Thương Hải Nguyệt Châu

Chương 2: Buổi đêm tuyết trắng




Trong tuổi thơ cô đơn và bất lực của Cố Tần Tần, Cố Mang Chi là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống đơn điệu của nàng, không hiểu sao nhị công tử trong miệng người hầu là người lạnh lùng, lại sinh ra một loại quan tâm khác dành cho Cố Tần Tần.

Cố tướng quân thỉnh thoảng sẽ trở về, người đầy máu, mẹ gọi người mang em trai đi, nhưng lại đuổi Cố Tần Tần đi, đúng vậy, khi tướng quân đi vắng, mẹ nàng một phân ánh mắt và quan tâm cũng không dành cho nàng. Tướng quân trở lại, nàng hoàn toàn trở thành người thừa.

Vì vậy nàng thà suốt ngày ở bên nhị ca, nhìn hắn đọc sách vẽ tranh, đánh đàn luyện kiếm.

Thời gian trôi qua, một thiếu niên khuyên Cố Mang Chi.

"Nhị công tử, dù sao đây cũng là cô nương do di nương mang đến. Tướng quân ban thưởng cho nàng ấy họ Cố mà thôi. Nói không chừng một ngày nào đó sẽ đuổi nàng ấy ra ngoài. Nếu ngài chiếu cố nàng ấy như thế này, nếu một ngày nào đó nàng ấy nảy sinh tình cảm không cần thiết.."

Cố Mang Chi vừa luyện kiếm xong, dùng khăn tay lau chuôi kiếm, buổi sáng mùa đông, trán lấm tấm mồ hôi, toàn thân bốc hơi, mắt ngọc mày ngài, trông như một thiếu niên tiêu sái, nếu không phải đôi môi trắng bệch, hoàn toàn không nhìn ra hắn bị bệnh.

"Không sao." Cố Mang Chí đưa chiếc khăn tay cho thiếu niên, cất kiếm rồi quay vào nhà, "Giao nhân từ trước đến nay đối với chuyện tình cảm đều không nóng không lạnh. Cho dù có một ngày nàng ấy rời đi, cũng sẽ không nhớ ta quá lâu."

Nói đến đây, khóe miệng hiện lên một nụ cười ấm áp, đi đến trước giường nhỏ, nhìn Cố Tần Tần nằm trên đó, lông mi run run, trong phòng lửa than hồng khiến mặt nàng đỏ bừng.

Cố Mang Chí nhấp một ngụm trà, nói đùa nói: "Tiểu Tần nữu, đừng ngủ nữa, ngươi nướng mấy quả quýt sắp cháy rồi."

Cố Tần Tần cau mày, đột nhiên mở mắt ra, như giận hắn phá giấc ngủ của mình, nhưng lại như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên chán nản, dùng giọng ngọt ngào hỏi:

"Tại sao giao nhân đối với chuyện tình cảm lại không nóng không lạnh? Bởi vì chúng ta ngốc sao?"

Cố Mang Chi có chút xấu hổ, nhưng để dỗ dành tiểu muội muội, hắn chỉ nghiêm túc nhặt quả cam nướng lên, nhẹ nhàng bóc vỏ rồi thổi vào:

"Ngốc một chút cũng không sao. Đôi khi quá thông minh có thể khiến cuộc sống trở nên khốn khổ hơn. Nhị ca thật hy vọng Tần Tần cả đời không lo, an nhàn và vui vẻ."

Vừa nói vừa đưa quả quýt đã lột vỏ vào đôi môi phấn nộn của Tần Tần.

Cố Mang Chí luôn nói những điều nàng không hiểu, lúc đầu Cố Tần Tần còn cố suy nghĩ, nhưng thời gian trôi qua, nàng cũng không nghĩ ra. Nghe các a ma nói, nhị ca thông minh, là số một số hai trong thần tộc, nàng làm sao có thể hiểu được lời nói của một người thông minh như vậy?

Không những vậy, Nhị ca còn thông thạo cầm kỳ thư họa, trong sơn hải bát hoang, nếu sức khỏe hắn tốt hơn, nữ nhân đạp cửa tới sẽ có vô số.

