiến răng không nói, trong lòng xoay chuyển, kiếp lực từ hai tay liền đổ ra, truyền khắp trăm ngàn sợi tơ lưới.

Trầm Tú thấy y không đáp, nhãn thần ngưng trọng, cao giọng quát:

- Vẫn không phục ư?

Thiên kính chu lưu, lưới tằm ti lại tiếp tục bó lại, hắn vừa rồi bị Lục Tiệm bức bách, nếu không giả trá thì không thể thắng được, hiện giờ vẫn còn chưa hết tức giận, tay liền vận kình, chân đột nhiên đá vào ngực Lục Tiệm.

Một cước này của hắn toàn tâm quyết đoạt tính mạng, chúng kiếp nô thấy vậy kinh hãi kêu lên, bỗng thấy một cánh tay từ trong lưới tằm ti thò ra, túm lấy mắt cá chân Trầm Tú giật mạnh, Trầm Tú bị trật khớp xương, phát ra một tiếng kêu thảm, trong nháy mắt lưới tằm ti đứt tung, Lục Tiệm phá lưới nhảy ra ngoài.

Thiên la thần thông bị phá, không những chúng kiếp nô ngạc nhiên mà Trầm Chu Hư cũng không kìm được bỏ chén trà xuống nhíu mày.

Trầm Tú vừa kêu thảm, chân nhảy một chân lùi lại, gào lên:

- Ngươi làm sao mà thoát ra được?

Lục Tiệm nói:

- Lưới của ngươi tuy mạnh, nhưng không phải mỗi mắt lưới đều mạnh, ít nhất cũng có một mắt yếu.

Trầm Tú ngẩn người ra, buột miệng nói:

- Ngươi làm sao biết mắt lưới nào mạnh, mắt lưới nào yếu?

- Ta biết bằng cách nào thì cũng không liên quan đến ngươi – Lục Tiệm nhíu mày, cao giọng nói – đã là quyết đấu sinh tử, ngươi hãy chuẩn bị tiếp chiêu.

Trầm Tú tái mặt, định cầu viện xung quanh nhưng lại hổ thẹn không dám nói ra. Trong lúc do dự, Lục Tiệm đã đánh tới một quyền, Trầm Tú bị trật khớp chân, không thể tránh kịp, bị quyền này đánh trúng mặt, bay vọt về phía sau, đến lúc bò dậy được thì mồm miệng đã đầy máu.

Lục Tiệm một quyền đó thực ra đã lưu tình, nếu không Trầm Tú không chết cũng trọng thương, có điều nhớ đến những hành vi tồi bại của gã công tử này bất giác lửa giận khó mà kiềm chế được, mắt thấy Trầm Tú đang cố gắng đứng dậy, liền phi thân đến nắm áo y nhấc lên, đúng lúc định vung quyền đánh tiếp thì bỗng nghe có người kêu lên:

- Ngừng tay.

Lục Tiệm quay đầu nhìn lại, đã thấy Thương Thanh Ảnh sắc mặt trắng bệch đang nhìm chằm chằm vào mình, trong mắt như bốc lửa.

Lục Tiệm thấy ánh mắt của bà ta, bất giác buông Trầm Tú ra. Thương Thanh Ảnh vội vàng bước lại đỡ Trầm Tú, thấy mặt hắn đầy máu, trong lòng như có dao cắt, hai dòng nước mắt tuôn ra, nhìn Lục Tiệm gầm lên:

- Ngươi là ai? Tại sao, tại sao đả thương Tú nhi của ta?

Không biết tại sao, Lục Tiệm bị bà ta quát mắng trong lòng liền cảm thấy hối hận, lại thấy Thương Thanh Ảnh thái độ vốn ôn nhu hiện giờ lại mặt đầy lửa giận, bất khác có miệng mà khó nói nên lời.

Mạc Ất vội nói:

- Chủ mẫu …

Thương Thanh Ảnh không chờ lão nói hết, đã gạt đi:

- Các ngươi có còn chút lương tâm nào không? Tại sao không ai tới giúp đỡ, chỉ đứng nhìn người khác khi phụ Tú nhi.

Mạc Ất còn muốn tranh biện, Thương Thanh Ảnh đã quát:

- Câm miệng.

Chúng kiếp nô chưa thấy bà ta tức giận như vậy bao giờ, nhất thời buồn rầu, cúi đầu không dám nói gì nữa.

Thương Thanh Ảnh mắt đầy lệ, nhìn qua Trầm Chu Hư, lại đau đớn nói:

- Chư Hư, còn ông? Vì sao ông cũng ngồi im nhìn người khác đánh Tú nhi?

Trầm Chu Hư thở dài nói:

- Nó cùng với người ta ước hẹn đơn đả độc đấu, nếu ta can thiệp vào thì còn gì là đạo nghĩa.

- Đạo nghĩa? – Thương Thanh Ảnh cười nhạt nói – năm đó ông vì đạo nghĩa mà gạt bỏ tôi sang một bên, bây giờ lại vì đạo nghĩa mà ngồi im nhìn người ta đánh con mình.

Trầm Chu Hư lộ ra thần sắc lúng túng, khó bề biện hộ, nói:

- Thanh Ảnh, Tú nhi kiêu cuồng thái quá, để nó chịu ít răn dạy cũng tốt.

Thương Thanh Ảnh mím môi, bỗng nói:

- Tốt lắm, ông tự mình răn dạy Tú nhi, đánh nó chửi nó vẫn còn chưa đủ, lại còn để người khác răn dạy nó, sao ông không bẩm báo thẳng với Hồ đại nhân, đem Tú nhi đúng luật trừng trị, một đao chém đầu nó đi. Trầm Chu Hư, tôi không hiểu được ông, ông, ông đúng là người lòng dạ sắt đá nhất thế gian.

Nói đến đó, lại nhớ đến sự việc thương tâm đã qua, không kìm được nước mắt rơi như mưa.

Trầm Chu Hư lông mày nhíu chặt, một lúc lâu mới thở dài nói:

- Vị Quy, Mạc Ất, hai người các ngươi đem người này giam ở sương phòng phía bắc chờ nghe phát lạc.

Yến, Mạc hai người không dám trái lệnh đành lấy khóa tay ra, Mạc Ất hướng về Lục Tiệm trầm giọng nói:

- Huynh đệ, xin lỗi nhé, ai bảo ngươi vận khí không tốt, nếu cứ im lặng mà đánh thì có đánh chết hắn cũng chẳng sao, không ngờ lại bị chủ mẫu chứng kiến, đúng là ngươi đen đủi.

Thương Thanh Ảnh lờ mờ nghe được, nhíu mày nói:

- Mạc Ất, ngươi nói gì?

Mạc Ất cười khẽ nói:

- Không có gì, tôi đọc sách thôi. Chủ mẫu không biết đấy, tôi một ngày không đọc sách thì trong lòng không được thoải mái.

Nói xong không dám ngẩng đầu lên, kéo hai tay Lục Tiệm ra sau lưng khóa cứng lại.

Thương Thanh Ảnh oán khí trong lòng hơi dịu bớt, nói:

- Các ngươi không được ngược đãi người trẻ tuổi này, cho dù có giam lại cũng phải cho y ăn ngủ đầy đủ.

Mạc Ất luôn miệng vâng dạ. Thương Thanh Ảnh quay lại nhìn Trầm Tú, thấy mặt hắn sưng vù lên, dịu dàng nói:

- Con có đau không?

Trầm Tú cười hi hi nói:

- Vốn rất đau, nhưng mẹ vừa đến thì không hiểu sao không thấy đau gì nữa.

Thương Thanh Ảnh nửa khóc nửa cười, thở dài nói:

- Hài tử này, làm ta lo lắng quá, về sau không được đánh nhau với người ta nữa, nếu lại bị thương thì có gì là hay chứ?

Trầm Tú cười nói:

- Con lại muốn bị thương nhiều nhiều để được mẹ thương, như thế mới hay.

- Không nói được câu nào tử tế - Thương Thanh Ảnh trợn mắt lườm hắn – Trước hết về phòng mẹ, để mẹ bôi thuốc cho con.

Nói xong liền cầm tay Trầm Tú từ từ đi khỏi.