Nhưng Cố tướng quân chưa bao giờ đề cập đến việc ông có một đứa con trai như vậy. Mọi người đều biết con trai cả của ông là Cố Yến Chi có chiến công hiển hách, cùng phụ thân ra trận giết địch dũng mãnh vô song, lại không biết hắn còn có một Nhị đệ.

Hai ngày nay Cố Tần Tần đến chỗ Cố Mang Chi thường xuyên hơn, hóa ra em trai bị bệnh, Cố tướng quân vì chăm sóc an ủi mẹ đã xin nghỉ phép ở lại Trúc Uyển.

Cố Tần Tần ở sân trước vướng bận nên lẻn vào sân sau. Cố gia lớn đến mức không ai quan tâm nàng đã đi đâu.

Cố Mang Chí không để ý đến, người hầu đến vẫn dọn dẹp, đi khóa cửa, một chiếc khóa đồng ngăn cách hai thế giới.

Một bên là đang tìm kiếm danh y cho cậu con trai nhỏ yêu quý của mình, cả gia đình nương tựa vào nhau, như thể một người cha thương con, một người con hiếu thảo, vợ chồng hòa thuận.

Ở bên kia, đằng sau tầng tầng rừng trúc, Cố Mang Chí ôm Cố Tần Tần, đặt nàng vào lòng, nắm bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của nàng, dạy nàng viết, dạy nàng vẽ trúc, cùng nàng ngắm chim, cùng nàng trồng hoa.

Với Cố Mang Chi, khóa cửa không còn là một hình thức giam cầm mà giống như một hình thức bảo vệ hơn.

Tuy nhiên, mọi chuyện không phải lúc nào cũng như mong đợi, chỉ trong bảy ngày, những chuyện phức tạp, sốt ruột, náo nhiệt, lo lắng ở sân trước đều bị tuyết rơi dày đặc chôn vùi, chỉ còn lại sự im lặng.

Người hầu đến dọn dẹp có một mảnh lụa trắng buộc ngang eo, Cố Tần Tần tò mò hỏi dùng để làm gì, lão a ma thở dài.

"Tiểu công tử đã qua đời."

Tiểu công tử là em trai của Cố Tần Tần, Cố Tranh Chi. Cố Tần Tần gật đầu, quay đầu nhìn Cố Mang Chi, lẩm bẩm một mình:

"Ta nên trở về chỗ mẫu thân?"

Lúc đó Cố Tranh Chi mới ba bốn tuổi, đang là thời kỳ đỉnh cao của cậu, Cố Tranh Chi sinh ra đã thông minh đáng yêu, ngoại hình rất tuấn tú, cha và anh trai thường thích ôm cậu cho vui. Mọi người trong phủ nói đứa trẻ này lớn lên nhất định sẽ giống đại ca hắn, dũng mãnh vô song.

Cố Mang Chí từ ngoài phòng trở về, nhìn thấy người hầu đang nói chuyện với Cố Tần Tần, nhìn thấy tấm lụa trắng quấn quanh eo, lập tức ý thức được chuyện gì, chạy hai ba bước đến bên giường, kéo Cố Tần Tần lại, ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng nàng.

"Không sao đâu. Có Nhị ca ở đây. Không sao đâu. Nhị ca sẽ luôn ở bên cạnh muội."

Cố Tần Tần chỉ thờ ơ cảm nhận cái ôm, thậm chí còn muốn cười, sau khi a ms rời đi, Cố Mang Chi nói với nàng rằng ở sân trước chắc chắn có chuyện nên không cần về sớm như vậy.

Đúng vậy, trời đất trắng xóa, cộng với ngọn đèn lồng nhợt nhạt trước cửa, Cố gia vốn lạnh lẽo lúc này càng im lặng đến chết người. Cố tướng quân ôm thiếp mình yêu, hạ táng đứa nhỏ của họ.

Đêm đó, Cố tướng quân và thiếp đều mặc một thân áo trắng ôm nhau trong sân, để tuyết rơi trên đầu, người thiếp thật xinh đẹp, khuôn mặt trắng bệch, chóp mũi bị lạnh đỏ lên càng khiến nàng trông càng có vẻ thanh tú. Đôi mắt đẫm lệ trong suốt càng thêm trong trẻo.

Cố Tần Tần ngủ yên bình trong vòng tay của Cố Mang Chi, hôm nay Cố Mang Chi đã ngoại lệ cho phép nàng ngủ cùng giường với hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.