Lục Tiệm nhìn theo hai người, nghe tiếng Trầm Tú cười, không hiểu vì sao trong lòng chợt cảm thấy một chút cay đắng. Buồn bã một lúc rồi theo Vị Quy đi đến sương phòng phía bắc.

Mấy tháng gần đây, Lục Tiệm liên tục gặp họa lao ngục, trước thì bị nhà Chức Điền tù cấm, kế đó lưu lạc đến Ngục đảo, sau nữa lại bị Triệu chưởng quỹ giam trong kho, tính đến nay đã là lần thứ tư bị giam cầm. Nghĩ đến đó vừa có cảm giác buồn cười, lại có chút bi thương, kế đó nhớ đến ánh mắt Thương Thanh Ảnh nhìn Trầm Tú, sự từ ái từ ái thương yêu đó trong mơ y cũng chưa từng nghĩ đến, từ nhỏ y đã từng ngưỡng mộ tình cảm mẹ con của người khác, nhưng khát vọng đó chưa từng lớn như lần này.

Tĩnh tọa một lúc, bỗng nghe cửa mở, kế đó ánh đèn sáng lên, Trầm Tố cầm một cây nến đỏ, cười hi hi đứng tại cửa phòng.

Lục Tiệm trong lòng trầm xuống, lại thấy Trầm Tú rảo bước đến gần, cười ha hả nói:

- Đại anh hùng, đại hào kiệt, uy phong lúc nãy của ngươi đâu rồi?

Đến trước mặt Lục Tiệm, lại cười nói:

- Bây giờ ngươi gọi ta mười tiếng “tổ tông”, đập đầu lạy ta mười cái rồi cúi đầu chui qua dưới đít ta thì tiểu gia trong lòng vui vẻ, nói không chừng sẽ tha cho ngươi lần này.

Lục Tiệm không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn. Trầm Tú đột nhiên túm tóc Lục Tiệm kéo cho y ngửa mặt lên, đưa cây nến đỏ lại gần cười nói:

- Ta muốn biết một việc, nếu giọt nến này chảy vào mắt ngươi thì ngươi có biến thành người mù hay không?

Nói xong lắc nhẹ cây nến đó bốn phía, vừa lắc vừa cười nói:

- Ngươi nghĩ cho kỹ, gọi “tổ tông” hay biến thành thằng mù?

Lục Tiệm nghiến răng không nói, Trầm Tú mắt bỗng lộ hung quang, chính lúc đang định nghiêng cây nên rót dầu xuống, không ngờ cây nến bỗng tối sầm rồi tắt ngấm, Trầm Tú kêu lên một tiếng, ngọn nến bỗng lại cháy sáng lên, nhưng vừa cháy lên lại tiếp tục tắt ngấm. Cứ như thế cháy cháy tắt tắt, sau ba lần Trầm Tú bỗng lộ nụ cười khổ, thở dài nói:

- Ngưng nhi, cô lại nghịch ngợm rồi, có muốn biểu lộ năng lực cũng đâu cần phải hí lộng ta.

Chỉ nghe ngoài cửa có một thanh âm nói:

- Ta không biểu lộ năng lực, cũng không đùa ngươi. Chủ nhân đã phân phó ta trông nom y, nếu ngươi đả thương y, ta sẽ không khách khí.

Trầm Tú đảo mắt, cười nói:

- Hảo Ngưng nhi, ít khi nghe cô lên tiếng, ta cũng đang muốn cùng cô nói chuyện thân mật đây.

Y thấy nữ tử ngoài cửa không lên tiếng, lại nói:

- Ngưng nhi, ta đối với bọn Mạc Ất không tốt, đều là vị bọn chúng cổ cổ quái quái, lúc nào cũng làm ta bực mình. Nhưng cô nói xem, từ lúc còn nhỏ đến lớn, ta có đối xử không tốt với cô bao giờ đâu, lúc nhỏ khi ăn hoa quả bao giờ cũng để phần cho cô một nửa, đến lúc lớn lên, ta mỗi lần đi xa về đều mua cho cô y phục trang sức, không ngờ cô lại vô tình, mấy năm gần đây không chỉ lúc nào cũng tránh gặp mặt ta, ta và cô mỗi lần nói chuyện cô cũng không bao giờ nhìn thẳng vào ta, cho dù bọn Mạc Ất có nói xấu ta bao nhiêu, cô cũng tin là ta trở thành kẻ xấu rồi sao?

Ngưng nhi lạnh nhạt nói:

- Ngươi là người tốt hay người xấu, đối với ta có gì liên hệ? Ngươi là thiếu chủ của Thiên bộ, ta là kiếp nô của Thiên bộ, ngươi không cần phải đối xử tốt với ta, ta chỉ là một kẻ nô tài, tiếp thụ không nổi. Chỉ cần ngươi không đả thương người này, để chủ nhân không phạt ta là được.

Trầm Tú cười nói:

- Cô không cho ta đả thương y, nhưng lúc y đánh ta, sao cô không đến giúp đỡ? Không lẽ giao tình hơn mười năm của chúng ta không bằng một kẻ ngoại nhân ư?

Ngưng nhi nói:

- Ta là kiếp nô, phải nghe lệnh hành sự.

Ngưng nhi – Trầm Tú thở ra một hơi dài, nói – cô tỏ ra xa cách với ta, cuối cùng thì là do bọn Mạc Ất đã nói gì với cô?

Ngưng nhi trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên nói:

- Việc ngươi làm ra, ngươi lại không tự biết sao?

Trầm Tú sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cười hi hi nói:

- Tại sao Ngưng nhi tin bọn họ mà không tin ta?

Ngưng nhi lại im lặng một lúc rồi thản nhiên nói:

- Cho dù ngươi tốt hay xấu vốn cũng chẳng quan hệ gì tới ta.

Trầm Tú hừ một tiếng, từ từ buông tóc Lục Tiệm ra, âm trầm nhìn cô rồi bỗng cười nói:

- Ngưng nhi, ta vẫn không tin cô có thể bảo vệ y cả đêm, không hề chợp mắt.

Nói xong liền cười ha hả rồi đi ra khỏi cửa.

Lục Tiệm lại thoát được một kiếp nạn, không kìm được tim đập mạnh, vội nói:

- Vị cô nương này, xin đa tạ đã cứu giúp.

Âm thanh vừa dứt, ngoài cửa ánh đèn chợt sáng lên, một thiếu nữ áo lam tay trái cầm giỏ tre, tay phải cầm nến nhẹ nhàng đi vào. Vẻ mặt cô xinh đẹp lạnh lùng, hai mắt đen như ngọc, ánh mắt như sương khói quanh quẩn trên mặt hồ, nhìn vào như mơ hồ cảm thấy ý nghĩ mênh mang.

Thiếu nữ đặt giỏ tre lên bàn, lạnh nhạt nói:

- Ngươi đói rồi, trong này có đồ ăn.

Lục Tiệm đưa tay đang bị khóa chặt lên, cười khổ nói:

- Cô nương có ý tốt, tôi xin tâm lĩnh, có điều …

Thiếu nữ đó không nhìn y, ngắt lời nói:

- Cũng dễ thôi.

Nói xong lấy trong giỏ tre ra một bát canh thịt dê, múc một thìa, nhè nhẹ thổi nguội bớt rồi đưa đến trước mặt Lục Tiệm.

Lục Tiệm bất giác đỏ mặt đến mang tai, ngượng ngập nói:

- Cái này, cô nương, tôi đâu dám …

Y chưa kịp nói hết, thiếu nữ đó đã đưa thìa canh vào miệng y, đợi Lục Tiệm nuốt xuống lại múc một thìa nữa, thổi nhẹ rồi tiếp tục đưa vào miệng, cử chỉ của cô tuy ôn nhi nhưng thần sắc lại vạn phần lạnh lùng, phảng phất như việc trước mắt chẳng có quan hệ gì với mình. Lục Tiệm lần đầu tiên trong đời được một nữ tử bón cho ăn, bất giác tim đập thình thịch, mấy lần muốn cảm tạ nhưng thấy thần khí băng sương của thiếu nữ đó lại không cách nào mở miệng được.

Cứ như vậy một người bón, một người ăn, trong phòng tuyệt nhiên không phát ra âm thanh, chỉ có ánh nến sáng rực, bóng người chuyển động. Sau khi xong bát canh, thiếu nữ bỏ nó vào giỏ tre rồi lại lấy ra một bình trà, cũng đưa vào miệng Lục Tiệm, Lục Tiệm uống hai ngụm, cuối cùng không nhẫn nại được nói:

- Đa tạ cô nương.

Thiếu nữ thản nhiên nói:

- Ngươi không cần cảm ơn ta, đồ ăn này là do phu nhân nhờ ta đưa tới, ngươi nếu muốn cảm ơn thì phải cảm ơn phu nhân.

Nói xong ngồi xuống, mắt nhìn ra ngoài cửa vẻ vô thần.

Lục Tiệm không kìm được hỏi:

- Cô là kiếp nô ư?

Thiếu nữ đó ậm ừ một tiếng, Lục Tiệm nói:

- Nghe nói Thiên bộ có lục đại kiếp nô “Thường vi thính kỉ bất vong sinh; Huyền đồng quỷ tị vô lượng túc”, tôi đã gặp bốn người, chỉ còn một người chưa nhìn thấy, cô là Huyền đồng hay Quỷ tị?

Thiếu nữ đó nói:

- Ta là Huyền đồng (dịch giả: chữ “đồng: ở đây nghĩa là con ngươi).

Lục Tiệm nhẹ gật đầu, trong lòng nghĩ: “Thảo nào nhãn thần của cô ta kì quái, không lẽ là kiếp lực của cô ta tụ ở hai mắt?” Nghĩ vậy liền thở dài một tiếng, thiếu nữ đó hỏi:

- Ngươi thở dài gì vậy?

Lục Tiệm nói:

- Trầm Chu Hư đó cũng thật độc ác, không ngờ lại bắt một nữ hài tử như cô luyện thành kiếp nô.

Thiếu nữ cười nhạt nói:

- Vậy thì sao? Ta được chủ nhân nuôi lớn, phu nhân cũng đối đãi tốt với ta, ta làm kiếp nô cũng coi như báo đáp bọn họ.

Lục Tiệm nhíu mày nói:

- Nói vậy cô cam tâm làm kiếp nô ư?

Thiếu nữ đó nhè nhẹ thở dài, nói:

- Vô chủ vô nô, dù có không cam tâm thì cũng có thể làm được gì chứ?

Lục Tiệm buột miệng nói:

- Tự nhiên là nghĩ đến cách giải trừ Hắc thiên kiếp, hồi phục tự do rồi.

Thiếu nữ đó quay đầu nhìn lại, lộ ra thần tình kì quái, nhìn Lục Tiệm một lúc lâu rồi bỗng nói:

- Hoặc là ngươi điên rồ, hoặc là cực kì ngu ngốc.

Lục Tiệm giật mình, thấy thiếu nữ đó lại quay đầu đi, lạnh nhạt nói:

- Ngươi đã là kiếp nô, chẳng lẽ kiếp chủ của ngươi chưa từng cho ngươi biết, Hắc thiên thư một khi luyện thành thì không bao giờ ngừng nghỉ, vĩnh viễn không thể giải thoát ư?

Lục Tiệm nói:

- Ông ta tuy có nói như vậy, nhưng tôi không tin.

Thiếu nữ ngạc nhiên nói:

- Không ngờ lại có một kiếp nô không chịu nghe lời như ngươi, chủ nhân của ngươi chắc không biết ngươi như vậy, hoặc ông ta điên rồ hay ngu ngốc, nếu không sao lại để mặc ngươi như vậy?

Lục Tiệm lắc đầu nói:

- Ông ta không điên, cũng không ngu ngốc mà còn rất tinh minh lợi hại, không thua gì chủ nhân của cô.

Thiếu nữ nói:

- Ta không tin, chủ nhân của ta hiệu xưng “Thiên toán”, trí mưu thiên hạ vô song, chủ nhân của ngươi sao có thể hơn được? Ông ta tên là gì?

Lục Tiệm nói:

- Ông ta tên Ninh Bất Không.

- Ninh Bất Không? – Thiếu nữ đó đưa bàn tay trắng muốt mềm mại lên chống cằm trầm ngâm nói – Kì quái, danh tự đó ta thấy rất quen, hình như đã từng nghe qua ở đâu đó.

Lục Tiệm nói:

- Ông ta là cao thủ của Hỏa bộ, cô là kiếp nô của Thiên bộ, chắc là đã từng nghe đồng môn nói tới không chừng.

- Có lẽ vậy – Thiếu nữ đó gật đầu nói – ông ta và ta cùng họ, thật là hiếm có.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:

- Cô nương cũng họ Ninh ư?

Thiếu nữ nói:

- Ta tên là Ninh Ngưng.

Lục Tiệm cười nói:

- Tôi tên là Lục Tiệm.

Ninh Ngưng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói:

- Tên của ngươi là gì thì có gì quan hệ với ta?

Lục Tiệm thẹn không có cái lỗ nào để chui xuống, im lặng không nói gì nữa.

Ninh Ngưng mắt nhìn thẳng vào cây nến, ngồi im một lúc, bỗng lấy ra một cái khăn tay, lau sạch bụi bẩn trên mặt bàn rồi hai tay chống cằm bắt đầu ngủ. Một lúc sau có lẽ đã bắt đầu mơ, hô hấp trở nên vừa dài vừa nhẹ, trong bóng tối, ánh nến chiếu vào nửa mặt cô sáng lên vô cùng kỳ mỹ, lông mày dài được ánh nến chiếu vào biến thành một bức rèm màu vàng mềm mại, cổ hơi ngả về phía sau lộ ra trắng ngần tinh tế như chạm khắc bằng ngọc, lại bị ánh nến vàng vàng chiếu vào làm dậy lên cảm giác ôn nhu không nói hết được.

Lục Tiệm nhìn nữ tử này ngủ, trong lòng bỗng cảm thấy bình yên, đột nhiên ngọn nến chập chờn như có gió thổi vào phòng, Lục Tiệm sợ Ninh Ngưng bị lạnh, liền hơi dịch ra trước người cô để ngăn gió, nữ hài nhi đó trong mộng như vẫn cảm thấy được, mi khẽ động như có chút tiếc nuối.

Vù, một mũi tên đuôi trắng đột nhiên xuyên qua cửa bay vào, bắn thẳng tới trước mặt Lục Tiệm. Lục Tiệm cả kinh, không kịp tránh né, mũi tên đó trên không trung bỗng vang lên một tiếng rồi vỡ vụn, hóa thành vô số điểm hỏa quang rơi xuống đất.

Lục Tiệm quay đầu nhìn lại đã thấy Ninh Ngưng không biết tỉnh lại từ bao giờ, đứng cạnh mép bàn, hai mắt nhìn ra ngoài cửa, thản nhiên lạnh lùng như băng tuyết.

Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng cười hi hi, Trầm Tú cười nói:

- Ngưng nhi giỏi lắm, cô học được thói xấu lúc nào vậy? Vừa rồi cô giả vờ ngủ để lừa ta xuất thủ đúng không?

Ngưng nhi nói:

- Đúng thì sao? Nếu ngươi còn tiếp tục giở trò thì cẩn thận với “Đồng Trung kiếm” của ta.

Trầm Tú cười khan hai tiếng, ngữ điệu đột nhiên chuyển thành nhu hòa nói:

- Ngưng nhi, cô cứ giữ bộ dạng như thế, ta sẽ càng đau lòng. Cô vốn là một thiếu nữ trong sạch thánh thiện như nước, giống như đóa hoa mới trồng, ngọn cỏ đầu đình, hà cớ gì phải làm ra bộ dạng hung thần ác sát đáng sợ đó, không chỉ đáng tiếc cho vẻ đẹp tuyệt mỹ ấy mà còn làm nam nhân trong thiên hạ phải thương tâm.

Ninh Ngưng im lặng lắng nghe, mục quang dần trở lại nhu hòa, từ từ ngồi xuống nhẹ thở dài nói:

- Ngươi đi đi, bớt đứng đây nói lời ngon ngọt, ta không muốn nghe.

Trầm Tú nhẹ giọng nói:

- Không được, ta nói chưa hết. Hảo muội muội, có thể để ta cùng ngồi với cô một lúc, được ngắm nhìn cô, cho dù, cho dù không nói tiếng nào cũng được.

- Khỏi cần – Ninh Ngưng lạnh nhạt nói – Hảo tỉ tỉ, muội muội của ngươi nhiều không đếm được, ngươi muốn thì tìm họ mà ngắm, cần ta làm gì? Nếu ngươi dám tiến vào cửa một bước, chân trái bước vào ta sẽ đả thương chân trái, chân phải bước vào ta sẽ đả thương chân phải.

- Thật là lòng dạ sắt đá – Trầm Tú cười hi hi nói – bất quá ta biết, cô hận ta ghét ta không vì lý do gì khác mà chỉ vì cô ghen tức thôi.

Ninh Ngưng nói:

- Hừ, ai ghen tức, cho dù ngươi có ngàn vạn nữ nhân, ta cũng chẳng quan tâm.

Trầm Tú thở dài nói:

- Những nữ nhân đó tuy nhiều nhưng bất quá chỉ là mây sớm mưa chiều, hoa rơi đáy nước mà thôi, làm gì có cái tình thanh mai trúc mã như cô? Cho dù có cả ngàn vạn cũng không bằng một mình cô.

Ninh Ngưng nghe vậy bất giác lông mày nhíu chặt, trầm ngâm không nói. Lục Tiệm thấy thần sắc cô tựa hồ bị lời Trầm Tú làm động tâm, không kìm được trong lòng khẩn trương buột miệng nói:

- Ninh cô nương, cô đừng tin lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn, hắn căn bản là một kẻ đại gian đại ác.

Ninh Ngưng không thèm nhìn y, lạnh nhạt nói:

- Ta tin hay không tin, hắn tốt hay xấu, thì có quan hệ gì tới ngươi?

Lục Tiệm ngẩn người im lặng, lại nghe Trầm Tú vỗ tay cười nói:

- Nói hay lắm, đúng là kẻ đáng ghét, chết đến nơi rồi mà còn muốn quản chuyện người khác – ngừng một lúc rồi lại cười nói – Ngưng nhi, ta đi vào …

Nói chưa dứt, bỗng có tiếng kêu thảm, Trầm Tú vừa kinh hãi vừa tức giận nói:

- Ngưng nhi, cô, cô dùng “Đồng Trung kiếm” đả thương ta?

Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, quay đầu nhìn ra đã thấy Ninh Ngưng mắt đẹp đang mở to, con ngươi màu xanh đang lưu chuyển bất định trong ánh nến, môi son khẽ mở, từ từ nói:

- Không phải ta đã nói rồi sao? Ngươi dám bước vào cửa, ta sẽ đả thương ngươi.

Trầm Tú tức giận nói:

- Đúng là một cô gái cứng đầu.

Đúng lúc đó, bỗng nghe từ xa có tiếng bước chân nhanh nhẹn tiến lại gần, Trầm Tú hừ nhẹ một tiếng, im lặng bỏ đi.

Ninh Ngưng nhẹ hít một hơi, nhắm mắt lại, nét mặt lộ vẻ hơi mệt mỏi. Tiếng bước chân đó ngày càng đến gần, rồi từ từ thấy một tiểu nha hoàn cầm một cái phong đăng dẫn Thương Thanh Ảnh tiến lại, Thương Thanh Ảnh thấy Ninh Ngưng, ngạc nhiên nói:

- Ngưng nhi, Chu Hư bảo con trông coi y sao?

Ninh Ngưng đứng dậy gật đầu, Thương Thanh Ảnh kéo cô cùng đi vào, thở dài nói:

- Chu Hư thật là không hiểu thế sự, nửa đêm gà gáy, tại sao lại bắt một nữ hài nhi đến trông coi tù phạm chứ?

Nói xong vuốt ve mặt Ninh Ngưng, trong mắt hiện ra thần sắc yêu thương. Ninh Ngưng hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói:

- Phu nhân, còn có người ngoài ở đây, đừng để y cười chúng ta.

Thương Thanh Ảnh nhìn Lục Tiệm rồi cười nói:

- Sợ gì chứ? Con tuy không phải là con gái ta, nhưng so với con gái ta thì có gì phân biệt? Mẹ yêu thương con gái mình, làm gì có ai dám chê cười?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.